"Thời gian thi tài kết thúc!"
Tập Yên Yên mỉm cười "Các vị sư muội sư đệ để yên thành phẩm ở đấy, Phương trưởng lão sẽ nhanh đến thôi."
"Ôi nhanh như vậy xong rồi sao? Ta đến vừa kịp lúc nhỉ?"
Tập Yên Yên nghe thấy âm thanh liền quay đầu nhìn ra đại môn, lời vừa dứt, một bóng hình hơi mập mạp vận áo bào xám đi vào điện.
"Sư tôn!"
"Phương trưởng lão!"
Phương trưởng lão phất tay, ông ấy không nhiều lời đi tới chỗ mười hai vị đệ tử kiểm tra thành phẩm.
Ông ấy không có biểu hiện gì cho người khác hi vọng, nhìn thành phẩm cũng như bại phẩm đều như nhau thậm chí cũng không thèm nhìn kĩ càng chỉ nhìn cho có.
Lão kiểm tra xong đứng trước mấy người họ khen ngợi "Tốt lắm! Các con làm rất tốt! Dù sao bài thuốc này cũng học qua rồi nhưng mà chưa có thực hành lần này thì vậy là tốt rồi!"
Phương trưởng lão khen ngợi xong lại nói "Trong bài thuốc này có linh chi trăm năm tuổi, mà các con biết đấy, linh chi rất hiếm, ở chỗ ta cũng chỉ có hai gốc thôi, ta còn đang tính toán đến chỗ chưởng môn trộm thêm một gốc đây!"
Mọi người che miệng cười, phương trưởng lão quả thật tùy hứng!
"Linh chi thật hiếm vì vậy ta chỉ có thể lấy ra một gốc cho các con thi tài.
Mười hai đứa mỗi đứa một miếng vừa đủ đấy nhé! Còn về phần tại sao miếng linh chi khô như khúc củi...!Đừng để ý nhiều, xem như ta tăng độ khó có các con thôi.
Này này, đừng có mà trách oan ta không cho mấy đứa linh chi đấy nhé!"
Mấy người không tìm được linh chi bĩu môi ai oán, lão ngụy trang như thế nhìn loại thảo dược nào cũng giống thảo dược nào ai mà tìm được!
Phương trưởng lão cười cười "Được rồi, bước đầu luyện thuốc đã xong.
Chưa vội cho ra kết quả đâu, ta vẫn còn một thử thách nhỏ nữa."
Mọi người ngẩn ra, mười hai vị tham gia có chút lo lắng.
Ai biết được lão lại nghĩ ra chủ ý quỷ quái gì chứ?!
"Xin trưởng lão chỉ giáo!" tuy không cam lòng nhưng cũng phải lĩnh giáo!!!
Lão cười ranh mãnh "Đơn giản thôi, tự mình dùng thuốc vừa làm ra đi!"
Mười hai người như sét đánh ngang tai.
Dùng thuốc tự mình làm ra???
Dùng thuốc???
Má ơi đùa sao! Thuốc bọn họ tốt thì không nói nếu luyện ra cái thứ gì ăn vào có chuyện thì phải làm sao?!
Một vị đệ tử yếu ớt lên tiếng "Nhất định phải ăn sao?"
Phương trưởng lão cười "Có thể không ăn" chưa đã bọn họ thở phào lão đã bồi thêm câu "Nhưng không ăn sẽ không được chọn! Muốn làm thầy thuốc phải có gan thử thuốc.
Cố lên!"
Đệ tử vây xem thầm thắp ngọn nếm cho mười hai người trong cuộc.
Mấy người không thể luyện ra đan dược dứt khoát không ăn, cùng lắm ở lại ngoại môn thêm vài năm.
Sáu trong số mười hai bỏ cuộc.
Hai vị sư huynh sư tỷ đứng đầu tự tin về thành phẩm của mình, cũng là hai vị đệ tử nổi bật trong đám đệ tử ngoại môn đầu tiên thử thuốc.
Bình thường, thông qua!
Người thứ ba cũng đã dùng thuốc.
Mộng Y hít sâu một hơi liều mạng cầm viên thuốc đen thui bỏ vào miệng.
Ngay lập tức, khuôn mặt nhỏ dưới mạn sa trắng bệt.
Hai người còn lại vừa cầm 'thành phẩm' lên đã có một người nôn, người còn lại quyết định thả viên thuốc xuống cùng nhận thua.
Phương trưởng lão cười "Tốt lắm!"
Lão nhìn thấy Mộng Y nhăn nhó càng cười tươi hơn "Tiểu Y đắng không? Ta biết con lần nào cũng chế ra thuốc đắng chết người, lần này an tâm thưởng thức đi!"
Má ơi, còn cười trên nổi đau của người khác kìa! Khịa người quá đáng!
Mộng Y sắc mặt trắng bệt, không thể nuốt nổi cái thứ trong miệng muốn nôn ra.
"Này này đừng có mà nôn đấy nhé, trong đó có linh chi trăm năm đấy!"
Mộng Y cực khổ nuốt xuống.
Phương trưởng lão 'tốt bụng' đưa cho mỗi người một cốc nước xúc miệng.
Mộng Y uống liên tục mấy ly nước, vị đắng trong khoang miệng vẫn không vơi đi.
Nàng vơ lấy một lá thảo dược có vị thanh ngọt trên bàn ngậm vào.
Mấy đệ tử hóng hớt không khỏi giơ ngón cái với bốn vị dám dùng thử thuốc.
Bọn họ nhìn thôi cũng thấy đắng rồi!
Tập Yên Yên mỉn cười "Chúc mừng Hoa Thanh, Tiêu Vĩ, Lâm Chấn, Mộng Y vượt qua cuộc thi tài ở Mộc Quan Đường.
Kể từ hôm nay, bốn vị sư đệ sư muội chính thức trở thành đệ tự nội môn dưới trướng Mộc Quan Đường! Chúc mừng!"
Mộng Y thầm thấy vui mừng nhưng cười không nổi, trong miệng vẫn còn đắng ngắt đây!
"Ngày mai các vị sư đệ sư muội sắp xếp ổn thỏa mang theo đồ dùng cần thiết tiến vào nội môn, các vị sẽ ở lại Mộc Quan Đường.
Ngày mai sẽ nhận đồng phục đệ tử nội môn, các vị sư đệ sư muội có hai ngày nghỉ ngơi!"
Người đầu tiên đến chúc mừng Mộng Y là Diệp Miên, mấy tháng rồi không gặp nàng ấy cứ ríu rít nói chuyện với nàng không ngừng.
Cuối cùng khi trời tối cũng trở về.
Ngày hôm sau chuyển vào Mộc Quan Đường ở, biệt viện dành cho đệ tử cách vườn thuốc không xa.
Trong Mộc Quan Đường cũng không nhiều đệ tử, tính thêm bốn người mới cũng chỉ có 27 người.
Quả thật là nơi ít đệ tử nhất trong Thiên Tông.
Mộng Y vận y phục màu xanh lam và trắng của đệ tử nội môn.
Cổ tay áo thêu mây, vạt áo thêu bạch hạt tiên khí ngút trời.
Ở ngoại môn bọn họ đều phải buộc dây buộc tóc màu đỏ, ở nội môn lại buộc dây màu trắng xanh phía đuôi thêu bạch hạt và đính tua rua.
Quả thật y phục Thiên tông rất đẹp! Đẹp hơn mấy bộ y phục trong truyền hình rất nhiều!!!
Buổi sáng đi thăm hỏi các vị sư huynh sư tỷ trong Mộc Quan Đường một lượt, sau khi ăn cơm trưa xong Mộng Y hí hửng đem theo điểm tâm đến Mạch Phong-ngọn núi cao nhất trong Thanh Sơn cũng là nơi ở và làm việc của chưởng môn và đệ tử thân truyền.
Mộng Y ỷ mình biết nơi ở của Nghịch Lan qua tiểu thuyết, hỏi thăm một hồi cũng đi đến nơi.
Nghịch Lan là một trong số đệ tử đứng đầu Thiên tông huống hồ nàng lại là đệ tử thân truyền của chưởng môn, được đặt cách ở một viện tử tách biệt.
Mộng Y vừa vào trong sân đã nhìn thấy Nghịch Lan ngồi bên bàn đá dưới gốc lê trong viện, nàng ấy đang cầm khăn tỉ mỉ lau kiếm.
Mộng Y vô cớ buồn, Nghịch Lan vinh quang vô hạn một thời cuối cùng cũng không thể cầm kiếm xông trận nữa!
Nghịch Lan nhận ra có người xâm nhập địa bàn liền ngẩn đầu nhìn.
Mộng Y mỉm cười nhu thuận gọi một tiếng "Sư tỷ!"
Nghịch Lan tra kiếm vào vỏ, đặt lên bàn "Đến tìm ta có việc gì sao?"
Mộng Y chạy lại cười tươi "Sư tỷ, ta trở thành đệ tử nội môn rồi!"
Nghịch Lan không quá kinh ngạc "Ừ, chúc mừng muội!"
Mộng Y không thấy nàng ấy kinh ngạc như tưởng tượng cũng không tiện vui mừng kể lể.
Nàng đưa lồng điểm tâm lên bàn cười nói "Đây là ta làm tặng tỷ ít điểm tâm.
Ta cũng không biết tỷ thích cái gì đành tự làm điểm tâm cho tỷ vậy!"
Đời trước Mộng Y là một trạch nữ chính hiệu ở lì trong nhà không buồn ra ngoài vậy nên biết làm chút đồ ăn.
Nhờ vậy mà xuyên tới đây mới không đến mức chết đói, phải tự làm lấy mà ăn không thể đặt online giao hàng tự nơi nữa!!!
Eo ôi nghĩ lại là nhớ KFC, McDonald's, Jollibee, Chowking...!
Nghịch Lan mỉn cười "Ta cũng không giúo được gì nhiều cho muội, ta không dám nhận!"
Mộng Y cười "Dù sao cũng đã đem tới, tỷ cứ nhận đi!" nàng dừng một lát lại nói "Chuyện lần trước tỷ nói còn tính không? Chuyện thử luyện Vụ Ẩn sơn ấy?"
"Vẫn luôn chào đón muội! Suy nghĩ kĩ rồi sao?"
Mộng Y gật đầu "Đã suy nghĩ kĩ nhưng muội vẫn có một thắc mắc, vì sao tỷ lại chọn muội? Khi đó chúng ta mới gặp nhau có một lần, còn chưa nói được bao nhiêu câu.
Hơn nữa khi đó ta vẫn còn là một đệ tử ngoại môn, tu vi còn chưa qua luyện khí cấp hai!"
Nghịch Lan mỉn cười "Mộng Y, muội biết ta trước đây bị thương chứ? Hiện tại nói ta là phế vật cũng không sai.
Lần này thử luyện ta không thể tác chiến, xưa nay ta vẫn luôn đơn độc nên cần một người hỗ trợ!"
Mộng Y im lặng hồi lâu mới lên tiếng "Minh Quang sư huynh..."
Nghịch Lan thoáng ngẩn ra nhưng nghĩ đến chắc nàng nghe được chuyện giữa nàng ấy và Minh Quang từ các đệ tử khác nên cũng không nghi ngờ gì "Sư đệ lần này là đội trưởng, hắn đóng vai trò rất quang trọng không thể hỗ trợ ta được, ta còn phải hỗ trợ hắn nhưng lực bất tòng tâm!"
Mộng Y nhớ lại nguyên tác, lần thử luyện này nữ chủ Nghịch Lan, nam chủ Minh Quang và nữ tư Tưởng Anh cùng một đội.
Đoạn tình tiết này đối với nữ chủ khá ngược vì suốt chặng đường phải nhìn thấy nam chủ và nữ tư ân ân ái ái.
"Vì sao lại là ta?"
Thiên tông nhiều đệ tử như vậy vì sao nữ chủ lại chọn nàng?
"Tin ta, đợt thử luyện này muội có tác dụng rất lớn.
Ta và đội ngũ cần muội!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...