Sáu người sau khi xác định phương, tiếp tục đi đến thành La Mạn.
Vốn dĩ hai hôm trước bọn họ đã cách thành La Mạn rất gần rồi, chỉ cần nửa ngày liền đến.
Nhưng sau trận bão cát, bọn họ bị cuốn đi xa, cách thành La Mạn đến trăm dặm.
Một đội sáu người lúc này xuất hiện thêm hai cái linh thảo một Thanh Tâm quả một cây nấm nhỏ.
Cảnh thường ngày nhìn thấy nhất chính là hai vật nhỏ mâu thuẫn với nhau, ngươi đuổi ta chạy khắp nơi.
Mộng Y thân là chủ nhân của hai vật nhỏ biểu thị thật bất lực, nàng cũng phiền không quản chúng nó nữa!
Nguyên nhân sao? Chính là bọn nó muốn làm ổ trên đầu chủ nhân là nàng!
Kết quả chính là cây nấm nhỏ vừa leo lên đã bị Thanh Tâm quả đuổi chạy.
Mộng Y bất lực thở dài.
Đến trưa ngày thứ ba, bọn họ thành công đến thành La Mạn.
"Các ngươi từ đâu đến?" thủ vệ cổng thành chặn sáu người lại, dùng ánh mắt dò xét nhìn bọn họ.
Minh Quang mỉm cười lễ phép "Bọn ta đến tham gia lễ hội của quý thành!"
Mấy ngày nay trên đường đi đến thành La Mạn bọn họ từng gặp vài người.
Đám người kia đều đến thành La Mạn vì một lễ hội hóa trang truyền thống hàng năm của La Mạn thành.
Lúc lễ hội diễn ra ngoài tiệc tùng còn có các trường đấu giá và mua bán những thứ đồ hiếm có trong toàn lục địa.
Nghe nói lúc diễn ra lễ hội, ba ngày ba đêm cổng thành rộng mở, dù là nhân ma hay thiên tộc chỉ cần hóa trang liền có thể đi lại trong thành tham gia lễ hội.
Vì vậy lúc này có nhân tộc đến La Mạn thành cũng không khiến bọn họ quá nghi ngờ.
Thủ vệ cổng thành nhìn sáu người Minh Quang một lần nữa mới hô lớn về phía sau "Mở cổng thành, cho bọn họ qua."
Dưới con mắt dò xét của đám thủ vệ cổng thành, bọn họ thành công vào thành La Mạn.
Lữ khách đến thành La Mạn đều bị giám sát chặt chẽ, không thể đi loạn trong thành, không được dùng vũ khí cũng như đánh nhau trong thành.
Người của chủ thành sẽ đến đón lữ khách tại cổng thành đưa đến Lê Viện nghỉ ngơi.
Năm ngày sau khi đám người Minh Quang đến La Mạn thành, cửa thành rộng mở, lễ hội hằng năm của thành La Mạn bắt đầu.
Chỉ có ba ngày duy nhất diễn ra lễ hội khách trong thành mới được tự do đi lại.
Nhân lúc này Minh Quang chia đội viên thành ba nhóm đi thăm dò tình hình trong thành và tìm tung tích nữ tử ma tộc.
Cửa thành mở rộng, trong thành loại người gì cũng có, từ ma tộc đến nhân tộc.
Thậm chí Mộng Y còn nhìn thấy tu sĩ tu tiên trong thành.
Nàng và Nghịch Lan đi một vòng trên phố lớn tấp nập người qua lại, chẳng thấy một chút khả nghi nào ở xung quanh.
Mộng Y nghe người qua đường bàn tán về lễ hội hóa trang chính thức khai mạc tối nay không khỏi hiếu kì.
"Sư tỷ, tỷ đã từng đi lễ hội hóa trang chưa?"
Nghịch Lan gật đầu "Đã từng, năm mười bốn tuổi phụ thân ta từng dẫn ta đến đây tham gia lễ hội một lần."
Mộng Y tròn mắt kinh ngạc, vậy mà nữ chủ từng đến La Mạn thành?!
"Tỷ thấy thế nào? Vui không?"
Nghịch Lan lắc đầu "Lần đó đến vì giải quyết chuyện đại sự giữa Phủ Dung quốc và Thành La Mạn nên không có thời gian ra ngoài vui chơi."
Mộng Y chớp chớp mắt "A" một tiếng.
Nàng thật tò mò về thân thế của Nghịch Lan.
Trong «Minh Quang» ngay chương đầu tiên nữ chủ xuất hiện chỉ nói về địa vị nàng ở Thiên Tông.
Về phần gia thế thật sự phía sau tác giả chưa viết rõ lắm, chỉ biết Nghịch Lan là thiên kim tiểu thư của một quan lớn ở Phủ Dung, từ nhỏ đã sống trong nhung lụa và sự yêu chiều của gia tộc.
Nhưng mà vì sao một thiên kim tiểu thư lớn lên trong nhung lụa như Nghịch Lan lại muốn chịu khổ tu đạo?
Nghịch Lan xoa đầu nàng "Nghĩ gì đó?"
Mộng Y cắn cánh môi, kìm lòng không đậu hỏi "...Sư tỷ, vì sao tỷ lại tu đạo?"
Nghịch Lan hơi ngẩn ra, nàng ấy thu tay về cười nhạt "Không nhớ rõ nữa."
Mộng Y nhìn nàng ấy, không biết nói làm sao.
Nghịch Lan mỉm cười "Đợi trở về đi qua kinh lăng Phủ Dung ta đưa muội về nhà ta có được không?"
Mộng Y giật mình, chẳng lẽ nữ chủ muốn đưa nàng về gặp cha mẹ??? Này không phải quá nhanh rồi sao?! A không đúng, nàng còn chưa chấp nhận Nghịch Lan là đạo lữ đâu!!!
Trong lòng Mộng Y rối bời, nàng cười gượng "A...!Không cần đâu."
Nghịch Lan hơi ngẩn ra bỗng bật cười "Muội nghĩ cái gì đấy?! Ta chỉ muốn đưa muội đến xem kinh lăng Phủ Dung một chuyến."
Mộng Y xấu hổ gãi đầu "A, là vậy sao."
"Nhưng nếu muội đồng ý, ta sẽ đưa muội ra mắt cha mẹ ta."
Mộng Y bật dậy như gắn lò xo, lúng túng đi trước "Sư tỷ, ta thấy bên kia có bất thường, mau...!Mau đến đó xem!"
Nữ chủ, ngài cứ thả thính như vậy ta sẽ đổ đấy! Đối tượng thả thính của người sai rồi!!!
Nghịch Lan mỉm cười chậm rãi đuổi theo nàng.
Màn đêm buông xuống, toàn bộ thành bắt đầu lên đèn, đêm đầu tiên của lẽ hội hóa trang thường niên ở Thành La Mạn khai mạc.
Mộng Y loay hoay với cái gương đồng cả buổi trời, nàng nheo mắt nhìn trái rồi nhìn phải, cuối cùng mang mạn sa lụa che mặt lên.
Tiếp đó nàng cài một cây trâm bạc xinh xắn, trong tiếng gọi của Diệp Miêm xuống lầu.
Diệp Miên trang điểm thành phong cách ma tộc thịnh hành nhất trong lễ hội hóa trang, mặc váy ngắn màu đen, khoát áo choàng đen.
Minh Quang vận nguyên cây đen, họa tiết có chút giống y phục của Diệp Miên.
Nam chủ không trang điểm mà mang một cái mặt nạ bằng bạc.
Diệp Miên nhìn Mộng Y, nheo mắt lại "A Trần, sao cậu không hóa trang?"
Mộng Y đùa "Tớ mang mạn sa cần gì hóa trang nữa!"
Lúc này Nhiên Quy và Tiểu Phàm cũng xuống, hai người trang điểm thành quỷ tộc, vừa nhìn đã biết là một đôi.
Nghịch Lan ngược lại không có gì thay đổi, nàng ấy vẫn vận bạch y, khuôn mặt xinh đẹp không son phấn.
Mộng Y kéo tay Nghịch Lan nói nhỏ "Sư tỷ không hóa trang sao?"
Nghịch Lan nhìn một thân bạch y của Mộng Y, đáy mắt cong lên "Không cần thiết."
Mộng Y hơi thất vọng tí, nàng còn tưởng được vinh hạnh nhìn thấy Nghịch Lan trang điểm.
Diệp Miên nhìn Mộng Y và Nghịch Lan, nhìn một thân bạch y của hai người họ, cũng thật giống đồ đôi!
Mộng Y vô tư không biết Nghịch Lan cố ý vận bạch y cùng một đôi với nàng, vui vẻ kéo tay Nghịch Lan hòa vào đám người.
Trước khi tách ra Minh Quang có dặn dò mọi người "Cẩn thận, lát nữa gặp tại dòng sông thả hoa đăng ở phía bắc thành!"
Mộng Y kéo Nghịch Lan đến một góc khá vắng người, cầm một hộp son đưa đến "Sư tỷ, muội trang điểm cho tỷ!"
Nghịch Lan đang tính từ chối nhưng nhìn vẽ mặt hớn hở của Mộng Y đành nuốt lời từ chối xuống, gật đầu.
Mộng Y cười hì hì bôi bôi trét trét son lên mặt Nghịch Lan.
Ban đầu nàng tính chơi xấu vẽ mặt mèo cho Nghịch Lan nhưng khi nhìn tới khuôn mặt xinh đẹp đó lại không nở hủy hoại.
Trước đây Mộng Y ru rú trong nhà học rất nhiều thứ vặt vãnh giết thời gian.
Rất may nàng từ học trang điểm qua rồi nên không đến nổi biến Nghịch Lan là mỹ nhân khuynh nước khuynh thành thành ma quỷ.
"Xong rồi!"
Nghịch Lan đi đến chậu nước kế bên nhìn xuống, khuôn mặt được tô vẽ lên khá yêu mị, đôi môi đỏ tươi mọng nước.
Khuôn mặt Nghịch Lan đã đẹp lúc này được tô điểm lại càng thêm đẹp, vẻ đẹp giao thoa giữa thiên thần và ác ma.
"Sư tỷ thật xinh đẹp!" Mộng Y tự tin vỗ ngực "Tỷ thấy tay nghề của muội như thế nào?"
Nghịch Lan mỉm cười "Rất tốt!"
Mộng Y gỡ mạn sa che mặt của mình xuống "Tada!"
Nghịch Lan ngẩn ra.
Hai vết sẹo dữ tợn trên mặt Mộng Y lúc này được nàng vẽ thành hai nhành hoa đào đang nở rộ.
Đôi mắt Mộng Y vốn đã đẹp lúc này được trau chuốt càng đẹp hơn.
Trước đây Nghịch Lan từng nghe phụ thân nói qua 'đôi mắt của ma tộc có thể làm con người ta say đắm', khi đó nàng không tin nhưng bây giờ thì nàng tin rồi.
Tinh tú cả thế gian như hội tụ nơi người, một nhành đào hoa một nụ cười, một đời một kiếp không thể quên...!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...