Bão cát đến quá nhanh, trong lúc không chú ý Nghịch Lan và Mộng Y đã bị tách ra khỏi Nhiên Quy và Diệp Miên.
Gió lớn thổi mạnh, vòi rồng ngay ở phía sau hút hết tất cả mọi vật và con người trong phạm vi mấy trăm mét vào trong trung tâm vòi xoáy.
Nghịch Lan không có cách nào ngự kiếm đành ôm lấy Mộng Y nằm rạp dưới đất, để Tâm sa bảo vệ cả hai.
Hiện tại gió bụi mù mịt, đã sớm không thấy thân ảnh của Diệp Miên và Nhiên Quy đâu.
"Sư tỷ..." Mộng Y vừa mở miệng đã bị thồn cho một họng cát, gió quất qua mặt đau rát.
Nghịch Lan vỗ lưng nàng trấn an "Không sao, có ta ở đây muội sẽ không sảy ra chuyện gì đâu!"
Mộng Y trầm mặc một lúc "Chi bằng tỷ thả muội ra, Tâm Sa có thể đưa một mình tỷ rời đi..."
"Tiểu Y!" Nghịch Lan nghiêm mặt "Cùng đến cùng đi, ta sẽ không để muội lại."
"Sư tỷ...!Ta có thanh tâm quả bảo hộ, sẽ không bị thương nặng đâu."
"Thanh tâm quả mấy hôm trước vừa cứu những nữ tử bị mê hoặc vẫn chưa phục hồi linh lực."
Mộng Y nhìn Nghịch Lan "Sư tỷ, nếu không đi sẽ bị cầm chân ở đây mãi đấy!"
Nghịch Lan trầm mặt hồi lâu mới lên tiếng "Tiểu Y, muội tin tưởng ta chứ?"
Mộng Y ngơ ngác một lát bỗng gật đầu kiên định "Vẫn luôn tin tưởng tỷ!"
Trong gió lớn gào thép Mộng Y cản giác được đôi tay đang ôm lấy nàng buông lỏng.
Lúc Mộng Y kinh hãi nhìn Nghịch Lan bị gió cát cuốn lấy nàng nhìn thấy Nghịch Lan nở nụ cười nói gì đó.
Mộng Y nào có tâm trạng nghe Nghịch Lan nói cái gì nữa, nàng vội đưa tay nắm lấy Nghịch Lan, cuối cùng ngay cả nàng cũng bị gió cát cuốn lấy.
Nghịch Lan ban đầu hơi kinh ngạc nhưng rồi nàng ấy nở nụ cười, kéo mạnh Mộng Y tới ôm chặt lấy nàng.
Mộng Y chôn mặt vào hõm cổ Nghịch Lan nghe bên tai nàng ấy gọi Tâm Sa đến.
Nghịch Lan mượn gió lốc đưa hai người bay đi, Tâm Sa phía trước cản lại những vật nguy hiểm đập đến trong gió lốc.
Mộng Y vận linh lực kêu gọi thanh tâm quả bảo hộ cả hai người.
Trong gió cát mịt mù hai thân ảnh được bao bọc bởi luồn linh lực màu xanh thuần khiết vành tai chạm tóc mai, giữa hai người không có lấy một khoảng cách.
Trận bão cát qua đi trời đã sắp sáng, Mộng Y và Nghịch Lan chẳng biết đã bị bão cát cuốn đến nơi nào, xung quanh ngoại trừ cát vàng chính là cát vàng!
Chân Mộng Y bị thương, không biết là do vật gì trong gió lốc đâm trúng mà máu tươi đầm đìa.
Nghịch Lan lúc nhìn thấy Mộng Y thì hoảng sợ không thôi, trực tiếp ôm ngang nàng đến một phiến đá gần đó kiểm tra vết thương cho nàng.
Mộng Y nhìn Nghịch Lan chăm chú xử lí vết thương cho mình thì đột nhiên gọi một tiếng "Sư tỷ."
"Đau sao?" Nghịch Lan không ngẩn đầu nhưng động tác tay nhẹ nhàng hơn hẳn.
"Tỷ thích muội sao?"
Nghịch Lan đờ người ra, động tác tay hơi khự lại nhưng chỉ trong chốc lát nàng ấy đã làm như không có việc gì xử lí vết thương cho Mộng Y "Có vấn đề gì sao?"
Nếu như không tinh mắt thì chẳng thể nhìn ra ngón tay Nghịch Lan hơi run rẩy.
Trong lòng Nghịch Lan khẩn trương bội phần.
Mộng Y cuối đầu "Tỷ...!Muội là nữ tử."
"Có quan hệ gì sao?" Nghịch Lan cười khẽ, âm thanh du dương "Ta thích muội bất kể muội là nam hay nữ, bất kể muội là người hay ma.
Ta chỉ biết bản thân thích muội!"
Phía sau Nghịch Lan, những vệt nắng đầu tiên của ngày mới chiếu rọi.
Dung nhan khuynh thành như hòa vào bầu trời hừng đông, từng vệt nắng phá tan trời đêm cùng bóng tối lạnh lẽo.
Mộng Y có chút không thể nói nên lời.
Nghịch Lan băng bó lại vết thương cho Mộng Y rồi đứng dậy, khom lưng đối diện với nàng "Tiểu Y, cho ta một cơ hội được không? Ta sẽ không ép buộc muội chấp nhận ta, chỉ cầu muội cho ta một cơ hội...!Để ta thích muội có được không?"
Câu cuối cùng của Nghịch Lan có chút rầu rĩ lại mang đậm giọng điều cầu xin khiến tim Mộng Y mềm nhũn.
Mộng Y thở dài "Muội chỉ lo sợ tỷ sẽ hối hận."
Nghịch Lan nâng mặt Mộng Y lên để nàng nhìn thấy vào mắt nàng ấy "Nghịch Lan thích Mộng Y có thiên địa chứng giám, từ trước đến nay cho đến sau này ta chưa từng và cũng tuyệt đối không hối hận!"
Mộng Y ngơ ngẩn, hồn phách từng chút từng chút một bị ánh mắt đen lấy đầy vẻ chân thanh của Nghịch Lan hút đi mất.
Mộng Y nhìn thấy dung nhan khuynh thành gần ngay trước mắt, đôi môi mềm mại chạm vào môi nàng như chuồn chuồn lướt nước, bên tai vang lên giọng nói êm tai của nữ chủ.
"Muội cho ta một cơ hội có được không?"
Lần đầu tiên 'Phủ Dung đại mỹ nhân đệ nhất tài nữ' Nghịch Lan cầu xin một người.
Cũng là lần đầu tiên nữ chủ đại nhân hạ thấp mình cầu xin một nữ tử cho nàng ấy một cơ hội.
Có lẽ ngay từ hôm ấy ở khách điếm Mộng Y đã có câu trả lời dành cho Nghịch Lan rồi nhưng vì tâm nàng quá loạn chẳng thể đưa ra câu trả lời từ tâm mình.
Hôm nay Mộng Y đã nhận ra tâm ý của bản thân rồi nhưng nàng lại lo sợ, sợ rằng Nghịch Lan sẽ hối hận về sự việc ngày hôm nay.
Có lẽ Mộng Y đã sớm thích Nghịch Lan, từ rất lâu về trước...!
Mặt trời dần lên cao kèm theo cái nóng bức kinh người đặc trưng của Liêu Quốc.
Nghịch Lan cõng Mộng Y đi trên cát có chút khó khăn.
Từ lúc ra khỏi vùng Ngũ Nguyên thì bản đồ trong quyển trục nhiệm vụ đã biến mất, không có cách nào xác định được đồng đội ở nơi nào.
Vì vậy hai người chẳng thể nhanh chóng tìm được đám người Minh Quang trong biển cát rộng lớn.
"Sư tỷ, tỷ thả muội xuống đi, muội vẫn có thể đi được!"
Nghịch Lan làm như không thấy lời Mộng Y nói, xốc nàng lên tiếp tục đi.
"Sư tỷ!"
"Muội đang bị thương, yên phận chút đi!"
Mộng Y im lặng nhìn gò má xinh đẹp của Nghịch Lan, trong lòng ấm áp.
Nàng bất giác nhẹ giọng "Sư tỷ, cứ như vậy tỷ sẽ kiệt sức đấy!"
"Không sao, ta vẫn chịu được!"
Mộng Y cố giãy dụa, trực tiếp từ trên lưng Nghịch Lan nhảy xuống ngồi bệt dưới cát vàng nóng hổi.
"Tiểu Y!"
Mộng Y ngồi im một chỗ không có ý đứng lên "Hoặc là muội tự đi, hoặc là hai chúng ta cứ ở đây, tỷ chọn?"
Nghịch Lan bất đắc dĩ thở dài, nàng ấy khụy một chân xuống đối diện với Mộng Y "Muội đang bị thương, đừng quậy!"
Đương lúc nói chuyện, túi tote bên hông Mộng Y rung lên.
Nàng vội mở túi, một lá phù bay ra ngoài, bóc cháy giữa không trung hiện ra một màn hình lập thể được tụ bằng linh lực.
"Tiểu Y? Con đang ở đâu đấy?" Phương trưởng lão cách xa vạn dặm nhìn Mộng Y qua màn hình linh lực, nheo mắt hỏi.
"Con đang ở Đại Mạc.
Người có chuyện gì tìm con sao?"
Phương trưởng lão cau mày "Con đến Đại Mạc làm gì? Không phải nhiệm vụ của con ở vùng Ngũ Nguyên sao?"
Mộng Y đơn giản nói lại những chuyện bọn họ gặp và giải quyết ở Nam Cương, cũng nói ra lời Lập Tuân từng nói với nàng.
Phương trưởng lão trầm mặc hồi lâu mới tri kỉ lên tiếng "Tiểu Y...!Con là người hay ma không quan trọng, dù sao Mộc Quan Đường chúng ta cũng không phải không nuôi nổi một ma tộc."
Mộng Y "..."
Lúc này không phải thân là sư phụ thì cần phải mở lời an ủi đồ đệ mình sao? Lời này của lão có tính là an ủi không?
Thôi! Cũng chẳng hi vọng gì lão sư phụ nhà nàng!
"À Tiểu Y, ta biết được chút tin tức, con có hứng nghe không?"
Mộng Y nhìn qua Nghịch Lan không có ý tứ che giấu chuyện của mình, hướng Phương trưởng lão gật đầu "Việc lần trước có kết quả rồi sao?"
Phương trưởng lão nói "Ta cũng không chắc lắm nhưng việc con có thể triệu hồi được thảo dược cổ và một số thảo dược có linh tính chắc có liên hệ đến thể chất và máu của con."
Mộng Y gật đầu, lúc triệu hoán cự thụ nàng luôn dùng thần thức lấy máu làm chất dẫn triệu cự thụ đến.
Nàng cứ ngỡ rằng vì nàng được thanh tâm quả bảo hộ nên có sự cộng hưởng.
"Ý người là máu của con có chút đặc biệt?"
Phương trưởng lão cười cười "Không chỉ máu, linh hồn con cũng rất đặc biệt!"
Mộng Y ngơ ngẩn, nếu nói máu dù đặc biệt thì cũng là của nguyên chủ, bàn tay vàng của nguyên chủ nhưng linh hồn...!Linh hồn chính là nàng xuyên đến mà?
Mộng Y đột nhiên nhớ lại trong đợi thử luyện Vụ Ẩn sơn gặp được nhân sâm cổ, nó bảo linh hồn nàng thật thơm...!Nàng có gì đặc biệt sao?
"Tiểu Y, rảnh rỗi thì luyện tập khống chế linh thảo đi, ta nghĩ sẽ có ích đấy..."
Phương trưởng lão đang dặn dò Mộng Y bỗng nghiêm giọng "Con cũng không thể lúc nào cũng triệu hoán cự thụ ở chỗ ta đến, mỗi lần gọi đến gọi đi động tĩnh rất lớn đấy! Con tìm linh thảo nào mạnh mẽ kí khế ước đi ha!"
Mộng Y "..."
Má! Thì ra là chê nàng phiền! Thật sự chẳng có sư phụ nào chuyên hố đệ tử như lão mà!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...