"Nàng ấy đưa ta hai khóm hoa Ma Túc và Bạch Túc.
Ma Túc, Bạch Túc dựa vào ma khí mà sinh trưởng.
Sau khi ta hấp thụ hết tà ma trong cả thành Nam Cương liền dùng linh lực áp chế sự cuồng bạo trong cơ thể.
Lấy máu của chính bản thân nuôi Ma Túc và Bạch Túc.
Ma khí cùng tà khí trong cơ thể ta bị hai loại hoa hút lấy làm chất dinh dưỡng vậy nên ta mới sống được đến hiện tại."
Lập Tuân quâng bơ kể lại những chuyện bản thân đã và đang trải qua như nói về câu chuyện của người khác.
Không có đau thương, không có buồn rầu chỉ mang chút cảm khái.
"Ngày qua ngày lập lại trình tự như thế, hấp thụ tà ma rồi lại đổi máu nuôi Ma Túc, Bạch Túc.
Đã qua không biết bao năm rồi...!Lập mỗ chẳng nhớ rõ."
Minh Quang nhìn ra ba vị gia chủ bên ngoài, mày hơi nhướng lên "Mọi chuyện Lập Tuân nói đều đúng chứ?"
Tô gia chủ và Phong gia chủ không nói gì.
Lập gia chủ nói "Mọi chuyện chúng ta làm đều vì toàn bộ người dân trong thành! Lập Tuân hi sinh vì chính nghĩa!"
Minh Quang cười lạnh "Hay cho câu vì chính nghĩa, các vị gia chủ thật khiến tại hạ mở mang tầm mắt."
Nhân tộc hận ma tộc tàn nhẫn máu lạnh giết người giết ma không chút lưu tình, còn vì lợi ích của mình mà bán đứng tộc nhân, đem tộc nhân ra làm lá chắn.
Nhân tộc đem người phàm vô tội ra tấm lá chắn như vậy có khác gì ma tộc chứ? Chỉ có thêm một cái danh vì chính nghĩa hy sinh thôi!
Lúc này cả ba gia chủ đều im lặng.
Lập Tuân không hề quan tâm mặt mũi ba vị gia chủ, ôm ngực ra vẻ đau thương nói "Nếu hôm nay các vị không đến chỉ e rằng Lập mỗ đã bị giết người diệt khẩu rồi!"
Lập gia chủ ở bên ngoài dù có tức giận như thế nào cũng không có cách nào xử lí Lập Tuân.
Minh Quang trầm giọng nói "Đại hội Phong Vân sắp diễn ra, vãn bối sẽ thông tri chuyện này về Thiên Tông, các vị nên chuẩn bị tinh thần đi!"
Phong gia chủ nhìn thoáng qua hai vị gia chủ còn lại, giọng nói lạnh lẽo "Các vị còn mong rằng sẽ rời khỏi đây an toàn để đưa tin về Thiên Tông sao?"
Này rõ ràng là có ý giết người diệt khẩu!
Minh Quang cười lạnh "Chúng vãn bối ở Thiên Tông cũng không phải chỉ là những đệ tử bình thường.
Nếu như...!Chúng vãn bối bỏ mạng tại thành Nam Cương, các vị tính giao phó thế nào với Thiên tông đây?"
Phong gia chủ rõ ràng kiêng kị Thiên Tông, song, hắn nghĩ đến kết quả khi mọi chuyện truyền ra ngoài lại cắn răng vung đao "Phong mỗ ắt biết giải quyết như thế nào! Tất cả lên!"
Bọn họ đem người đến đông như vậy nhìn qua là biết đã có sự chuẩn bị trước muốn hạ thủ vi cường diệt sạch hết những người biết chuyện.
Nhưng đáng tiếc! Cho dù đem bao nhiêu người nữa thì có nam chủ ở đây cũng chỉ là pháo hôi đưa kinh nghiệm cho nam chủ!
Minh Quang cau mày "Thu kết giới lại, bảo vệ Lập tiên sinh."
Nhiều người tấn công lên kết giới như vậy bị vỡ chỉ là vấn đề thời gian.
Diệp Miên thu kết giới lại lập một kết giới khác bảo vệ kẻ chủ mưu trong việc mê hoặc nữ nhân, nhân chứng cũng như kẻ bị hại trong việc bị bắt làm mồi nhử hấp thụ ma khí.
Minh Quang và Tiểu Phàm tiên phong cản lại đòn tấn công của Phong gia chủ và Lập gia chủ.
Lập gia chủ thấy Tô gia chủ vẫn án binh bất động lập tức quát lên "Tô gia chủ còn đợi đến khi nào?!"
Tô gia chủ giơ tay lên, nhưng nàng ta không chỉ huy người của mình gia nhập cuộc chiến mà lui lại phía sau.
"Tô gia chủ có ý gì?!" Phong gia chủ quát lên.
Lập Tuân bên đó cũng phe phẩy quạt nhìn nàng ta.
Tô gia chủ ngẩn đầu nhìn thoáng qua Lập Tuân rồi nhìn đến Lập gia chủ và Phong gia chủ đang đọ sức cùng Minh Quang và Tiểu Phàm.
Người của hai gia tộc Phong Lập đã tham gia cuộc chiến, Nghịch Lan liền mang theo Tâm Sa chặn bọn họ lại.
"Hai năm trước là ta mềm yếu, không có địa vị không có tiếng nói, không thể khuyên nhủ các người.
Hôm nay ta đã là gia chủ Tô gia..." Tô gia chủ im lặng một lúc mới cười nhạt "Tô gia tình nguyện chịu phạt, nhận tội danh hai năm trước gây ra với Lập Tuân!"
Phong gia chủ kinh ngạc thở dốc "Tô Viên!"
Tô gia chủ Tô Viên ngẩn đầu nhìn Phong gia chủ "Chúng ta đã từng là thanh mai trúc mã, cần gì phải như vậy!"
Lập gia chủ hừ lạnh "Tô gia chủ, ngươi quá mềm lòng rồi!"
"Không, là các ngươi quá vô tình!" nói đoạn Tô Viên phất tay chỉ huy người Tô gia tham gia chiến trận.
Lực tấn công của người Tô gia so với hai gia tộc còn lại đều yếu kém nhưng thắng ở chỗ người nhiều.
Có thể phần nào ngăn chặn người của Phong gia, Lập gia tiếp cận Lập Tuân.
Lập Tuân trầm mặt nhìn Tô Viên đã tham gia trận chiến bên ngoài kết giới.
Hắn như hồi tưởng lại gì đó, cười nhẹ.
Ban đầu rõ ràng phía bên Phong gia Lập gia chiếm thế thượng phong nhưng sau khi Tô gia tham gia bên phía đối địch tình hình liền dần cân bằng.
Đến khi Minh Quang triệu hồi pháp bảo thứ hai là xích dài bạch kim cuốn lấy nhiều người của Phong gia Lập gia quẳng đi, tình thế liền đảo ngược.
"Mộng Y, có thể triệu hồi được thứ gì trói buộc không?" Minh Quang bên kia bị Lập gia chủ và Phong gia chủ kìm kẹt xiết xao lớn tiếng hỏi.
Mộng Y đứng trong kết giới bảo hộ thoáng ngẩn ra, cố nhớ lại xem trong biệt viện có loại thực vậy trí linh nào có thể trói buộc nhiều người lại không.
Hình như...!Không có?
Nghịch Lan đánh lui mấy người tách ra một con đường chạy về phía kết giới "Tiểu Y, cự thụ!"
Đúng rồi! Nhưng mà...!Cự thụ có thể trói một đám người như thế kia lại không?
Diệp Miên mở kết giới để Mộng Y ra ngoài rồi nhanh chóng đóng lại, đứng trong vòng bảo hộ duy trì kết giới.
Nghịch Lan dùng Tâm Sa cản trở đòn tấn công tới, dẫn Mộng Y chạy một mạch về phía Minh Quang.
"Ngăn cản nàng ta lại!"-Lập gia chủ lớn tiến quát, ngay lập tức đệ tử Lập gia bao vây lấy Nghịch Lan và Mộng Y.
Nghịch Lan nhỏ giọng nói "Lát nữa ta mở ra con đường, muội đến chỗ Minh Quang."
Mộng Y do dự một lát rồi gật đầu, lặng lẽ tìm trong túi các loại phù tấn công.
Nghịch Lan chỉ huy Tâm Sa đánh bay vài đệ tử cản đường còn nngf giơ tay đọ quyền cước với những đệ tử khác.
Ngay lúc vòng vây xuất hiện lỗ hổng, Mộng Y bất ngờ ném ra lá hỏa phù dọa đệ tử Lập gia lui ra sau.
Nhân cơ hội đó nàng nhanh chân chạy về phía Minh Quang.
"Sư huynh!"
Minh Quang dùng bảo kiếm chém về Phong gia chủ một kiếm khiến hắn ta lui ra mấy bước.
Minh Quang lui về phía sau ôm lấy Mộng Y, mượn những thanh kiếm đánh đến làm bàn đạp bay ra khỏi đại sảnh.
Minh Quang để Mộng Y đứng lên bảo kiếm của mình giữ không trung, còn bản thân nhảy xuống dưới ngăn cản những người muốn tiến lên.
Mộng Y cắn nát ngón tay, nàng áp vết thương ở hai đầu ngón tay lên trán, máu theo vết thương chảy ra nhuộm đỏ đóa hoa ở mi tâm "Cự thụ, triệu đến!"
Toàn thân Mộng Y được linh lực màu xanh lục bao lấy, tản ra những luồn linh lực mát lạnh.
Lập gia chủ bay đến ngăn cản nàng nhưng đã muộn.
Chỉ nghe ầm ầm mấy tiếng, phía sau Mộng Y cự thụ phá đất mà lên khiến chúng đệ tử Lập gia ngã trái ngã phải.
Chân Mộng Y có chút nhũn ra vì mất nhiều linh lực, thân thể ngã ra sau được cự thụ đón được.
Nàng vuốt cành của cự thụ hỏi "Ngươi có thể trói buộc bọn họ lại không?"
Cự thụ rung rung tán lá.
Mộng Y mỉm cười dùng bàn tay còn vươn máu dán lên thân cự thụ.
Linh lực màu xanh lần nữa bao quanh nàng còn bao quanh cả cự thụ, chỉ nghe nàng hét lên hai chữ "Trói buộc!" dưới đất trồi lên vô số rễ cây, gặp người liền quấn chặt, trói buộc tại một chỗ.
Lập gia chủ và Phong gia chủ chật vật tránh khỏi những rễ cây dưới đất.
Đáng tiếc tu vi bọn họ còn kém xa thụ linh hàng ngàn năm tuổi, bọn họ vừa bay lên liền bị cành cây cự thụ ném xuống, bị vô số rể cây cuốn chặt.
Mộng Y không thể khống chế cự thụ chỉ ra lệnh bằng miệng nên cự thụ không phân rõ địch ta đều trói lại hết.
Ngay cả bên phía Tô gia chủ cũng bị trói lại.
*
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...