Mộng Y tỉnh dậy, nàng nhìn ánh nắng dịu nhẹ xuyên qua cửa sổ chiếu rọi lên màn lụa rũ xuống bên giường ngủ, đầu óc có chút trống rỗng.
Mộng Y cứ như vậy nằm một lát rồi mới nhấc tay lên tụ một điểm linh lực màu xanh lục, dùng thần thức gọi "Thanh Tâm?"
Sâu trong thức hải có tiếng trẻ con non nớt vọng lại, nghe có chút suy yếu "Y Y?"
"Ngươi có làm sao không?"
Thanh Tâm quả im lặng một lát mới đáp lại "Ta không sao, đổi lại hãy nên quan tâm bản thân ngươi đi.
Ta có lẽ sẽ phải ngủ say một thời gian."
Mộng Y thở dài "Được rồi, ngươi tu luyện tiếp đi."
Nàng dập tắc linh lực màu xanh lục quấn quanh cổ tay, nhích cơ thể có chút mệt mỏi ngồi dậy.
Nàng có thể cảm nhận được bên dưới có chút khó chịu.
Mộng Y nhớ lại khung cảnh kiều diễm đêm qua không khỏi ngẩn người.
Nữ chủ....!
Nàng có chút không thể tiếp thu được!
Lúc này bên ngoài màn lụa vang lên tiếng bước chân, tiếp đó màn lụa được vén lên, Nghịch Lan đứng bên ngoài một tay bưng chén thuốc một tay vén màn.
"Tiểu Y, tỉnh rồi sao?"
Mộng Y ngơ ngẩn nhìn Nghịch Lan.
Nghịch Lan đặt chén thuốc xuống, buộc màn lụa lên, biểu cảm lãnh đạm vẫn như ngày thường, cứ như đêm qua chỉ là giấc mộng xuân của Mộng Y vậy.
Bình thản đến mức Mộng Y không tin được Nghịch Lan...!Trồng bách?
Nghịch Lan thấy Mộng Y từ nảy đến giờ vẫn luôn ngơ ngẩn nhìn nàng thì thoáng lo lắng, đưa tay sờ trán Mộng Y "Muội khó chịu ở đâu sao?"
Mộng Y bất giác nhích về phía sau một chút, tay đang vươn tới của Nghịch Lan dừng lại giữa không trung.
Nghịch Lan trầm mặt, thu tay về "Xin lỗi."
Mộng Y vẫn không nói gì, hay nói cách khác cổ họng nàng khô khốc đến mức không thể nói lên nổi lời nào.
Nghịch Lan đưa bát thuốc đến cho nàng "Muội uống thuốc trước đi."
Mộng Y nhận lấy, một hơi uống cạn.
Nàng trả bát lại cho Nghịch Lan, nhỏ giọng lên tiếng "Sư tỷ..."
Nghịch Lan xoa đầu nàng, làm ra vẻ bình thản nói "Ta biết muội vẫn chưa tiếp nhận được, đêm qua...!Là ta tùy hứng tự làm theo ý mình...!Xin lỗi!"
Mộng Y cúi mặt im lặng.
Nghịch Lan thở dài "Tiểu Y, nghĩ ta nên nói với muội điều này, ta..."
Mộng Y ngẩn đầu, cười có chút cứng nhắc "Sư tỷ...!Có thể cho ta thời gian không?"
Nghịch Lan ngẩn ra, nàng ấy mỉm cười "Được, ta sẽ đợi đến khi nào muội chấp nhận được."
Nghịch Lan đã rời đi, Mộng Y vẫn còn ngơ ngẩn ngồi tại chỗ.
Qua một hồi nàng mới ngã người ra sau va với khung giường vang lên một tiếng 'rầm'.
Ngã quá đột ngột khiến bị động đến chỗ đau khiến nàng nhỏ giọng than nhẹ.
Mộng Y nhìn đỉnh màn, đầu óc bay bổng.
Nàng không biết rốt cuộc là từ khi nào nữ chủ lại...!Nữ chủ thích nàng.
Rõ ràng Nghịch Lan là nữ nhân của nam chủ Minh Quang! Trong nguyên tác nàng ấy vì Minh Quang mà nguyện ở lại Thanh sơn chôn vùi tài năng, sao có thể...!
Nghịch Lan thật sự thích nàng sao? Khoan hãy bàn đến Nghịch Lan có thích nàng hay không, chỉ nói đến chuyện sảy ra đêm qua.
Nàng tuy bị trúng dược nhưng không phải tâm trí hoàn toàn bị rối loạn, nàng vẫn còn nhớ rõ mỗi một hành động một lời nói của Nghịch Lan.
Đối với một trạch nữ tự nhận bản thân thẳng từ trong ra ngoài như nàng thì chuyện này có chút khó tiếp nhận!
Mộng Y thầm mắng một tiếng, kéo chăn trùm đầu.
Sao này phải đối diện với nữ chủ như thế nào đây???
Đêm qua ba người Minh Quang Diệp Miên, Tiểu Phàm nhận được tín hiệu cầu cứu của Mộng Y thì lập tức tới Lập phủ.
Nhưng đợi ở bên ngoài hồi lâu vẫn không thấy động tĩnh gì.
Ngay lúc Tiểu Phàm muốn xông vào dẫn người ra thì bọn họ nhận được truyền âm phù của Nghịch Lan.
Ba người lặng lẽ đến rồi lặng lẽ rút lui trở về khách điếm, đợi khi trời sáng mới đến chỗ Mộng Y và Nghịch Lan.
Ba người Minh Quang đến thì thấy Nghịch Lan ở dưới đại sảnh, dường như nàng ấy đang bảo tiểu nhị chuẩn bị cái gì đó.
Minh Quang nhìn thoáng qua bạch y trên người Nghịch Lan rồi mới lên tiếng "Sư tỷ?"
Nghịch Lan ngẩn đầu "Đến rồi sao? Tiểu Y ở trên lầu...!À muội ấy không tốt lắm vẫn là đừng lên."
Diệp Miên nghe thấy Mộng Y không khỏe liền cuống lên "A Trần bị làm sao? Có nguy hiểm không?"
Nghịch Lan nhìn Diệp Miên, mày thoáng nhíu lại rồi dãn ra "Không sao, tinh thần muội ấy không tốt lắm thôi."
"Vậy muội lên gặp A Trần nhé?"
Nghịch Lan nghĩ nghĩ rồi gật đầu "Được."
Diệp Miên đã lên lầu, ba người bọn họ đứng ở đại sảnh cũng không tiện nói chuyện đành theo sau Diệp Miên lên.
"Hôm qua sảy ra chuyện gì sao?"
Nghịch Lan tùy tiện gật đầu "Có chút chuyện sảy ra, bất quá không có gì nguy hiểm."
Minh Quang gật đầu.
Tiểu Phàm nhìn Nghịch Lan chằm chằm hồi lâu mới hỏi "Sư tỷ, tỷ tốt rồi sao? Không bị Lập Tuân mê hoặc chứ?"
Nghịch Lan rũ mắt "Mê dược đã được giải rồi."
Tiểu Phàm hóng hớt "Làm sao giải vậy?"
Nghịch Lan nghĩ đến chuyện đêm qua, từ chối trả lời hắn.
Lúc này Diệp Miên đã mở cửa ra, Mộng Y đang ngồi bàn trà ngẩn người.
"A Trần, cậu không sao chứ?"
Mộng Y hoảng hồn quay đầu nhìn, thấy người tới là Diệp Miên thì thả lỏng đôi chút "Ta không sao."
Diệp Miên kéo Mộng Y đứng dậy, xoay một vòng, chắc chắn nàng không sao mới buôn tha "Phù! Làm ta lo chết mất!"
Diệp Miên bỗng nhiên để ý đến vết đo đỏ trên cổ Mộng Y "A Trần, cổ cậu..."
Chưa kịp để Diệp Miên nói xong Nghịch Lan đã nhanh chân bước tới chỗ Mộng Y, kéo cao cổ áo nàng lên.
Lúc này Mộng Y mới phát giác ra Diệp Miên nói là dấu vết gì, nàng bất giác đỏ mặt, nói có chút gượng gạo "Muỗi cắn...!Đúng vậy, chính là muỗi cắn!"
Diệp Miên dùng ánh mắt kì dị nhìn Mộng Y, câu 'con muỗi nào to như vậy?' vừa sắp ra khỏi miệng liền nuốt xuống.
Diệp Miên đưa mắt nhìn Nghịch Lan rồi lại nhìn Mộng Y.
Mộng Y chột dạ qua đầu đi, còn không quên trừng tên đầu sỏ Nghịch Lan một cái.
Minh Quang là người từng trải làm sao không biết dấu vết kia là cái gì cơ chứ?! Hắn chỉ cười trừ đầy thâm ý nhìn Nghịch Lan.
Nghịch Lan không biểu lộ chút cảm xúc nào, lạnh giọng nói "Nói chuyện chính đi."
Mộng Y tìm trong túi tote lấy ra khăn lụa gói hai đóa hoa nàng lấy ở chỗ Lập Tuân ra "Cái này muội phát hiện ở trong hoa viên Lập Phủ.
Hoa màu tím hình như gọi là Ma Túc còn hoa màu trắng thì muội không biết.
Cả hai đều là hấp thu ma khí mà sinh trưởng, có tác dụng mê hoặc tâm trí.
Nếu dùng chung và kết hợp với một số dược liệu khác thì sẽ có các tác dụng khác nhau.
Ví như phấn hương trên người Lập Tuân, có thể khiến người hít phải trở nên mơ hồ và xem người chế tạo là người quan trọng nhất!"
Hai đóa hoa một tím một trắng sớm đã héo nhưng mùi hương vẫn còn quanh quẩn.
Mộng Y ngăn lại Diệp Miên và Tiểu Phàm tính đưa lên mũi ngửi "Đừng ngửi, hương hoa có thể nào say đấy!"
Tiểu Phàm vội bỏ xuống "Vậy làm sao mới làm cho người hít phải phấn hương trở lại bình thường được?"
Mộng Y gãi đầu "Muội không biết, có lẽ Lập Tuân biết đi?"
Tiểu Phàm nghi hoặc nhìn về phía Nghịch Lan "Vậy tại sao sư tỷ bình thường rồi?"
Mộng Y ngẩn ra, lúc này mới để ý được Nghịch Lan đã trở lại bình thường, trên người cũng không có mùi hoa Ma Túc nữa.
Nàng nhíu mày "Kì lạ..."
"Không có gì kì lạ." Nghịch Lan biết bản thân vì sao khôi phục nhưng nàng ấy không nói ra "Có lẽ đột nhiên tỉnh táo lại đi?!"
Mộng Y đột nhiên nghĩ đến một khả năng, thoáng cái mặt đỏ rần quay mặt đi "Chắc...!Chắc là đột nhiên tỉnh ngộ..."
Lại không thể nói vì nàng cùng Nghịch Lan song tu đi???
Tiểu Phàm tuy có thắc mắc nhưng lại đè nén xuống "Vậy bây giờ chúng ta làm gì đây? Hành động luôn chứ?"
Minh Quang nheo mắt "Đến Lập phủ."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...