Đại sảnh Trương phủ.
Một nam nhân trung niên ngoài tứ tuần đầu tóc điểm hoa râm vội vã đi đến đại sảnh.
Nhìn thấy Minh Quang và Nghịch Lan một đen một trắng đứng giữa đại sảnh, khí thế bất phàm thì dừng lại.
Trương gia chủ chỉnh chu lại tâm trạng, đi đến trước mặt hai người.
"Các vị đây là?"
Minh Quang hơi lộ ý cười, trước tiên chào Trương gia chủ một cái rồi nói "Ta và sư tỷ là đệ tử Bạch Hạc Thiên Tông, vài ngày trước dừng chân ở Viên Châu nghe thấy Trương gia trong năm gần đây thường xuyên bị tà ma quấy phá nên đến đây xem một chút."
Trước đây vùng Ngũ Nguyên gặp chuyện Thiên Tông cũng phái người đến mấy lần, vậy nên Trương gia chủ không hồ nghi mấy.
Ông ta thở phào, vẻ mặt có chút mừng rỡ "Thì ra nhị vị là người của Thiên Tông, thất lễ thất lễ!"
Trương gia chủ mời hai người ngồi, dặn dò người hầu mang trà lên lại nói "Một năm vận hạn của Trương mỗ đến, làm ăn luôn bị tổn thất.
Mấy tháng trước còn bị quỷ quái bám lấy mà quấy phá, thật sự khổ thêm khổ.
Mấy tháng trước Trương mỗ cũng có cho người đến Thiên Tông mời các vị tu sĩ đến giúp đỡ nhưng không cách nào lên được núi.
Cứ tưởng Thiên Tông bỏ rơi Viên Châu này rồi!"
Minh Quang khách sáo "Trương gia chủ thật biết đùa, vùng Ngũ Nguyên này dầu gì cũng do một phần Thiên Tông bảo vệ, làm sao nói dứt bỏ liền dứt bỏ chứ!"
Trương gia chủ nheo mắt nhìn Minh Quang, trong lòng gật gù tán thưởng thiếu niên thông minh nhanh nhẹn này.
Ông lại nói "Trước đây cũng có vài vị tu sĩ ghé qua phủ, tà ma gì đó thì cũng đuổi được đấy nhưng mà khi bọn họ đi lại tiếp tục trở lại quấy phá.
Trương mỗ thật không biết phải làm sao!"
Minh Quang đặt tách trà xuống, lễ phép nói "Minh Quang được Thiên Tông phó thác đến giải quyết ưu phiền cho Trương gia chủ.
Nếu Trương gia chủ không phiền thì hãy để ta và sư tỷ ở lại Trương phủ mấy ngày xem sao?"
Trương gia chủ khua tay "Nào có phiền hay không phiền, được Thiên Tông giúp đỡ Trương mỗ còn cảm tạ không kịp ấy chứ!"
Nói đoạn ông ta phân phó người hầu dọn dẹp hai căn phòng dành cho khách.
Trương gia chủ còn lôi kéo Minh Quang và Nghịch Lan nói chuyện gần đây trong thành.
Lúc đầu ông ta còn muốn nói chuyện xoát độ hảo cảm của Nghịch Lan nhưng nhìn dáng vẻ lạnh tanh của nàng đành ngượng ngùng thả hai người đi.
Minh Quang và Nghịch Lan được người hầu dẫn đến phòng dành cho khách.
Đợi người hầu rời đi, Minh Quang lấy ra quyển trục nhiệm vụ.
"Quả nhiên hai người họ đang ở Trương phủ."
Nghịch Lan nhìn hai dấu chấm màu xanh lá cách bọn họ không xa, nằm trong khu vực Trương phủ thì nhíu mày "Tối nay chúng ta tìm Mộng Y và Diệp Miên."
Minh Quang khép quyển trục lại "Tối nay chúng ta thám thính tình hình, trước đừng manh động, chúng ta còn không biết Diệp Miên và Mộng Y đang đối mặt với cái gì.
Đám người bắt cóc hai người họ đến Trương phủ là tự tin không bị người ngoài phát giác, hẳn là có phòng bị.
Chúng ta tạm thời đừng manh động."
Sau lần gặp Trương nhị công tử lúc mới bị bắt hai người Mộng Y và Diệp Miên cũng không gặp lại hắn.
Ngoại trừ hán tử mỗi này đưa thức ăn nước uống tới hai người cũng chưa từng gặp ai khác.
Hai người bị nhốt hai ngày vẫn chưa biết rốt cuộc hắn bắt bọn họ rốt cuộc có mục đích gì.
Nếu nói Trương nhị thiếu ham mê nhan sắc Diệp Miên nhưng hai ngày nay hắn ta không làm gì cả, đến cái liếc mắt cũng không liếc thêm một cái.
Thật không biết trong hồ lô hắn bán thuốc gì.
Trong lúc Mộng Y và Diệp Miên đang kiểm tra phù chú dán kín trên tường thì cửa phòng đột nhiên mở ra.
Trong chớp mắt ánh sáng ban ngày chíu rọi vào căn phòng u tối lại trong chớp mắt cửa phòng đóng lại ngăn chặn ánh sáng bên ngoài.
Lúc này Trương nhị công tử cùng nữ quỷ áo đỏ đứng ở cửa lặng yên dùng ánh mắt đánh giá hai người như một món hàng.
Trương nhị công tử nở nụ cười tà tứ "Tiểu mỹ nhân, nàng chịu ủy khuất ở đây hai ngày rồi, bản công tử đưa nàng ra ngoài nhé?"
Mộng Y chớp chớp mắt, còn ta?
Nữ tử lúc này hừ lạnh lên tiếng, giọng điệu có chút âm u "Ngươi muốn bị hai người bên ngoài bắt sao?"
Trương nhị công tử tặc lưỡi "Bản công tử còn sợ hai người kia sao? Nhìn qua tiểu mỹ nhân kia cũng khá ngon miệng, chậc, nhưng xem ra không phải hàng dễ đối phó.
Ầy, Bản công tử tự biết phải làm như thế nào!"
Nữ quỷ không lên tiếng.
Trương nhị công tử phất tay "Ngươi đưa cô ta đi đi, hôm nay trăng tròn, làm việc cẩn thật vào!"
Nữ quỷ không đáp lại hắn mà đi đến bên cạnh túm lấy tay Mộng Y.
Bàn tay lạnh ngắt không chút ấm áp nên có của con người khiến Mộng Y run lên "Các ngươi...!Các ngươi đưa ta đi đâu?"
Diệp Miên lúc này mới phản ứng được, nàng ấy vội kéo Mộng Y ra phía sau mình "Các ngươi muốn làm gì?"
Trương nhị công tử cười "Tháng này ta chỉ cần một cô nương, đành phải thả tiểu bằng hữu của nàng đi thôi.
Tiểu mỹ nhân đừng hoảng."
Diệp Miên cười lại "Ha, ta mà tin ngươi ta là kẻ ngốc!"
Trương nhị công tử không tỏ vẻ tức giận "Tiểu mỹ nhân, sự kiên nhẫn của bổn công tử có giới hạn, nàng nên thức thời đi."
Mộng Y cắn chặt răng, liều mạng nắm lấy vạt áo Diệp Miên.
Lúc này nàng có ngu mới buông Diệp Miên ra! Tính mạng bị đe dọa bám chặt nữ nhân của nam chủ hưởng ké vận may là điều cấp thiết nên làm!
Diệp Miên nắm chặt lấy tay Mộng Y như trấn an "Trương nhị công tử, ngươi tốt nhất nên thả hai người bọn ta rời đi! Giam giữ bọn ta đối với ngươi không có lợi ích gì đâu!"
Trương nhị công tử như nghe thấy chuyện cười nhìn nàng ấy "Ai bảo các ngươi không có hữu dụng với ta?" hắn khoa trương cười hai tiếng "Ngược lại thật sự rất hữu dụng!"
Nói đoạn hắn quay sang nữ quỷ quát "Còn không mau mang đi?"
Nữ quỷ không nói một lời đưa móng vuốt về phía Mộng Y.
Diệp Miên nheo mắt, giơ chân đá về phía nữ quỷ nhưng ngoài dự kiến nàng ấy xuyên qua thân quỷ của nữ tử.
Nữ quỷ xuất hiện trước mặt Mộng Y mang theo âm khí rét lạnh, nàng ta giơ móng vuốt chưởng xuống cánh tay Diệp Miên.
Diệp Miên ăn đau vẫn không buông tay Mộng Y ra.
Nữ quỷ không chút lưu tình giáng liên tiếp nhiều Chưởng xuống tay Diệp Miên, tay khác tóm lấy Mộng Y.
Mộng Y không đành lòng nhìn cổ tay Diệp Miên đã bị móng tay nhọn của nữ tử rạch ra máu thịt lẫn lộn, nàng buông tay Diệp Miên ra đồng thời cũng bị nữ quỷ kéo vụt về phía sau.
Diệp Miên mở to mắt không thể tin nhìn Mộng Y "A Trần?"
Mộng Y bị nữ quỷ túm lấy gáy, âm khí truyền đến phía sau khiến nàng run rẩy.
Nàng nở nụ cười có chút khó coi "A Miên, ta không sao."
Diệp Miên cắn răng, cúi gầm mặt, bàn tay buông lõng bên hông khẽ siết chặt, máu tươi rơi tí tách xuống thềm.
Nữ quỷ không nhiều lời nắm lấy gáy Mộng Y lôi đi như lôi một con vật.
Lúc nàng ta tới cửa phòng, cửa phòng tự động mở ra, chư kịp để Mộng Y nhìn thấy rõ cảnh sắc bên ngoài thì đã bất tỉnh nhân sự.
Đợi cánh cửa khép lại, căn phòng trở lại u ám như ban đầu Diệp Miên mới chậm rãi ngẩn đầu "Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"
Trương nhị công tử cười một tiếng "Không muốn gì, chỉ muốn vui vẻ với tiểu mỹ nhân thôi!"
Diệp Miên cắn răng cười lạnh không nói gì.
Trương nhị công tử tiến lên một bước Diệp Miên liền lui một bước đề phòng nhìn chằm chằm hắn.
Hắn ta đột nhiên cười lớn, không tiến thêm bước nào làm dấu tay mời.
Diệp Miên bước lên phía trước, lúc cánh cửa mở ra nàng giống như Mộng Y, chỉ vừa nhìn thấy khe hở sáng chưa kịp nhìn rõ khuôn cảnh bên ngoài đã ngã xuống, bất tỉnh nhân sự.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...