"Con linh thú biến dị kia, phải làm sao thu phục đây?"
Đội sáu người rơi vào trầm tư, mới thăm dò thực lực thì đã hạ triệt để một thành viên, nếu cứ đâm đầu vào đánh cũng không phải cách.
"Nếu đánh trực diện thì chúng ta sẽ thua chắn, khoan hãy nói đến thực lực, căn bản không đủ người để đánh!"-Vân Hải bất lực.
Nếu như vẫn là đội mười người như trước con có thể miễn cưỡng đấu lại con biến dị linh thú cấp năm kia, ít nhất cũng không thu quá thảm hại.
Giờ thì hết hi vọng rồi! Còn lại sáu người trong đó Mộng Y là y sư, Nghịch Lan bị phế kinh mạch.
Mộng Y yếu ớt lên tiếng "Không thể dùng bùa khống chế linh thú sao?"
Vân Hải đột nhiên nhớ đến Mộng Y còn có phù khống chế linh thú cấp cao nhưng chưa vui mừng lâu đã yểu xìu "Không thể!"
Minh Quang giải thích "khống chế linh thú phù của sư muội chỉ có tác dụng với linh thú cấp 5 trở xuống.
Chúng ta gặp phải linh thú biến dị hệ lôi, không có cách nào tiếp cận được linh thú, không thể sử dụng!"
Lôi điện xung quanh linh thú biến dị kia đến thịt người còn nướng đen nói chi đến mấy lá bùa.
Chưa kịp tiếp cận đã bị lôi điện đánh bốc cháy rồi!
Tưởng Anh lên tiếng "Có thể dùng trận pháp không?"
Minh Quang lắc đầu "Điều kiện tiên quyết phải dụ được linh thú vào trận pháp sau đó nhốt lại.
Linh thú lớn như vậy cũng chỉ có thể dùng Khốn Thiên trận, chúng ta không đủ người để duy trì trận pháp."
Khốn Thiên trận là một trận pháp khống chế hình bát giác, trận pháp được dựng lên, người hoặc vật bị nhốt trong trận sẽ không ra bên ngoài được nhưng người bên ngoài có thể dễ dàng đánh vào bên trong.
Khốn Thiên trận muốn hình thành phải có tám người đứng xung quanh bát giác duy trì trận pháp.
Đội của Minh Quang chỉ có bốn người có đủ linh lực, không thể thực hiện trận pháp!
Tưởng Anh nhíu mày "Chẳng lẽ không còn cách nào sao?"
Tiểu Phàm bị thương ngồi một bên như nhớ đến cái gì đó đột nhiên nói "Chuyển Linh phù! Nếu có chuyển linh phù hẳn sẽ bù đắp được khuyết điểm!"
Vân Hải thở dài "Quả là chuyển linh phù có tác dụng nhưng mà đi đâu mới tìm được chứ!"
Minh Quang nhíu mày "Đội chúng ta không có chuyển linh phù."
Mộng Y nghe bọn họ nói đến chuyển linh phù thì hơi kinh ngạc, chuyển linh phù mà bọn họ nói chính là phù chú mượn linh lực mà sư phụ nàng cho đi? Nàng lục lọi trong túi tote bên hông tìm ra mười tấm chuyển linh phù "Các huynh nói là cái này sao?"
Năm người nhìn mười tấm chuyển linh phù màu vàng vẽ bằng chu sa trên tay Mộng Y, đột nhiên im lặng không nói tiếng nào.
Mộng Y còn tưởng bản thân nhớ nhầm thì nghe Vân Hải khoa trương nói "Nếu không phải biết Yên sư tỷ là đệ tử thân truyền của Phương trưởng lão và lão ấy chỉ có một đệ tử thân truyền thì ta còn cho rằng muội mới là đệ tử thân truyền yêu quý của lão đấy!"
Tiểu Phàm cảm khái "Rốt cuộc Phương trưởng lão cho muội bao nhiêu phù chú vậy?"
Mộng Y hơi cứng nhắc "Tầm một trăm tấm phù, mười chín loại đi."
Tưởng Anh vỗ vai nàng "Xem ra Phương trưởng lão rất coi trọng muội!"
Mộng Y vẫn còn đang hồ đồ.
Minh Quang hiếm khi khen người khác cũng cười nói một câu "Tiểu sư muội quả là phúc tinh của đội!"
Mộng Y "..." nếu không phải đã đi cùng nam chủ suốt mấy ngày còn tưởng nam chủ muốn cưa đổ ta!!!
Các người đừng đột nhiên thân thiện như vậy chứ!
Vân Hải cười tươi rói "Vậy vấn đề được giải quyết rồi!"
Minh Quang mỉn cười "Ta và Tưởng Anh sẽ phụ trách dẫn dụ linh thú đi vào trận pháp, Vân Hải và Tiểu phàm duy trì trận pháp." hắn dừng một chút nhìn về phía Nghịch Lan "Phiền sư tỷ vẽ Khốn Thiên trận rồi!"
Nghịch Lan cười nhẹ "Không vấn đề."
Sau khi phân chia nhiệm vụ, Mộng Y đi theo Nghịch Lan vẽ trận pháp Khốn Thiên.
Lúc vẽ trận Nghịch Lan nhìn rất nghiêm túc, toàn thân từ trên xuống dưới đều toát ra vẻ chớ làm phiền ta.
Mộng Y đứng một bên yên lặng nhìn Nghịch Lan bận rộn, nàng nhìn nàng ấy vẽ trận mà không khỏi kinh ngạc.
Trận pháp bát giác dài, rộng tầm mười mét, mỗi nét cong nét thẳng đều chỉnh tề y như được in ra từ một khuôn.
Nhìn như vậy chẳng ai nghĩ đây là do một tu sĩ bị phế bỏ kinh mạch dùng kiếm vẽ ra.
Nghịch Lan vẽ trận suốt một canh giờ, sau khi vẽ xong nàng kiểm tra lại trận pháp, sắp xếp linh thạch thượng phẩm vào trận, ở mỗi đỉnh của bát giác gắn một tấm chuyển linh phù.
Nghịch Lan rời khỏi trận pháp, Mộng Y liền chạy đến đưa cho nàng một chiếc khăn lụa.
Nghịch Lan có hơi sững sốt một chút, cuối cùng cũng nhận lấy khăn lụa lau đi mồ hôi trên trán.
"Sư tỷ vất vả rồi!"
Nghịch Lan mỉn cười, đột nhiên xoa đầu nàng "Không cực, đa tạ!"
Mộng Y ngẩn ra, trong đầu bị câu 'tại sao nữ chủ đột nhiên xoa đầu ta!' lấp đầy vẫn chưa phản ứng lại.
Đến khi Nghịch Lan đi rời đi nàng vẫn còn trong trạng thái ngơ ngẩn.
Nghịch Lan dừng bước, quay đầu nhìn nàng "Mộng Y?"
"A? Sư tỷ!"-Mộng Y giật mình đáp, chạy vội đến bên cạnh Nghịch Lan.
Nghịch Lan nhìn nàng, xác định không có vấn đề gì mới trở lại chỗ bọn Minh Quang.
"Ta và Tưởng Anh đi dụ linh thú đến, các người ở lại tùy cơ ứng biến!"
Minh Quang và Tưởng Anh rời đi không lâu đã nghe thấy tiếng gầm rống và tiếng 'xoẹt xoẹt' của lôi điên vang lên.
Nơi bọn họ vẽ trận pháp cách thiên điện không xa, bởi lẽ linh thú canh giữ trước thiên điện, tuyệt sẽ không rời đi xa hơn 100m.
Đội Tần Khương Xuyên ở phía xa cũng nghe thấy âm thanh, tiếp đó là cây cối đổ rạp do linh thú đánh gẫy.
Một thành viên trong đội hướng Tần Khương Xuyên nói "Sư huynh, đội Minh Quang đã giao chiến với linh thú rồi.
Liệu lần này họ có thắng hay không?"
Tần Khương Xuyên lắc đầu "Ta không biết" trước đó đội của hắn đã giao chiến với linh thú hai lần, đều thất bại.
"Sư huynh, chi bằng chúng ta đợi bọn họ hạ gục linh thú sau đó..."
Tần Khương Xuyên rõ ràng cười nhưng trong mắt lạnh lẽo mà nhìn người vừa nói "Sư đệ, chúng ta đều là đồng môn, hà tất phải làm khó nhau như vậy?!"
Vị kia cuối đầu, có chút không cam tâm "Nhưng mà..."
"Đội của Minh Quang thắng dựa vào năng lực của họ, chúng ta đứng thứ hai cũng không tệ."
Có mấy người vẫn còn bất mãn nhưng dưới uy quyền của Tần Khương Xuyên vẫn là không làm ra chuyện gì quá đáng.
Bên này mọi người nhìn thấy cây cối đổ rạp, lôi điện loét lên liên tục, bên chỗ Mộng Y đã thấy Minh Quang và Tưởng Anh trở về.
Phía sau hai người họ là linh thú biến dị cấp năm đang đuổi theo, nhìn dáng vẻ của nó là triệt để tức giận rồi, lôi điện màu tím đen không có trật tự mà đánh xuống.
Minh Quang và Tưởng Anh chật vật né tia điện, nửa đánh nửa chạy kéo linh thú đi tới.
Linh thú vừa bước chân vào trận pháp Khốn Thiên, Minh Quang liền hét lên "Vân Hải!"
Vân Hải và Tiểu Phàm từ trong bụi nhảy ra, cách một trận pháp đứng đối diện nhau lẩm bẩm đọc khẩu quyết, sử dụng linh lực khởi động trận pháp.
Linh lực từ Vân Hải và Tiểu Phàm rót vào trận pháp kích hoạt chuyển linh phù, chuyển linh phù tỏa ra linh khí màu vàng cảm ứng lẫn nhau, truyền từ đỉnh hình bát giác.
Trận pháp có chuyển linh phù và linh thạch thượng phẩm phù trợ, trong chốc lát ánh kim tỏ lên tận trời, từ tám đỉnh bát giác xuất hiện tám trụ màu vàng kim dựng lên, bao vây linh thú ở bên trong.
Trận pháp hoàn thành, linh thú từ bên trong phá trận không thành liền tức giận rống to, lôi điện không ngừng đánh vào bức tường trận pháp trong suốt rồi bị bật trở lại.
Linh thú bị nhốt càng nóng tính, điên cuồng phóng lôi điện vào trận pháp, đuôi và chân cũng không an phận đập vào trận pháp.
Vân Hải thầm than không ổn "Sư huynh, nếu cứ như vậy trận pháp sẽ vỡ mất!"
Bọn họ linh lực yếu, lại thêm dùng chuyển linh phù thay thế người trụ cột, trận pháp sẽ yếu hơn thông thường!
Minh Quang nhíu mày "Cố giữ trận pháp!"-nói đoạn hắn rút đao xong vào trận pháp chiến đấu với linh thú.
Tưởng Anh không cần ai nói cũng vung kiếm nhập trận.
Minh Quang và Tưởng Anh đều đang giữ bùa khống chế linh thú, chỉ cần tìm được điểm yếu đập bùa thì sẽ hạ được linh thú.
Nói thì dễ, làm thì khó.
Giao chiến nửa ngày, Minh Quang và Tưởng Anh đã sắp không chống đỡ nổi rồi mà vẫn không thể tiếp cận được điểm yếu của linh thú.
Mộng Y trong lòng mặc niệm hào quang nam chính tất sẽ thắng nhưng nhìn cảnh tượng trước mặt vẫn rất khẩn trương.
Đương lúc Minh Quang sắp tiếp cận được điểm yếu ở trên gáy của linh thú, đội nhiên linh thú phóng lôi điện về phía Minh Quang, đuôi đánh bay tưởng Tưởng Anh.
Lá bùa màu vàng bay giữa không trung bị lôi điện đốt cháy rụi.
"Tưởng Anh, cẩn thận!"
Tình huống ngàn cân treo sợi tóc, Tưởng Anh bị quật ngã trên đất ngẩn đầu đã thấy bàn chân to như cột nhà của linh thú giẫm xuống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...