Ngày mười ba tháng tám, đại hội Thanh Vân bắt đầu.
Đồng thị là chủ nhà, tại chủ trạch ở Chi Lăng mở đại tiệc chiêu đãi khách quý thuộc các tông môn.
Yến tiệc bắt đầu từ buổi sáng cho đến chiều tối.
Đến sáng ngày hôm sau, Đồng thị dẫn đầu cùng các tông môn có mặt tại chủ trạch Chi Lăng đến núi Thanh Vân.
Núi Thanh Vân cách Chi Lăng chủ trạch không xa, là ngọn núi cao nhất bên rìa vùng Chi Lăng, đỉnh núi quanh năm được bao bọc bởi sương mù huyền ảo.
Trên đỉnh núi Thanh Vân có xây một tòa cung điện, bên dưới tòa cung điện xây một địa lao lớn chuyên giam giữ những 'tội nhân' gây hại ở đại lục trong mấy năm qua.
Phía Nam núi Thanh Vân là vực sâu, bên dưới vực là một thác nước lớn.
Vốn dĩ núi Thanh Vân rất thích hợp để xây dựng nên một tông môn nhưng phía Tây giáp vùng Chi Lăng của Đồng thị, phía bắc giáp vùng Di Linh của Lâm thị, khoảng cách từ núi Thanh Vân đến vùng Ngũ Nguyên cũng không xa, chỉ cách một ngày đường liền trở thành một trong số những lí do không môn phái nào chọn núi Thanh Vân.
Xung quanh nhiều thế gia tiên môn như vậy, dù cho bọn họ có thành công chiếm được núi Thanh Vân thì không sớm thì muộn cũng bị các thế gia thâu tóm.
Vì vậy quyền quản lí núi Thanh Vân thuộc về Đồng thị và Lâm thị.
Cũng vì vị trí núi Thanh Vân đặc biệt thuận lợi, nó cũng trở thành nơi diễn ra đại hội họp mặt giữa các tông môn lớn nhỏ ở hạ tu giới.
Sau khi đến núi Thanh Vân, Đồng thị và Lâm thị cử người chuẩn bị phòng ốc cho đệ tử các phái, còn chưởng lão đứng đầu các tông môn được gọi đến Thanh Vân đại điện cùng nhau nghị sự.
Đợi đến đêm, đại điện Thanh Vân vẫn còn sáng đèn, các vị trưởng lão không tính rời khỏi ngay lúc này, xem chừng đêm nay sẽ không rời khỏi đại điện.
Mộng Y chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, gió thu mang theo hơi lạnh phả vào mặt khiến nàng hơi rùng mình.
Nghịch Lan cầm áo choàng khoát lên người nàng, kéo thần hồn đã sớm bay tới chín tầng mây của nàng trở lại "Làm sao vậy?"
Mộng Y 'A' một tiếng, kéo chặt áo choàng "Không có gì, chỉ là muội đang nghĩ đến một số chuyện."
Nghịch Lan xoa đầu nàng "Có chuyện gì khó xử sao?"
Mộng Y lắc đầu "Không hẳn...!Sư tỷ, muội ra ngoài một lát!"
"Muội đi đâu?"
Mộng Y mỉm cười "Đi tìm Vương Cầm."
Nghịch Lan hơi nhíu mày "Dạo này muội rất thân với Vương Cầm...!Hai người quen biết từ khi nào?"
Trong trí nhớ của Nghịch Lan, Vương Cầm này tính tình không tốt lắm, phải nói là khiến người khác cực kì chán ghét!
Mộng Y khoát tay "Sư tỷ, Vương Cầm không còn giống như trước rồi...!Ừm, cô ấy giống như muội, là từ nơi đó đến."
Nghịch Lan nhíu mày.
Mộng Y lại nói "Lại nói ở nơi đó muội và cô ấy là bạn học, nên tỷ không cần lo đâu!"
Nghịch Lan cuối cùng cũng gật đầu "Đi sớm về sớm, nơi này không giống Thiên Tông, cẩn thận chút!"
Mộng Y gật đầu "Muội biết rồi!"
Mộng Y sau khi ra khỏi phòng liền thu lại vẻ tươi cười, trong lòng có chút lo lắng.
Nàng dùng Truyền Âm phù hỏi Vương Cầm ở đâu.
Rất nhanh cô ấy trả lời gọi nàng đến phòng cô ấy.
Khi Mộng Y đến phòng Vương Cầm thì đã thấy Tần Khương Xuyên bên trong.
Mộng Y đóng kín cửa, Tần Khương Xuyên liền ném ra trận pháp cách âm.
"Ngày mai...!Sẽ ổn chứ?" Mộng Y hỏi Tần Khương Xuyên.
Hắn nhúng vai "Hẳn là hai muội đọc đến đoạn này rồi đi? Đây là tình tiết thực do thế giới này tạo ra, ta không đổi được! Hai người xuất hiện là ngoài ý muốn, cẩn thận một chút!"
Mộng Y cau mày "Không chỉ có hai bọn ta, Diệp Miên và Nghịch Lan cũng là ngoài ý muốn, liệu bọn họ có sảy ra chuyện gì không?"
Tần Khương Xuyên trầm mặc, hắn lấy cuốn sách trong suốt lật đến một trang rồi nói "Trong đại hội Thanh Vân sẽ sảy ra vấn đề, ngày mai khi chấp pháp thẩm vấn tội nhân sẽ có ma tu đến quấy rối.
Quách Bình thừa cơ hội hãm hại Minh Quang, khiến Minh Quang rơi vào vực vô gián, Tưởng Anh và Tiểu Phàm bị thương nặng, Nhiên Quy hắc hóa..."
"Không đúng!" Vương Cầm ngăn hắn lại "Ngươi nói sẽ có ma tu đến Thanh Vân gây chuyện nhưng ở đây nhiều trưởng lão các môn phái như vậy sẽ dễ dàng thâu tóm được sao?!"
Mộng Y cũng cau mày "Là ma tu...!Hay là ma quân?"
Kẻ đứng đầu toàn bộ ma tu chính là ma quân, sức mạnh của một ma qua có thể sánh ngang với một ma tộc cấp cao.
Tu sĩ nguyên anh kì căn bản không phải là đối thủ của ma quân.
Trong đại hội Thanh Vân lần này có bao nhiêu tu sĩ nguyên anh chứ?
Tần Khương Xuyên lật sang một trang, mày nhíu lại "Dù là ma quân nhưng ở đây nhiều vị trưởng lão như vậy, không có lí sẽ chịu thiệt!"
"Vậy thức ăn hoặc nước uống có vấn đề?"
"Có nội gián?"
Vương Cầm và Mộng Y bất chợt nhìn nhau.
Tần Khương Xuyên gật sách lại nói "Hoặc có thể là cả hai." hắn lại nói tiếp "Ta chỉ có thể dự vào lịch sử để phán đoán, hai người đã từng đọc qua nguyên tác, có thể đoán được ít nhiều.
Theo lí mà nói, không ai tác động thì sẽ đi theo cốt truyện bình thường nhưng chúng ta có bốn ngoại lệ."
Tần Khương Xuyên nhìn Vương Cầm "Vốn dĩ Vương Cầm xuất hiện với vai trò là phản diện, cấu kết với ma tu, tu luyện cấm thuật.
Trong trận chiến ở Thanh Vân sẽ bỏ mạng.
Nhưng bây giờ Vương Cầm không đi theo cốt truyện, đứng về phía nam chủ.
Thứ hai là sự xuất hiện của Mộng Y dẫn theo hai nhân vật Diệp Miên và A Trần vốn đã chết xuất hiện ở đây cùng với hồn khế giữa Mộng Y và Nghịch Lan."
Tần Khương Xuyên dừng một chút mới nói "Tính mạnh hai người vẫn bị đe dọa rất lớn.
Tốt nhất ngày mai khi sảy ra giao tranh thì tìm một nơi trốn đi.
Đặc biệt là Mộng Y, nếu muội chết sẽ liên lụy thêm hai mạng người là Diệp Miên và Nghịch Lan."
Mộng Y nặng nề gật đầu.
Tần Khương Xuyên nói "Ngày mai Vương Cầm theo sát ta, ít nhiều với thân phận ở thế giới này của ta sẽ bảo vệ được một người.
Còn Mộng Y hãy ở bên cạnh Nghịch Lan, đừng để Nghịch Lan sảy ra chuyện.
Ngày mai không cần quá cố sức, số mệnh đã định sẵn đừng phí tâm."
Vương Cầm và Mộng Y nặng nề gật đầu.
Vương Cầm suy nghĩ một lát mới hỏi "Tần thối tha, rốt cuộc huynh trong cuốn tiểu thuyết này có vai trò gì?"
Tần Khương Xuyên nhếch môi cười bí hiểm "Muội nói xem trong văn ngựa đực sao lại xuất hiện một nhân vật hoàn mỹ như Tần Khương Xuyên?"
Mộng Y đột ngột lên tiếng "Boss phản diện."
Tần Khương Xuyên mỉm cười "Thông minh lắm!"
Vương Cầm kinh ngạc "Vậy ngươi..."
"Yên tâm, ta không phải là nội gian lần này.
Ta đóng vai trò phản diện gây nên quá khứ đau thương của nam chủ, sau này lại vô tình cố ý ngán chân nam chủ trở thành tiên." Tần Khương Xuyên nhếch môi "Còn phải tiện thể nhận hết nồi để nam chủ khẳng định tất cả mọi chuyện đều do ta gây nên, thành công trở thành trùm cuối.
Sau khi nam chủ hạ được ta, phi thăng thành tiên cũng là lúc tiểu thuyết kết thúc.
Ta sẽ được truyền tống trở lại hiện đại."
Vương Cầm há hốc mồn không nói được câu nào.
Tần Khương Xuyên vỗ vai cô nàng "Yên tâm, ta đến chỉ để thúc đẩy tình tiết, sẽ không làm hại Minh Quang đâu!"
"Ta không quan tâm ngươi có hại ai hay không, thứ ta quan tâm là một phản diện như ngươi có thể bảo hộ ta sao?"
Tần Khương Xuyên mỉm cười "Về phương diện này ta vẫn có tự tin, đối với muội chỉ cần thần hồn nguyên vẹn, có đứt tay cụt chân cũng không có vấn đề mà!"
Vương Cầm "..."
Mộng Y thở dài "Được rồi, cứ như vậy đi, ngày mai tùy cơ ứng biến!"
"Được!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...