Xuyên tới trước khi lão đại hắc hóa

Nguồn convert: hoanguyet( wikidich)
Editor: Nguyệt Lượng
-------------------------------------------------------------------------------------------

Khi Thời Mộ quay về ký túc xá với một đống đồ đã thấy Phó Vân Thâm ngồi ăn mì gói.
 
Đặt mọi thứ xuống, cô lấy từ trong túi ra mấy túi que cay, lại lấy thêm một hộp sữa đưa qua: “ Ăn mì gói nhiều cũng chán, cái này cho cậu.”
 
Phó Vân Thâm hơi nhướng mày: “ Tôi không dung nạp được lactose.”
 
(Bệnh không dung nạp Lactose (tên Tiếng Anh là lactose intolerance) được định nghĩa là khi người ăn hay uống ở các sản phẩm từ sữa mà không thể tiêu hóa hoàn toàn đường (loại lactose) trong sữa. Hậu quả là họ bị tiêu chảy và đầy hơi sau khi ăn hoặc uống các sản phẩm từ sữa.)
 
Thời Mộ: “ …..”
 
Cô gãi gãi đầu, “ Kia…… Que cay?”
 
Phó Vân Thâm mí mắt khẽ nâng: “ Dạ dày tôi không được tốt.”
 
“.……. À”
 
Như đụng trúng phải bức tường vô hình, Thời Mộ ngượng ngùng thu tay lại, chợt nhớ ra mình vẫn còn thứ mua tặng người, vậy mà cô lại quên mất. Thời Mộ đem quyển truyện được bọc bìa đen để trên bàn của hắn, trên mặt để một nụ cười lấy lòng: “ Đây là quà gặp mặt, cậu xem xem có thích không.”
 
Phó Vân Thâm cũng có chút phản ứng, hắn buông đũa ra, đưa bàn tay trắng nõn thon dài lười nhác nhận lấy quyển truyện, Thời Mộ mím môi nhìn hắn, trong mắt ánh lên sự mong chờ.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Nguyệt Lượng trên trang Lustaveland. Nếu bạn đọc ở các trang khác chứng tỏ là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ Nguyệt Lượng trên trang Lustaveland để đọc bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ người dịch có động lực để hoàn thành bộ truyện nhá.
 
Hắn thong thả mở gói quà ra, lật từng trang bằng những ngón tay xinh đẹp của mình, cơ hồ trong nháy mắt, sắc mặt Phó Vân Thâm liền biến hóa lệch ngang trời ngược đất.
 
Thiếu niên liếc cô một cái, hai tròng mắt đen nhánh lóe lên ánh sáng nhạt: “ Tôi nhìn giống người đồng tính vậy sao?”
 
Thời Mộ sững sờ: “ …..Hả”
 
Những đốt xương ngón tay đầy tinh xảo của Phó Vân Thâm lật vài trang rồi hướng tiêu đề truyện tới trước mắt cô, “ < Anh trai ngủ ở giường trên của tôi.>, hả”
( Truyện Anh trai ngủ ở giường trên của tôi ( The brother sleeping on my upper bunk) có thật nha mọi người còn được chuyển thể làm phim thanh xuân vườn trường vào năm 2016 nha.)
 

Hắn cố tình ngân dài chữ cuối câu tràn đầy sự lạnh lùng và nguy hiểm.
 
Trong hình một thiếu niên trắng nõn mang chút nữ tính đang đè một người tóc đen xuống dưới thân, nếu nhìn xuống dưới một chút, quả thật quá khó có thể mà diễn tả thành lời.
 
Nụ cười của Thời Mộ tắt ngụm, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
 
Đam……Đam mỹ*??? Tại sao là loại manga này? Bây giờ siêu thị đều bán hàng như vậy sao?
( *góc tìm hiểu: 基漫/ Jiman/: cơ mạn là nhân vật chính và các chàng trai có mối quan hệ mập mờ và thường xuyên qua lại với nhau, khiến mọi người dễ hình dung. Tình trạng này rất phổ biến trong các manga dành cho lứa tuổi thanh thiếu niên, nhưng không phải tất cả các manga dành cho lứa tuổi thanh thiếu niên đều được gọi là Jiman. Một số manga dành cho lứa tuổi vị thành niên sẽ bán thối, loại này tôi sẽ trực tiếp tóm tắt là Jiman () rotman sẽ cp rõ ràng và có quan hệ tình cảm.  
Ví dụ: "K", "Free" và "Eight Dogs" thuộc về Ji Man. Mặc dù "Hei Zi's Basketball" có vẻ rất cơ bản, nhưng tôi nghĩ đó vẫn là một thanh niên bình thường.
Ngay cả khi "First Love in the World" và "lovestar" có mục nát, thì rõ ràng chúng vẫn có thể được dán nhãn là "Danmei".

=> Nói chung nó là kiểu truyện tranh đam mỹ .=]])
 Thấy được biểu cảm này của cô, Phó Vân Thâm nhếch khóe môi: “ A”
 
“.…..”
Sau khi hiểu được điều mà hắn nói, cộng thêm biểu cảm này của cô có lẽ đối phương đã hoàn toàn bày tỏ sự khinh thường cùng chế giễu.
Thời Mộ lấy lại tinh thần, cầm lấy cuốn manga, trịnh trọng nói: “ Tôi tưởng đây là anime hành động, không nghĩ rằng ở siêu thị lại bán loại truyện này, Phó Vân Thâm cậu đừng hiểu nhầm, tôi không có ý nới cậu là người đồng tính đâu mà, cậu xem cậu rất nam tính, chắc chắn không phỉa là người đồng tính đâu mà,”
Phó Vân Thâm nheo mắt, đem Thời Mộ lờ đi, bắt đầu thu dọn lại mặt bàn.
Thấy hắn không tiếp tục chất vấn, Thời Mộ cũng thở phào nhẹ nhõm.
Đúng lúc ấy, thiếu niên đi tới cửa đột nhiên dừng lại: “ Cứ để cuốn truyện tranh ở đó đi.”
“.….”
Giọng nói của hắn bỗng trở nên đầy ẩn ý: “ Hành động.”
“.…..”
“.………..”
Lạch cạch.
Cửa khép lại, tiếng bước chân mỗi lúc một xa.
Thời Mộ cau mày, sao cô lại luôn có cảm giác mình sắp… đồng tính vậy?
Nói đúng ra là, cô có cảm giác mình sắp trở thành người đồng tính……
*
Tám giờ tối, trường học chính thức đóng cổng, tất cả học sinh cũng đã trở lại trường, hành lang bên ngoài ký túc tràn ngập tiếng cãi nhau, nói chuyện đùa giỡn của đám con trai. Nhưng khi nhìn phòng của bọn họ, quả thật giống như hai thế giới, chỉ có yên tĩnh, có chút trầm mặc.
Dù ở trong trường học cũng vậy, Phó Vân Thâm cũng bị coi là một “ dị nhân” bị bài xích, không ai muốn nói chuyện, làm bạn chung phòng với hắn cả, ngay cả khi đi ngang qua cũng cảm thấy thấy hắn là dính phải xui xẻo.
Thời Mộ cũng là người từng bị cô lập khi còn học tiểu học, cô biết rõ được cái cảm giác điều đó vô cùng đáng sợ và tuyệt vọng, chỉ nghĩ đến cảnh người kia lớn lên trong hoàn cảnh này, bỗng dưng cô lại cảm thấy nghẹn lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Nguyệt Lượng trên trang
Lustaveland. Nếu bạn đọc ở các trang khác chứng tỏ là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ Nguyệt Lượng trên trang Lustaveland để đọc bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ người dịch có động lực để hoàn thành bộ truyện nhá.
 

Ngồi trên giường đọc sách, Thời Mộ cẩn thận liếc nhìn Phó Vân Thâm đang ngồi gõ máy tính, không biết đang chơi game hay nói chuyện với ai, mà vẻ mặt hắn trông rất tập trung, nghiêm túc.
Thời Mộ trợn tròn mắt, đặt sách xuống hắng giọng ho: “ Phó Vân Thâm.”
“ Đi vắng rồi.”
Thời Mộ cắn môi: “ Chán quá, chúng ta chơi game đi?”
Phó Vân Thâm: “ Không”
“.…”
Thật không cho ai mặt mũi gì vậy.
Thời Mộ đi chân trần xuống giường, nhẹ nhàng đi tới phía sau Phó Vân Thâm: “ Cậu đang làm gì vậy?”
Liếc nhanh qua màn hình, cô thấy hắn nhanh tay đóng lại trang mạng, để lại cho cô cái trang chủ trình duyệt.
Phó Vân Thâm mặt không cảm xúc, khẽ liếc mắt nhìn: “ Cậu có việc gì không?”
Thời Mộ vỗ vỗ vai Phó Vân Thâm, cười hắc hắc hai tiếng: “ Không có
việc gì không có việc gì, đều là đàn ông con trai với nhau cả, tôi hiểu mà.”
Hắn cười như không cười: “ Cậu biết cái gì?”
“ Đại manh*, à không, các cô gái mới lớn, mọi người đều thích cả.”
( *ờ thì cái đấy đấy của con trai ấy =]]
Bây giờ là thế kỉ 21, đám con trai thường phát triển sớm, hơn mười tuổi bắt đầu đọc truyện tranh, đã biết để ý tới cô gái nào có ngoại hình đẹp, cô nào hát hay, chắc chắn Phó Vân Thâm cũng không ngoai lệ, tất nhiên là Thời Mộ cũng biết rõ điều đó.
Lông mi của Phó Vân Thâm run lên: “ Cậu thích kiểu em gái dễ thương?” (kiểu như “em gái hàng xóm”, “ em kết nghĩa” mấy kiểu hồn nhiên xinh xắn nhưng chắc điện nước cũng đủ cả) =]]
Cô hình như vẫn chưa nhận ra được ẩn ý trong lời nói của Phó Vân Thâm, gật gật đầu: “ Đương nhiên là thích rồi, ai, tôi cũng siêu tầm được nhiều lắm như Hatano này, Ozawa Maria này,.. Cậu đưa email đây, tôi gửi qua cho. Nói tới email, Phó Vân Thâm, chúng ta thêm Wechat đi.”
Sau đó, cầm lấy điện thoại ở trên giường.
Mở Wechat lên, bấm vào thêm bạn bè: “ Phó Vân Thâm, quét mã của tôi đi.”   ( chỗ này đúng ra phải là “ Phó Vân Thâm, ta thêm ngươi a.” nhưng mk lại thấy wechat thông thường toàn dùng quét mã để thêm bạn nên mk mạo muội sửa lại như trên, có j mong mọi người góp ý.)
Phó Vân Thâm có chút không quan tâm: “ Tại sao tôi phải quét mã của cậu.”
Thời Mộ đầu cũng không ngẩng lên: “ Cho tiện, để trong tương lai tôi còn có thể giúp cậu lấy cơm hay cái gì đó.”
Không đúng, có phải quá chân chó khi chưa gì đã nói giúp lão đại mang đồ ăn không?
Thời Mộ vội vàng nói: “ Để tiện lấy cơm cho cậu sau này chẳng hạn.”
Sau khi giải thích, cô liền yên lặng chờ Phó Vân Thâm trả lời.
Mà cũng trong giờ phút ấy, Thời Mộ cảm thấy bản thân mình quá chân chó rồi, háo hức chờ đợi “ nữ thần” à không lão đại trả lời.
“ Tôi không dùng Wechat.”
Ban đầu Thời Mộ nghĩ sẽ nhận được câu trả lời là có hoặc không nhưng mà trăm triệu không nghĩ tới mình sẽ nhận được câu trả lời như vậy, cô trừng to con mắt: “ Cậu đang đùa à?”
Màn đêm đã buông xuống bên ngoài cửa sổ, ánh trăng cũng trải dài trên mặt bàn, làm tôn lên sườn mặt anh tuấn của hắn, ánh mắt thản nhiên cùng với giọng nói hờ hững lạnh lẽo: “ Tôi không có bạn, dùng Wechat làm gì.”
Thời Mộ giật mình, bao nhiêu suy nghĩ liền bao phủ quanh cô.
Sau sự tĩnh lặng ngắn ngủi, Phó Vân Thâm tắt máy tính, cầm lấy một quyển sách trèo lên giường của mình.
Thời Mộ nhanh chóng lấy lại tinh thần, vội vàng chạy sang ngồi lên giường của Phó Vân Thâm, bất chấp ánh mắt cảnh cáo của đối phương, tự nhiên nói: “ Tôi cũng chỉ mới chuyển tới trường chưa lâu, cũng không có bạn bè ở đây. Với lại chúng ta bây giờ không phải là bạn cùng phòng, so với bạn bè không phải thân quen hơn sao, hiện tại cậu đăng kí Wechat cũng được mà, để có gì còn có thể liên lạc với nhau nữa, cậu cảm thấy được không?”
Hàng lông mi dày của hắn rũ xuống, một bóng hình màu xanh xoẹt nhanh qua mí mắt trong chốc lát, Phó Vân Thâm ném điện thoại của hắn cho Thời Mộ: “ Cậu lập đi.”
“.……”

Haizz, thì ra lão đại là người mù công nghệ?
Khi Thời Mộ sử dụng thấy trên máy của Phó Vân Thâm không hề cài đặt bất kỳ ứng dụng nào cả đến cả khóa mật khẩu cũng không thèm đặt. Khi đăng ký tài khoản Wechat, Thời Mộ đã từng bước từng bước mà hướng dẫn cho hắn tới khi yêu cầu điền nick name.
“ Phó Vân Thâm, cậu muốn được đặt tên gì?”
Hắn ta thản thiên đáp: “ Cái gì cũng được.”
Cái gì cũng được hả……
Ở tuổi này mấy người con trai này đều thích sự ngầu lòi thì phải, tất nhiên nếu không ngầu thì chắc sẽ không làm nổi bật lên khí phách của hắn mất.
Vì thế, Thời Mộ chậm chạp gõ vài từ, rồi mới đưa ra quyết định cuối cùng.
“ Cậu xem này, có phải độc nhất vô nhị không, tôi thấy nó rất hợp với cậu đấy?”
Phó Vân Thâm ghé mắt nhìn, rất nhanh ánh mắt trở nên trầm mặc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Nguyệt Lượng trên trang
Lustaveland. Nếu bạn đọc ở các trang khác chứng tỏ là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ Nguyệt Lượng trên trang Lustaveland để đọc bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ người dịch có động lực để hoàn thành bộ truyện nhá.
 
Trên màn hình điện thoại, mấy chữ nhỏ màu đen nhấy nháy, trông thật chói mắt.
[ご 謌, 憱⒋ 傳 竒ご] ( tiểu sử của  4謌, 憱)  ( cái này mình chịu chết =(( không biết dịch như thế nào.
 
“.…Cậu không thích nó hả?”
 
Hắn ta nhướng mày: “ Cậu nghĩ tôi thích nó sao?”
 
Thời Mộ méo miệng, cúi đầu cẩn thận suy nghĩ rồi gõ lại đưa cho hắn xem: “ Cái này thì sao?”
 
[QAQ]
 
Ba chữ cái đơn giản, mặc dù cũng không rõ ý tứ, nhưng tốt hơn cái trước rất nhiều.
 
Đến lúc này, Phó Vân Thâm cũng gật đầu: “ Để nó đi.”
 
Cuối cùng thì cũng làm cho vị lão đại này mới hài lòng, Thời Mộ thở phào nhẹ nhõm mà quay lại giường của mình.
 
Hình như Phó Vân Thâm không phải người thích nói nhiều, hầu hết mọi thời gian hắn ta đều im lặng làm việc riêng của mình. Nhưng không may là Thời Mộ là người không chịu ngồi yên bao giờ, đặc biệt nhất là khi bên ngoài kia ồn ào náo nhiệt nên cô càng không thể ngồi yên được nữa.
 
[ mộc mộc mộc đầu gỗ: Tiểu khả ái của bạn đột nhiên xuất hiện. JPG]
 
Tinh tinh.
 
Điện thoại phát ra âm thanh báo hiệu tin nhắn tới.
 
Hắn liếc mắt nhìn rồi đặt nó xuống, tiếp tục lập trang sách.
 
[ mộc mộc mộc đầu gỗ: Chạy vòng quanh? Haha?]

 
Bốp.
 
Phó Vân Thâm gấp sách lại: “ 11 giờ sẽ, tắt đèn, cậu không tắm hả.”
 
Thời Mộ nhìn đồng hồ thì thấy đã hơn mười giờ, nghĩ đến việc đi tắm thì mí mắt chớp liên tục, cô lắc đầu: “ Sáng nay tôi đã tắm rồi, mà ngày hôm nay mệt chết đi được không tắm nữa.”
 
“ Ừ”  Hắn đặt quyển sách xuống, quay lưng cởi áo của mình ra, Thời Mộ không cưỡng được mà phải quay đầu lại nhìn.
 
Quả thật Phó Vân Thâm so với các bạn cùng trang lứa thì có phần phát triển hơn, khi mặc quần áo thì trông khá gầy nhưng khi cởi đồ thì lại là người có da có thịt đặc biệt là phần cơ lưng. Trông như một bức tranh nghệ thuật vô cùng đẹp đẽ, chỉ nhìn thôi cũng làm cho cổ họng cô trở nên khô khốc.
 
Phó Vân Thâm cảm thấy khi hắn cởi áo thì có ai đó đang quan sát hắn với ánh mắt nóng bỏng rực lửa, quay đầu lại nhìn thì bắt gặp được ánh mắt không chút kiêng kị cái gì của người bạn cùng phòng này.
 
Hắn mặc áo ngủ vào nhưng khi chuẩn bị cởi quần ra thì hắn dừng lại một lát, sau đó kéo chăn đắp lên, làm lên vài tiếng động sột soạt, đem quần ngủ mặc vào. Tiếp đó đi tới đầu giường tắt đèn rồi nằm xuống, chỉ để lại cho cô một bóng lưng.
 
“ Tối nay nếu nghe thấy được tiếng động gì, cũng đừng mở mắt.”
 
Cô chớp mắt: “ Ờ, tôi, tôi phải đi rửa mặt đã.”
 
Xoa xoa vành tai nóng rực của mình, cô đi vào trong nhà tắm.
 
Đánh răng, rửa mặt, nới lỏng áo ngực một chút thì bây giờ cô mới cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, thở dài một hơi, cô mặc đồ ngủ rồi bước ra khỏi phòng tắm.
 
Phó Vân Thâm giống như đã ngủ, hô hấp đều đều.
 
Cô trèo lên giường, chậm rãi nhắm mắt lại.
 
Hôm nay quả là một ngày mệt mỏi đối với Thời Mộ nên cũng rất nhanh cô đã chìm sâu vào trong giấc ngủ. Đến nửa đêm, cô mơ màng tỉnh lại khi nghe thấy một tiếng động mạnh, cô nheo mắt nhìn qua ánh trăng mờ ảo thì thấy có một người phụ nữ toàn thân đầy máu đang đứng bên giường của Phó Vân Thâm.
 
Từng cơn gió thổi qua khiến mái tóc của bà ta trở nên bù xù, sắc mặt tái nhợt, giơ cao con dao sắc bén trong tay lên không chút do dự mà đâm mạnh vào Phó Vân Thâm đang ngủ say.
 
Cô mở to mắt, chưa kịp thấy rõ chuyệ gì thì đã nghe thấy tiếng kẽo kẹt, trong giây tiếp theo chiếc giường nghiêng hẳn sang phía bên trái.
 
Rầm.
 
Chiếc giường bị sập mất một góc, Thời Mộ nưa mê nửa tỉnh mà lăn xuống giường, chân bị đập mạnh vào chân giường.
 
 Sau một tiếng hét chói tai, Thời Mộ tỉnh, chính xác hơn là bị đau mới tỉnh.
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui