Nguồn convert: hoanguyet( wikidich)
Editor: Nguyệt Lượng
-------------------------------------------------------------------------------------------
Hệ thống tạo ra cho Thời Mộ một thân phận mới là nam, 17 tuổi, mồ côi cha mẹ, không nhà không cửa, sức khỏe yếu, luôn là đối tượng bị bắt nạt, nói chung là chỉ có một chữ thảm.
Thứ hai đầu tuần sau bắt đầu học, bắt buộc cô phải tới trường trước một ngày.
Vì thế mà ngay từ sáng sớm, Thời Mộ trả phòng, xách theo tất cả hành lý tới trường học.
Trường trung học trực thuộc An Nam nằm ở vùng ngoại ô Lĩnh Thành, xung quanh không hề có dân cư sinh sống, được bao quanh bởi những bức tường cao được sơn màu đỏ, khiến cho trường như một trại giam.
Xe dừng lại trước cổng trường, tài xế mở cốp xe lấy đồ ra thì bắt gặp thân hình yếu ớt của Thời Mộ, anh ta liền ân cần nói: “ Để tôi giúp cậu xách hành lý vào trong nhá.”
“ Không cần đâu ạ.” Cô lấy mũ lưỡi trai từ trong bao lô ra đội lên đầu,
“ Em làm được mà, vậy phiền anh quá.”
Tài xế cũng không cưỡng cầu, lái xe rời đi.
Thời Mộ kéo vali, dạo bước tiến vào trường.
Hôm nay là ngày nghỉ, trong trường chỉ còn lại rất ít học sinh, giáo viên cùng bảo vệ ở lại, cho nên cô liền đi thẳng tới văn phòng báo danh, sau đó được giáo viên nội trú đưa tới ký túc xá.
Ký túc xá nam được xây ở phía bắc của trường, cao năm tầng,ở tầng trẹt có đài phun nước với sân vườn được thiết kế rất đẹp, mỗi tầng ở ký túc xá được chia thành bảy phòng gồm phòng ba và phòng bốn người ở, trong đó Phó Vân Thâm ở phòng ba người. Chỉ là giá phòng ở đây hơi đắt, vì thế mà Thời Mộ cảm thương cho túi tiền của mình.
Thầy quản lý của ký túc xá dẫn Thời Mộ lên xem phòng, rồi rút trong tập hồ sơ ra một tờ giấy đặt trên bàn: “ Cậu điền thêm những thông tin cần thiết vào tờ này đi, sau đó tôi đưa chìa khóa phòng cho cậu.”
Cô liền cầm bút lên điền tên, tuổi, ban học, cuối cùng bình tĩnh ghi chữ nam vào trong ô giới tính.
“ Phòng 515 ở trong cùng, đây là chìa khóa.”
Thời Mộ nhận lấy cười nhẹ: “ Cảm ơn thầy.
Với mái tóc ngắn, làn da trắng nõn làm cho cô càng trở nên vô cùng ngoan ngoãn.
Thầy quản giáo nhìn cô mấy lần, khóe môi mấp máy, muốn nói rồi lại thôi: “ Cái kia…. Nếu có chuyện gì thì xuống tìm tôi.”
“ Dạ vâng, vậy em lên trước ạ.”
Nhìn thấy bóng người cô đã đi xa, thầy quản giáo lắc đầu thở dài bất lực, nghĩ thầm rằng, đứa nhỏ này thật xui xỏe.
Thời Mộ bước vào thang máy đi thẳng lên tầng 5, hành lang ở đây vô cùng yên tĩnh , cánh cửa hai phòng bên đều đóng chặt, cô ngẩng đầu đếm từng số phòng một, cuối cùng dừng lại trước cửa phòng 515, lấy chìa khóa mở cửa bước vào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Nguyệt Lượng trên trang
Lustaveland. Nếu bạn đọc ở các trang khác chứng tỏ là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ Nguyệt Lượng trên trang Lustaveland để đọc bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ người dịch có động lực để hoàn thành bộ truyện nhá.
Nội thất bên trong rất sạch sẽ, ngăn nắp, cửa sổ chính cũng được mở rộng thoáng gió, làm cho gió xuân thổi lùa qua tấm chắn cửa sổ vào khắp phòng. Giường ngủ được kê làm hai bên để cạnh bàn học trong đó có hai chỗ trống không, một chỗ được để ngổn ngang sách vở cùng một chiếc laptop màu đen.
Thời Mộ đánh giá xung quanh một lượt, bên tai truyền tới tiếng bước chân.
Cô liền quay đầu lại nhìn, đứng sững lại ngay lập tức.
Thiếu niên đứng dưới nắng, mặt mày lạnh ngắt.
Thời Mộ cụp mắt xuống thấy thân hình trần trụi chỉ quấn khăn tắm hờ hững quanh hông của Phó Vân Thâm nhưng cũng không che đi được sự cường tráng mạnh mẽ của thiếu niên.
Đồng tử cô co lại nhìn chằm chằm vào hông người ta, không khỏi nhớ tới cảm giác săn chắc của đêm ấy.
Thời Mộ đặt vali xuống, bước tới vài bước, đưa tay về phía hắn: “ Xin chào, tôi là Thời Mộ, học sinh mới chuyển tới.”
Phó Vân Thâm nhướng mày, liếc người trước mặt một cái, xoay người cầm lấy quần áo trên giường đi vào nhà tắm lần nữa.
….… Thật là lạnh lùng mà.
Cô cũng thờ ơ thu tay lại, xem xét lại căn phòng thấy ngoại trừ giường của Phó Vân Thâm nằm ở trong góc, thì còn lại đều bỏ trống, nghĩ một hồi, Thời Mộ đem đệm giường mình đặt ở giường gần với giường của Phó Vân Thâm.
Chưa kịp sửa soạn xong, đằng sau liền truyền tới giọng của Phó Vân Thâm: “ Cậu ngủ ở đây.”
Cô quay đầu lại: “ Hả?”
Phó Vân Thâm đã mặc quần áo, áo phông trắng với quần thể thao đen làm tôn lên dáng người cao gầy. Anh ta cau mày, nói: “ Cậu sang giường khác đi.”
“ Không được bên kia gần WC, tôi không thích.”
Anh mím môi, cầm lấy chìa khóa rời khỏi ký túc xá.
Sau khi người cần rời đi, nơi đây trở lại tĩnh lặng như lúc mới tới.
Vừa dọn giường cô vừa nghĩ với cảm xúc lúc nãy của Phó Vân Thâm thì chắc hẳn hắn đã không nhận ra cô là ai đâu. Cô mở bảng nhiệm vụ xem cột giá trị huynh đệ luôn trong tình trạng âm,trị số tăng trưởng lại tăng lên gấp đôi. Vậy mà mỗi lần làm được gì thì chỉ có cho thêm được có chút xíu giá trị huynh đệ, Thời Mộ thầm mắng hệ thống này thật quá vô nhân đạo rồi.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, dù có hoàn thành nhiệm vụ chắc cô ở đây cả đời mất.
Sửa soạn xong chăn đệm, Thời Mộ quyết định làm việc lớn.
Nếu như cô đem giường phá hỏng, liệu đêm nay cô với Phó Vân Thâm có thể ngủ với nhau không nhỉ, như vậy thì giá trị huynh đệ có tăng lên 1000. Được vậy thì cái khoản nợ kia của cô cũng sắp bay theo gió, ngẫm tới đây thôi cũng đã thấy kích động rồi.
Nhưng mà….
Tưởng tượng thì hay đấy, thực tế thì lại không được như vậy, cô lại không có dụng cụ thì chả lẽ tay không phá giường. Sau hai lần phồng má vì không hài lòng, đến cuối cùng cô cũng phải buông bỏ kế hoạch tuyệt vời này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Nguyệt Lượng trên trang Lustaveland. Nếu bạn đọc ở các trang khác chứng tỏ là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ Nguyệt Lượng trên trang Lustaveland để đọc bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ người dịch có động lực để hoàn thành bộ truyện nhá.
Để tránh nghi ngờ của Phó Vân Thâm ra thân phận của mình, Thời Mộ cất hết tất cả mọi thứ vào trong tủ khóa thật cẩn thận, làm xong tất cả cũng đã gần 12 giờ. Đúng lúc cô chuẩn bị ra ngoài ăn trưa thuận tiện mua đồ dùng cá nhân, thấy Phó Vân Thâm đi từ ngoài trở về, trên tay còn xách theo một cái túi màu đen, bên trong cũng không rõ cái gì.
Thời Mộ nhanh trí, đứng dậy tiến tới: “ Bạn học, có cần tôi giúp cậu không.”
Không chờ tới khi Phó Vân Thâm phản ứng, Thời Mộ nhanh tay cầm lấy chiếc túi, thuận tay nắm lấy đầu ngón tay của hắn.
[ Đinh! Thành công cùng Phó Vân Thâm nắm tay, nhận được X 100 giá trị huynh đệ.]
Trên mặt Thời Mộ thoáng ý cười, trong lòng vô cùng đắc ý.
“ Bạn học, cái này cậu muốn để đâu, tôi giúp cậu để đấy.”
Hắn im lặng không lên tiếng, ánh mắt không rõ ý tứ hàm xúc.
Thời Mộ cười để lộ ra hai núm má đồng tiền, đôi mắt sáng lên lấp lánh.
Phó Vân Thâm cụp mặt, chỉ xuống chân giường.
Cô giống như chó săn, tung ta tung tăng đem đồ vật để ở chân giường.
“ Bạn học, tôi không biết tên của cậu, cậu tên là gì vậy?” Ánh mắt của Thời Mộ trở nên trong veo, giả bộ thanh thuần.
Hắn nói: “ Phó Vân Thâm.”
Thời Mộ tiếp tục hỏi: “ Cậu học ở ban nào vậy.”
Hắn lại nói: “ Ban 15.”
Cả khối 11 có 15 ban, trong đó có nhất ban là lớp chọn, ban mười lăm lại là ban đứng từ dưới lên tụ tập đầy đủ lưu manh không bao giờ biết nghe theo ý của thấy cô chủ nhiệm là gì. Thời Mộ nhớ rõ Phó Vân Thâm học tập vô cùng vô cùng xuất sắc, sở dĩ bị phân tới ban 15 này chắc là do nguyên nhân gia đình Phó Vân Thâm.
“ Trùng hợp vậy, tôi cũng học ở ban 15, chúng ta thật sự có duyên mà.” Thời Mộ rũ đuôi mắt xuống, trông rất chân thành.
“ Tôi định ra ngoài kia mua một vài thứ, nhưng tôi vẫn chưa quen thuộc đường đi nơi đây cho lắm, Phó Vân Thâm cậu có thể đi cùng với tôi được không?”
Phó Vân Thâm: “ Không.”
Hai từ, thật lãnh lùng và hờ hững a.
Thời Mộ cũng không cảm thấy ngạc nhiên về câu trả lời cho lắm, quay người lại lấy ví tiền rồi một mình ra khỏi ký túc xá.
Bây giờ là giờ ăn trưa, có rất nhiều xe cộ đậu ở ngoài cổng trường, học sinh tốp ba tốp bốn bước từ trên xe xuống, uể oải đeo cặp đi vào trường. Nhìn những gương mặt trẻ trung và tràn đầy sức sống đó khiến cho Thời Mộ có cảm giác như được trở lại tuổi 17.
Cô nhớ rất rõ lần đó, dưới ánh nắng mặt trời ấm áp của buổi trưa, cầm trên tay một cây kem, vừa ăn vừa thảo luận với bạn bè về máy chơi game sắp ra mắt hay một bộ phim thần tượng nổi tiếng nào đấy…thật là vui vẻ biết bao.
Trường mới được kiến thiết lại nên chỉ có duy nhất một siêu thị nhỏ nằm ở đối diện với trường. Cô cần vào đấy mua một số đồ dùng cần thiết hằng ngày như băng vệ sinh dạng ống dùng trong kỳ kinh nguyệt. Nhìn sang giá đựng dao cạo râu thì Thời Mộ cũng do dự vài giây. Thời gian dậy thì của nam giới thường từ 16 đến 17 tuổi, thông thường ở tuổi này râu sẽ bắt đầu mọc dài, mà hiện giờ cô cũng là một “ đàn ông” không có dao cạo thì cũng không tốt lắm…
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Nguyệt Lượng trên trang Lustaveland. Nếu bạn đọc ở các trang khác chứng tỏ là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ Nguyệt Lượng trên trang Lustaveland để đọc bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ người dịch có động lực để hoàn thành bộ truyện nhá.
Suy nghĩ một lúc, Thời Mộ lấy một chiếc thả vào trong giỏ đồ.
Sau đó cô nghĩ nên đưa Phó Vân Thâm một món quà, dù gì thì họ cũng làm anh em, nên lần đầu tiên gặp mặt cũng phải có quà gì chứ, nhưng mà tặng cái gì mới được cơ chứ?
Thời Mộ nhìn xung quanh, mắt nhìn chằm chằm giá sách, thấy có mấy cuốn truyện tranh nằm rải rác trong góc.
Cô nhớ rất rõ ở tuổi này chắc đám con trai đều thích xem truyện tranh đi, nào là < One Piece>, < Bleach>,< Naruto>,…. Phó Vân Thâm nói thế nào thì cũng là thanh thiếu niên, dù có không thích thì chắc cũng không ghét đâu nhỉ, hơn nữa ở đây cũng chỉ có mấy loại truyện tranh như thế này thôi.
Cô không chút do dự mà lựa chọn một cuốn truyện có bìa đẹp, rồi lấy thêm hai thùng sữa, rồi ra quầy tính tiền.
Thời Mộ xách túi lớn túi nhỏ bước ra khỏi siêu thị, cô mới đi được hai bước đã thở hồng hộc vì nặng. Vừa đi vừa nghĩ sau này cô nhất định phải chăm tập thể dục mỗi ngày, nào có đứa con trai nào mà mảnh mai như thế này được, tốt nhất là tập ra được cơ bụng săn chắc mới được, nếu được như thế thì cô phải làm cho mình rám nắng đi một chút, chứ bây giờ thì quá trắng,…chết tiệt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Nguyệt Lượng trên trang
Lustaveland. Nếu bạn đọc ở các trang khác chứng tỏ là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ Nguyệt Lượng trên trang Lustaveland để đọc bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ người dịch có động lực để hoàn thành bộ truyện nhá.
“ Bạn học, bạn có muốn tôi giúp một tay không?”
Bỗng đằng sau truyền tới một âm thanh trong trẻo dễ nghe, khiến cho Thời Mộ phỉa dừng bước ngoái đầu lại nhìn phía sau mình.
Cô gái mặc một chiếc váy trắng, mái tóc hoa lê* ngắn ngủi, đôi mắt to với khuôn mặt bầu bĩnh, trông rất đáng yêu, nhu thuận.
( 短短的梨花头: Lê hoa đầu là một phổ biến kiểu tóc . Nó thuộc về mái tóc ngắn và trung bình. Các kiểu tóc giống như một hình dạng quả lê. Nó có nguồn gốc từ Nhật Bản. Nó lần đầu tiên được tạo ra bởi mô hình Nhật Bản Ruri. Sau đó, nó được thúc đẩy bởi Vivi mô hình Rika và trở thành một kiểu tóc phổ biến nên được gọi là cài hoa lê.
Đầu hoa lê phù hợp với nhiều hình dạng khuôn mặt như mặt dài, mặt hạt dưa, mặt chữ quốc, mặt nhân vật Thần, ... và có thể cải biến hình dạng khuôn mặt rất tốt.
)
Thời Mộ khéo léo lắc đầu từ chối: “ Cái này khá nặng nhưng không sao nó vẫn vừa sức với mình.”
Má cô gái ấy hơi đỏ lên: “ Không, không sao, tôi giúp cậu xách túi đựng sữa này nhá.” thấy cô gái ấy nói vậy, Thời Mộ cũng không từ chối nữa.
Cô ấy xách theo túi đựng sữa, đi song song với Thời Mộ, thỉnh thoảng lại quay sang nhìn: “ Hình như tôi chưa gặp cậu ở đây bao giờ, cậu là học sinh mới chuyển tới hả?”
Thời Mộ gật đầu: “ Tôi mới chuyển tới đây chưa lâu.” Cô nhìn về phía cô gái: “ Sao mặt cậu đỏ vậy, cậu sốt à?”
Cô gái nghe vậy liền giật mình, vội vàng cúi đầu xuống.
Thời Mộ có chút không hiểu, nhìn lên thấy mình cách ký túc xá nam cũng không còn xa nữa, liền đem túi đựng nhận về, “ Hôm nay cảm ơn cậu.”
Suy nghĩ một chút, cô lấy trong túi ra một túi que cay đưa qua: “ Cái này cho cậu, coi như quà cảm ơn.”
Đôi mắt tròn xoe của cô gái nhỏ lập tức mở to: “ Que, que cay.”
Thời Mộ nói: “ Cậu không thích nó sao? Tôi không hay ăn đồ ngọt cho lắm nên không mua, a đúng rồi, cậu có ăn Mimi Tôm Crackers không?”
(咪咪虾条:Mimi Tôm Crackers: khá giống với bim bim ở bên mình
.)
“ Không, không, không, mình thích lắm.”
Cô ấy đoạt lấy gói que cay, đôi mắt trở nên sáng ngời: “ Mình, mình tên là Bối Linh, lớp 11 ban nhất, nếu cậu có chuyện gì, có thể tới đấy gặp mình.”
Nói xong, cầm theo gói que cay chạy nhanh như gió.
Thời Mộ đứng ngốc tại chỗ.
A?
Cô gái kia vừa bảo cô ấy tên là gì?
Bối Linh???
Nếu cô nhớ không nhầm, Bối Linh chính là nữ chính tương lai trong truyện nguyên tác- là bạch nguyệt quang trong lòng của lão đại Phó Vân Thâm, mà sau này suýt chút nữa bị nữ phụ phản diện là cô đây hại chết sao, bằng không thì vị lão đại kia cũng không tra tấn cô thảm như vậy.
Cho nên…tại sao ngay ngày đầu tiên cô đã đụng phải là như thế nào?
Hệ thống: [ Ký chủ, hình như nữ chính đối với ngài vừa gặp đã yêu( nhất kiến chung tình).]
Thời Mộ nhíu mày, ôm túi lớn túi nhỏ xoay người tiến vào ký túc xá: “ Cậu đừng nói bậy, loại máy móc không có tim như cậu thì hiểu cái gì mà vừa gặp đã yêu ( nhất kiến chung tình), huống chi con gái thường thích những người con trai trông cường tráng rắn rỏi, mà tôi lại yếu ớt thế này, ai mà thích nổi.”
Hệ thống thở dài, tại sao vị ký chủ này của nó lại xem thường nhan sắc của bản thân như vậy.
Do nữ cải nam trang cộng thêm miếng độ giầy đã khiến cho thân hình của
Thời Mộ càng trở nên cao gầy thẳng tắp tôn lên nét sắc sảo của con
trai,nhưng vẫn mang nét mềm mại tinh tế của con gái, hai cái này kết hợp
lại càng thêm quyến rũ mê người.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Nữ chính: ah ah ah ah. Anh ấy là người đầu tiên tặng que cay cho tôi, anh ấy thật thuần kiết và khiêm tốn!!
Các bạn thử đoán xem Thời Mộ sẽ tặng Phó Vân Thâm truyện tranh gì…..
Ngày hôm nay đi chơi, truyện sẽ cập nhập vào 8h tối mai ( cái này của tác giả chứ ko pải của editor nhá. Của tôi chắc chỉ đăng lúc 5h 10)
Phong bao lì xì vẫn để ngẫu nhiên, ah,ah,ah, hãy để lại lời nhắn, hiện đang có gần hai nghìn bình luận!!!!!!!!!!!!!!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...