: hoanguyet (Wikidich) + Tấn Giang.
Editor: Nguyệt Lượng.
------------------------------------------------------------
* Tiêu đề là do editor tự đặt :)))))))))
-----------------------------------------------------------
Khi mang cơm về ký túc xá, Chu Thực đã đói mờ cả mắt, lao vào ăn như hổ đói.
Hạ Hàng Nhất đem tiền thừa ra trả lại cho cậu ta. Cậu ta cũng không thèm nhìn mà vo thành viên ném bừa vào trong ngăn bàn. Hạ Hàng Nhất mấp máy môi muốn nhắc nhở, cuối cùng đành ngượng ngùng im lặng, yên tĩnh thu dọn hành lý.
Truyện được dịch và edit bởi Nguyệt Lượng,bản chuyển ngữ bạn đang đọc chỉ đăng duy nhất trên Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ mình có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trước khi hai người họ về thì Chu Thực đã thu dọn lại tủ quần áo mà mình chiếm. Hạ Hàng Nhất xếp ngay ngắn mấy bộ quần ào vào bên trong, sau đó rót một cốc nước đặt lên trên bàn.
Sau khi đánh chén no say, Chu Thực vỗ vỗ chiếc bụng căng tròn của mình, mỹ mãn ợ lên một tiếng: “ Ngon quá, ngon hơn nhiều so với cơm cantin, cực cho cậu rồi bạn học.”
Hạ Hàng Nhất mỉm cười: “ Nhờ có Thời Mộ, nếu không tôi cũng không tìm thấy quán đấy đâu.”
Chu Thực im lặng, mê mẩn nhìn vào bóng lưng của cậu ta, một lát sau mới cười nói: “ Để buổi tối tôi mua cơm cho cậu nếm thử cái gì gọi là hương vị cantin.”
“ Vậy hả cảm ơn cậu trước.”
Hạ Hàng Nhất quay người lại tiếp tục thu dọn..
Thời Mộ hoàn toàn không để ý đến việc hai người kia nói cái gì mà cô đang chăm chú ngồi nhìn Phó Vân Thâm. Dáng vẻ ăn cơm của hắn rất tao nhã, nhai kĩ nuốt chậm như một vị quý tộc, người đẹp như vậy dù vó ăn đầu thỏ cay cũng vẫn cao quý.
Vấn đề là cô phải làm như thế nào mới có thể làm cho tên này gọi cô là ba bây giờ.
Sớm biết như vậy thì đã không tỏ ra “anh” đây rất trâu bò rồi, nếu cô biết sớm đã nói với Hạ Hàng Nhất rằng cô mới là người gọi Phó Vân Thâm là ba cho nhanh, để xem cái nhiệm vụ chết tiệt kia làm khó được cô không!! Nhanh chậm vài phút có thể lấy mạng người đấy biết không hả cái hệ thống chết tiệt kia?
Đúng là người tính không bằng trời tính mà, sao cô lại không quản được cái miệng nát của mình cơ chứ!
Thời Mộ càng nghĩ càng tức, đưa tay lên đánh vào miệng mình hai cái.
Cái hành động kỳ quái này của Thời Mộ lại thành công gây sự chú ý của Phó Vân Thâm, hắn nâng mắt nhìn cô, khẽ nhíu mày: “ Cậu mới ra ngoài có một chuyến sao đã bị cảm nắng rồi?”
“ Không có.” Thời Mộ nghiêm túc đáp: “ Phó ca à, anh ăn cơm xong chưa, xong rồi thì chúng ta có thể thương lượng một chút việc cỏn con.”
“.……..” Theo giác quan thứ sáu của Phó Vân Thâm thì cái cô sắp nói chẳng phải là chuyện tốt lành gì cả, cộng thêm kinh nghiệm từng trải của hắn thì chắc chắn một trăm phần trăm đó không phải điều gì hay ho.
“ Tôi cũng có chuyện muốn hỏi các cậu.” Phó Vân Thâm đặt đũa xuống, rút khăn ra lau miệng.
Thời Mộ thẳng lưng, lặng im chờ câu hỏi của đối phương.
Trong mắt Chu Thực và Thời Mộ, Phó Vân Thâm kéo quần thể thao lên đến đầu gối, để lộ ra bắp chân săn chắc, đường cong mạnh mẽ hấp dẫn.
“ Tôi hỏi các cậu, lông chân tôi đâu.”
“.……….”
Biểu tình trên mặt của Thời Mộ cứng đờ lại.
Mãi đến tận trưa hôm nay, cậu ta vẫn không để ý còn tưởng ra tai qua nạn khỏi rồi chứ, sao giờ lại phát hiện ra chứ.
Chu Thực mặt dày nhích người lại, đưa tay sờ lên bắp chân bóng loáng, phấn khích như mới phát hiện ra châu lục mới: “ A a a, Thâm ca, cậu không còn lông chân này, cậu cạo hết rồi à?”
Phó Vân Thâm lạnh mặt giơ tay lên: “ Còn nữa, lông nách của tôi đâu hả.”
“.……Ờ thì cái này.” Đầu Thời Mộ bắt đầu đổ mồ hôi lạnh: “ Cái này phải hỏi cậu chứ.”
Chu Thực cười to hai tiếng: “ Chắc khi uống say cậu tự cạo rồi, Thâm ca ơi, cậu say rượu đáng sợ vậy, còn làm được hoa chỉ lan nữa cơ.”
Miệng của cậu ta sao không biết lựa lời mà nói vậy, tuôn mẹ gần hết ra rồi, may mà cậu ta còn có cái gọi là chừng mực, không có nói chuyện Thời Mộ suýt nữa “thơm” Phó Vân Thâm cho hắn biết, nếu không thì bây giờ cô sẽ được tận hưởng cái không khí có tên “ lạnh lẽo” rồi.
Nếu đã nói như vậy, Phó Vân Thâm hoàn toàn không có ý muốn đào sâu hơn mấy cảnh lúc say nữa.
Hắn kéo tay áo xuống, im lặng thu dọn đồ ăn còn thừa lại, may mắn lúc say này không có cạo hết lông, nếu chỗ kia “ vườn không nhà trống” thì chắc Phó Vân Thâm thực sự muốn làm thịt chính mình.
Cuộc đối thoại giữa ba người có chút sâu xa, Hạ Hàng Nhất nghe không hiểu nhưng vẫn in lặng kéo kéo tay áo. Cậu cũng không muốn cho mọi người biết cậu không có lông, ngay cả lông nách cũng không có lấy một cọng đâu, như vậy nếu nói ra thì sẽ bị đùa chết mất…….
Do Phó Vân Thâm không có ý muốn truy cứu nên chuyện này cứ vậy mà cho qua, Thời Mộ cũng vì thế mà tạm thời thở phào nhẹ nhõm.
Bảy giờ tối, cách thời gian hoàn thành nhiệm vụ còn năm tiếng nữa.
Cô giả vờ ngồi đọc sách trên giường nhưng thật ra đang nghĩ xem làm cách nào để thượng Phó Vân Thâm dưới thân. Nếu nhờ Chu Thực giúp một tau có khi tên này còn phản lại cô không biết chừng, mà nếu Phó Vân Thâm chỉ cần uy hiếp một chút thì cậu ta sẽ không chút lưu tình phản bội cô; mà nhờ Hạ Hàng Nhất giúp thì càng không thể, người ta là nam chủ đứng đắn, sao có thể làm chuyện đáng xấu hổ như thế này được?
Nghĩ tới nghĩ lui, không có ai giúp được cả, không có cách nào nữa, Thời Mộ cau mày, [ Tôi hỏi này, tôi có thể bỏ qua cái nhiệm vụ chết tiệt này không?]
Âm thanh của hệ thống vang lên có chút hèn hèn: [ Rất tiếc không được, đây là nhiệm vụ ngẫu nhiên đều cưỡng chế thi hành, nó giống như trò chơi vậy, làm nhiệm vụ chỉ có thể làm một lần, ngài nên thực hiện và biết quý trọng nó.]
Thời Mộ: [ Qúy cái mẹ cậu ấy.]
Hệ thống: [ Con gái con lứa ăn nói thô tục mới bị nhiệt miệng đấy.]
Thời Mộ liếm liếm vết loét nhiệt miệng, im lặng.
Gần đây miệng cô hay nổi mụn nước, chẳng lẽ do nói tục nhiều quá hả?
Hoài nghi nhân sinh nha.
“ Mộ ca-----!”
Đang im lặng suy nghĩ, bên tau vang lên tiếng gọi bất ngờ của Chu Thực, cô bị dọa hết hồn, ngẩng đầu lên bất mãn nhìn về phía cậu ta.
Chu Thực cười hì hì: “ Tôi chỉ định đi cantin mua cơm, cậu định ăn ăn cái gì?”
“ Tùy cậu, cantin vào chủ nhật chẳng có món nào ra hồn cả.”
Chu Thực ra dấu OK với mọi người: “ Vậy tôi cứ mua đại nhá.”
Cậu ta cầm phiếu cơm ngân nga đi ra khỏi ký túc xá. Thời Mộ híp mắt, chăm chú nhìn cái túi quần Chu Thực phồng lên.
“ Trong túi cậu để gì đấy?”
Sau lưng Chu Thực cứng đờ người rồi vội vàng lắc đầu: “ Không có gì không có gì, mấy cái linh tinh thôi.”
Vừa dứt lời, cậu ta đã xách dép lên cổ mà chạy biến.
Truyện được dịch và edit bởi Nguyệt Lượng,bản chuyển ngữ bạn đang đọc chỉ đăng duy nhất trên Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ mình có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thời Mộ cau mày, cúi đầu tiếp tục đọc sách.
Chu Thực rất nhanh xách cơm về, cậu ta dọn từng phần ra: “ Đây là của Thâm ca, cái này của Mộ ca, đây là của cậu bạn kia, tôi mua thêm cho cậu một phần canh này, cậu nhớ uống hết đấy…….!!! Tôi phải ra ngoài làm ít chuyện, không thể ăn với các cậu được…..”
Dứt lời, Chu Thực lại phi nhanh như gió ra khỏi ký túc xá.
Thời Mộ kéo ghế ngồi xuống, đưa một đôi đũa cho Hạ Hàng Nhất, thấy các món ăn ở trên bàn cũng chả khác nhau là mấy nên Thời Mộ chỉ tùy tiện lấy đại một hộp ra ăn.
“ Cậu ăn quen không đấy?”
Hạ Hàng Nhất gật đầu: “ Ít ra còn ngon hơn mẹ tôi nấu.”
Cô vừa nhai bánh bao vừa nhìn chén canh nóng trên bàn, không kìm được mà nói: “ Chu Thực cũng thật là, vì cái gì mà không mua canh cho tôi vậy.”
Vào buổi tối cô thường ăn không nhiều, thường thì sẽ húp cháo hoặc ăn canh không.
Hạ Hàng Nhất chớp chớp mắt vài cái, lặng lẽ đẩy bát canh chưa ăn của mình đến trước mặt cô: “ Cho cậu này, tôi không thích ăn canh đâu.”
Thời Mộ ngượng ngùng: “ Không được đâu.”
“ Không sao cả.”
Người ta đã nói như vậy rồi, Thời Mộ cũng không từ chối nữa, thầm nói nam chủ quả là người tốt mà.
Phó Vân Thâm thấy vậy thì hừ lạnh một cái.
Thời Mộ mặc kệ hắn, cúi đầu chu môi nhỏ ra uống canh, uống rồi uống, Thời Mộ cảm thấy vị canh sao không đúng vậy, bình thường trường đều nấu canh thịt rất nhạt mà, sao hôm nay thêm cái gì vậy, có vị hơi tanh nhưng cũng rất thơm, nói khó uống nhưng càng uống càng không dừng được, uống xong, dư vị khiến cho người ta khó chịu thực sự.
Cô rất muốn biết bên trong đây có thêm cái gì, sao nếm mãi không ra được vị cứ vậy mà cô uống hết cả bát canh.
Thấy Thời Mộ uống ngon miệng như vậy, Hạ Hàng Nhất, “ Cậu có muốn uống thêm không, hay tôi mua thêm cho cậu một phần nữa nhá.”
“.………” Nam chủ quả thật là người tốt mà.
Phó Vân Thâm lại hừ lạnh.
“.…….” Sao trông hắn ta bây giờ giống như heo nái thành tinh hơn là vị lão đại phản diện vậy, cứ hừ hừ cái gì mà lắm thế.
A, vì sao bọn họ không phải là anh em tốt của nam chủ nhở? Nếu mục tiêu của nhiệm vụ bị đổi lần nữa, có phải cô có thể sớm về nhà rồi không.
Cơm nước xong xuôi, Chu Thực mới vác mông quay về.
Cô vứt rác vào trong thùng, thuận miệng hỏi: “ Cậu lại đi đâu đây?”
“ Người anh em của tôi không có tiền, tôi đi đưa tiền cho cậu ta mượn.”
Thời Mộ cười: “ Không ngờ cậu cũng tốt vậy hả?”
Chu Thực xấu hổ gãi đầu: “ Cái tên kia là anh em tốt của tôi, năm ngoái nhà họ bị phá sản, bây giờ bà nội cậu ấy bị bệnh nặng, với cả cậu ấy theo tôi từ năm cấp hai đến giờ không giúp thì sao được.”
Truyện được dịch và edit bởi Nguyệt Lượng,bản chuyển ngữ bạn đang đọc chỉ đăng duy nhất trên Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ mình có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chu Thực tự nhận mình là phú nhị đại, hiền lành rộng lượng không thể thấm nhưng nhân nghĩa thì không được phép vứt bỏ. Mặc kệ đám anh em hồ cẩu kia đi theo cậu vì tiền nhưng cũng được coi là đã từng làm trâu làm ngựa cho cậu ta, nên giúp gì thì giúp thôi, dù sao mấy ngàn bạc này đối với cậu ta mà nói chẳng qua chỉ là giọt nước tràn ly thôi.
“ Không nói nữa, các cậu ăn cơm chưa?”
Thời Mộ gật đầu: “ Ăn rồi.”
Chu Thực như hóa thành anh trai hàng xóm đi đến bên cạnh Hạ Hàng Nhất, khoác tay lên bả vai gầy gò của cậu ta, dáng vẻ lấm la lấm lét: “ Thấy đồ ăn của trường mình thế nào, ngon không?”
Hạ Hàng Nhất nhớ lại, sau đó gật đầu: “ Cũng được.”
Nghe vậy cậu ta vỗ đùi mình cái đét một cái, cười xấu xa như cảnh sói đói bắt cừu con.
Qua tám giờ tối, ký túc xá dần trở nên náo nhiệt.
Ở bên ngoài của sổ không ngừng vang lên âm thanh đùa giỡn, đuổi nhau chí chóe của lũ đực rựa. Nhìn lại phòng 415 thì ai đọc sách thì cứ đọc, gõ máy tính thì cứ gõ, rất yên tĩnh.
Không biết có phải do trời nóng hay do tối nay ăn quá nhiều, Thời Mộ cảm thấy trong người khô nóng đến điên người.
Cô thở dài, quay sang gọi với Phó Vân Thâm: “ Cậu có thể mở giúp tôi cửa sổ ra được không? Nóng quá.”
Phó Vân Thâm ngước lên nhìn cô.
Cô thực sự cảm thấy rất nóng, trên mặt đỏ bừng lên như rặng mây đỏ, ánh mắt hoa đào lấp lánh, cực kỳ mê người.
Hắn cứ vậy mà thần người ra nhìn cô.
Thời Mộ thấy hắn cứ ngồi yên như vậy, không nhịn được nữa mà chân không xuống giường đi ra ban công hóng gió.
Gió đêm thổi qua, cảm giác khô nóng không có chút giảm bớt.
Thời Mộ phát bực, cầm quần áo ngủ đang phơi bên ngoài đi thẳng vào trong nhà tắm.
Phó Vân Thâm cứ vậy mà nhìn chằm chằm theo bóng lưng của cô, đôi mắt có chút đăm chiêu.
“ Thâm ca.” Chu Thực làm ổ trên giường lén lút liếc nhìn Hạ Hàng Nhất đang đeo tai nghe nghe nhạc, cười kỳ quái, sau đó phất tay với hắn: “ Cậu qua đây đi.”
“ Không.” Hắn quyết đoán cự tuyệt.
Chu Thực nhỏ giọng nói: “ Cậu qua đây đi, tôi có việc muốn nói với cậu.”
Cậu ta gào lên liên tiếp, Phó Vân Thâm không nhịn được nữa, liền bỏ sách xuống mà đi qua.
Chu Thực như sợ giường bên nghe thấy được, đưa tay lên che miệng, thấp giọng nói với hắn: “ Tôi nói cho cậu biết, tôi nấu cái lộc tiên đó rồi.”
Phó Vân Thâm ngẩn ra, trợn tròn hai mắt: “ Cậu nấu ở đâu?”
Chu Thực đắc ý: “ Canh ấy cho thêm một tí vào, dì làm ở đấy nói không sao cả, người trung niên ăn vào rất bổ còn thanh niên ăn vào chỉ hơi nóng, tôi nghĩ để không đấy thì lãng phí quá, không bằng cho cậu bạn mới kia……..”
“ CMN.” Phó Vân Thâm không nhịn được mà túm cổ áo cậu ta kéo xuống.
Chu Thực theo quán tính ngã rầm xuống đất.
Hạ Hàng Nhất vội vàng tháo tai nghe ra, nhìn sang.
“ Thâm ca, cậu làm gì vậy……” Chu Thực che mông tủi thân hỏi.
Phó Vân Thâm nhìn cậu ta từ trên cao, đôi mắt đen nhánh ánh lên sự xót xa, khí nguy hiểm tỏa ra quanh người, khiến sống lưng mọi người trong phòng lạnh toát. Chu Thực nuốt nước bọt, không dám nói gì.
“ Đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng tôi cảnh cáo cậu, nếu còn có lần sau thì cút khỏi đây cho tôi.”
Giọng hắn rất lạnh, không hề có chút ý của sự đùa giỡn mà tràn đầy uy hiếp cảnh cáo.
Chu Thực mím môi, không dám lên tiếng.
Cậu ta chỉ sợ Bối Linh bi người khác cướp mất đến lúc ấy Mộ ca sẽ rất đau khổ, với cả hai người họ là một đôi trai tài gái sắc, không biết ở đâu ra một thằng trà xanh chen chân vào giữa, vì thế cậu ta mới nghĩ phải cho Hạ Hàng Nhất một bài học thích đáng để cho cậu ta biết được ở đây ai mới là người định đoạt nhưng kết quả là……….
Kết quả lại bị Phó Vân Thâm mắng đến tỉnh cả người.
Trước kia cậu thích bắt nạt người khác, những người yếu thế hơn mình, nhưng bây giờ thì lại khác, nếu cậu cứ vẫn như trước kia thì sẽ khiến cho hai người ở phòng 415 xem thường mất. Người khác xem thường cậu thì cậu mặc kệ nhưng cậu không thể để cho anh em tốt của mìn ghét bỏ cậu được.
“ Tôi biết rồi.” Chu Thực phủi mông đứng dậy, nghiêm túc đứng trước mặt Hạ Hàng Nhất, “
Hạ Hàng Nhất, tôi xin lỗi cậu. Hôm nay tôi không nên chỉnh cậu, không nên gây khó dễ cho cậu, không nên cho cậu uống canh lộc tiên kia.”
Hạ Hàng Nhất ngẩn người, “ Hả?”
Chu Thực bực mình nói: “ Trong bát canh của cậu tôi có bỏ thêm ít lộc tiên nhưng không sao đâu, tắm nước lạnh là được, tôi đã hỏi qua mấy người rồi, không có hại gì đến cơ thể đâu.”
Hạ Hàng Nhất chớp mắt, vẫn hoang mang: “ Tôi không có uống bát canh đó.”
Bây giờ thì đến lượt Chu Thực hoang mang.
Phó Vân Thâm cười lạnh: “ Bát canh đó là Mộ ca cậu uống đấy, nếu biết cậu ấy sẽ mang ơn cậu lắm.”
“.……..”
“.……………..”
Thôi toang mẹ nó rồi!!!!!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...