Nguồn convert: hoanguyet (Wikidich.com)
Editor: Nguyệt Lượng.
-------------------------------------------------------------------
* tiêu đề là do editor tự đặt : )))))))
--------------------------------------------------------------------
“ Sao, không dám ăn.” Khóe mắt Phó Vân Thâm hạ xuống,cười cợt lưu manh: “ Đến mẹ kế của tôi cậu còn dám ăn, sao chỉ có miếng thịt chuột bé tẹo này lại dọa cậu rồi? Xem ra lá gan của cậu cũng không lớn nhỉ.”
Giọng nói của hắn lúc này rất nhỏ, chỉ đủ để hai người nghe bọn họ nghe được.
Truyện được dịch, edit bởi Nguyệt Lượng và bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ mình có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thời Mộ biết người này đang khích tướng mình, cô khẽ cắn môi, nhận lấy cái đuôi, cố gắng nhắm mắt nhắm mũi mà nhét vào miệng. A, không tệ, món này được đấy khá ngon, hơi cay dai dai, cô nhịn không được mà với tay lấy thêm hai miếng nữa.
Hôm nay đã ăn đặc sản của người ta rồi lại còn dám bảo người ta đi mua bữa trưa nữa thì không tốt cho lắm, Thời Mộ càng sợ vị nam chủ này ghi thù rồi sau này quay lại xử đẹp ba người bọn họ thì sao giờ.
“ Tôi đi mua cơm là được, bạn học, cậu muốn ăn gì?”
Hạ Hàng Nhất đẩy đẩy mắt kính dưới sống mũi lên: “ Tên tôi là Hạ Hàng Nhất, ờ, không biết nên xưng hô với các cậu như thế nào.”
Thời Mộ hỗ trợ giới thiệu: “ Đây là Phó Vân Thâm, kia là Chu Thực, còn tôi tên là Thời Mộ, tôi với Phó Vân Thâm đều học ở 11 ban 15, còn tên kia ở ban 14.”
Hạ Hàng Nhất lại nói: “ Cậu cho tôi biết cantin ở đâu đi, cứ để tôi đi mua cho.”
Không đợi cho Thời Mộ đáp lời, Chu Thực đã chen miệng vào: “ Được đấy được đấy nhưng đồ ăn ở cantin khó ăn lắm, nếu không thì cậu cứ ra mấy quán đối diện trường, ngoài đấy có một quán ăn gia đình ngon lắm.
Quả đúng là có một quán cơm gia đình nhưng mà nó không phải ở đối diện trường mà phải đi bộ ít nhất bốn mươi phút mới tới được, cộng cả đi và về thì phải mất hai tiếng, nghe thôi cũng biết Chu Thực đang cố làm khó đối phương.
Mí mắt Thời Mộ nhảy liên hồi, vội vàng chặt đứt ý tưởng ấy: “ Không cần, chúng ta cứ ăn ở cantin là được rồi.”
“ Đừng mà đừng mà, cả tuần đều phải ăn ở cantin rồi, với cả nếu để lỡ hôm nay thì phải đợi hẳn một tuần đấy, mà anh bạn này mới chuyển đến nữa, dù gì cũng phải thiết đãi cậu ấy một bữa ra trò chứ.”
Chu Thực nhếch mép, lấy ví tiền từ trong túi ra, móc ra năm tờ tiền đỏ: “ Này.”
Ánh mắt Hạ Hàng Nhất hơi lóe lên, không nói gì mà nhận lấy tiền: “ Tôi đi mua.”
Sọ não của Thời Mộ bắt đầu đau buốt, mẹ ơi tên nam chủ này vì muốn giả trang tinh khiết lương* mà liều mạng vậy, chả lẽ dựa vào trí thông minh của cậu ta sao có thể không nhìn thấy Chu Thực đang cố ý làm khó chứ, vậy mà còn đồng ý nữa.
( 装纯良- trang tinh khiết lương có nghĩa là giả vờ ngây thơ trong sáng.)
“ Quên đi, quán kia ở xa lắm, đi về cũng muộn rồi, với cả khi ấy thức ăn cũng nguội ngắt rồi.”
Phó Vân Thâm một tay chống cằm, giọng nói đầy lười nhác: “ Chu Thực, cầm tiền về đi.”
Thấy hai người đều bênh Hạ Hàng Nhất chằm chằm, điều đó đã khơi dậy tính khí thiếu gia của Chu Thực, cậu ta vòng hai tay trước ngực nhảy đành đạch hừ lạnh: “ Tôi mặc kệ, tôi muốn ăn ở quán ấy.”
Hạ Hàng Nhất hoàn toàn không có ý cười: “ Không sao, cứ để tôi đi mua.”
Dứt lời liền xoay người đi ra khỏi ký túc xá.
Đôi mắt Thời Mộ sáng lên, vội vàng đuổi theo: “ Tôi đi với cậu.”
Chu Thực há hốc miệng, còn chưa kịp lên tiếng, bóng của hai người đã biến mất.
Cậu ta càng bực mình, trực tiếp đá đổ chiếc ghế: “ Cái gì đây, cái tên kia nhìn vào đã thấy không phải loại tốt đẹp gì rồi, còn không biết xấu hổ mà ở nhà của Bối Linh nữa chứ, đã thế Mộ ca còn bênh cậu ta chằm chằm là sao.”
Phó Vân Thâm khom người nâng chiếc ghế lên: “ Thì ra cậu nhìn người ta không vừa mắt?”
“ Đúng vậy, không hề vừa mắt, không phải ba người chúng ta ở với nhau là được rồi, tại sao lại phải cho tên kia vào ở cùng chứ, haizz, cậu nói xem chúng ta có nên chuyển về phòng 515 không?”
Phó Vân Thâm cười nhạo: “ Cậu đừng quên, cậu cũng là người tự dưng nhảy vào đây ở đấy, nói thẳng ra thì cậu mới là người không biết xấu hổ.”
Chu Thực nghẹn họng, gân cổ lên cãi: “ Tôi, tôi và các cậu có tình huynh đệ chủ nghĩa xã hội nhá, chúng ta cũng cùng nhau vượt qua ở phòng dụng cụ, vậy sao lại không có giống nhau. Dù thế nào đi nữa tôi cũng mặc kệ, Thâm ca cậu phải về phe của tôi.”
Đôi mắt cậu ta đảo vòng vòng, nhìn về phía tử đầu giường của Thời Mộ, hình như ở trong đấy có để lộc tiên của lớp tặng cho Thời Mộ thì phải mà cậu ấy cứ để vậy mà không có dùng, Chu Thực cười thâm thúy, trong đầu chợt nảy ra một ý.
Truyện được dịch, edit bởi Nguyệt Lượng và bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ mình có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ánh mắt Phó Vân Thâm luôn sáng như gương sao có thể không nhìn ra được ý đồ của Chu Thực cơ chứ. Hắn liếc nhìn cậu ta, giọng nói không biết nên nói với đối phương như thế nào: “ Hạ Hàng Nhất không phải là người đơn giản như vẻ bề ngoài đâu, nếu chuyển đến đây thì cố mà hòa hợp, đừng có mà đi gây chuyện không đâu với người ta, đến lúc cậu gặp phiền phức thì đừng xin tôi giúp cậu.”
Chu Thực khoát tay, chẳng hề có ý để ý tới lời hắn: “ Biết rồi biết rồi, nói lắm vậy, tôi biết đâu là đúng mực, sẽ không gây phiền toái gì cho lão già ngài đâu, yên tâm yên tâm đi.”
Cậu đơn giản là muốn cho tên bốn mắt kia biết ai mới là lão đại của phòng 415 thôi!
Trời về trưa bắt đầu nóng lên, Thời Mộ đi đến nhà để xe, vừa hay gặp hai nam sinh cùng lớp đang khóa xe đạp ở đấy. Mặc dù trường trực thuộc An Nam đều là con ông cháu cha không giàu thì sang nhưng vẫn có rất nhiều người vì đam mê mà đạp xe đến, hình như trong lớp cô cũng có mấy tên.
“ Trần Hạo Lâm, Tiền Vĩ, hai cậu có thể cho tôi mượn xe một lát được không?”
Có lẽ do Thời Mộ đã lập “ chiến công” cho ban 15 nên Trần Hạo Lâm không chút do dự đồng ý: “ Được chứ, ngài muốn lấy gì tôi có thể không đưa sao.”
Sau đó lễ phép nâng chiếc chìa khóa xe bằng hai tay.
Thời Mộ vung vẩy chiếc chìa khóa: “ Cảm ơn.”
“ Cậu định ra ngoài à?”
Thời Mộ cầm một chiếc chìa khóa vất cho Hạ Hàng Nhất: “ Định ra ngoài mua cơm, khi nào về tôi trả lại khóa cho các cậu.”
Trần Hạo Lâm cười haha, ánh mắt như có như không liếc qua hạ bộ của cô: “ Mộ ca, cậu nhớ phải cẩn thận đấy, yên xe của tôi hơi vểnh lên đấy, cậu cố gắng đừng để cho “bệnh cũ” tái phát nhá.”
Sắc mặt Thời Mộ thay đổi liên tục, thẹn quá hóa giận: “ Cút cút ngay, ông đây 18cm luôn cứng.”
“ 18cm hay không thì không biết nhưng cái đấy sợ rằng không cứng lên nổi nữa rồi.”
Có lẽ vì sợ bị đánh, vừa dứt lời hai người họ đã căng cẳng lên chạy như bay.
Thời Mộ vừa lấy xe vừa tức giận nghiến răng ken két.
Hạ Hàng Nhất đi theo sau, muốn hỏi lại không dám, cuối cùng vẫn nói: “ Bà ngoại tôi có một bài thuốc rất linh nghiệm với căn bệnh không tiện nói kia của cậu, nếu cậu cần, lúc về tôi sẽ nhờ bà tôi bốc cho cậu nhá.”
“.……..” Không hổ là nam chủ, tâm tư thật lương thiện, nhưng đáng tiếc, mấy cái đấy không có linh nghiệm được với loại tài khoản Tấn Giang giả như cô đâu.
“Quán gia đình kia ở khá xa, chúng ta đi nhanh lên, cả đi với về chắc mất tầm 40 phút.”
Hai người song song đạp xe ra khỏi trường, con đường cứ thẳng tắp, xe cộ thưa thớt, đang là buổi trưa nên con đường càng vắng vẻ hơn nữa.
Thời tiết oi bức, bánh xe ma sát với mặt đất vang lên tiếng loẹt xoẹt.
Thời Mộ rất biết hưởng thụ cảm giác được phơi mình dưới ánh mặt trời vừa tốt cho sức khỏe vừa tiện thể làm cho da đen đi, đỡ phải tốn tiền mua kem dưỡng đen da.
“ Lúc nãy, Chu Thực làm như vậy cậu đừng để ý, cậu ấy không có ác ý gì đâu, chỉ là mồm mép nhanh nhảu đến khi quen rồi, cậu cũng sẽ thấy cậu ta là người tốt.”
Nếu bọn họ giống nội dung ở trong truyện, có thể Chu Thực cũng là vật hy sinh luôn dùng bạo lực với nam chủ. Nếu như không quen với Chu Thực thì cô cũng sẽ kệ sống chết mặc bay nhưng bây giờ cậu ta là bạn bè của cô, cô không thể cứ để yên như vậy được.
Thời Mộ không hy vọng quá xa vời là nam chủ giả vờ làm bạn với cô, lại càng không có hy vọng xa vời cho một tình đồng trí chí cốt với nam chủ cả, chỉ cần không vô oán vô hận mà bình yên sống qua hai năm là được, sau khi hoàn thành nhiệm vụ là có thể quay về rồi.
“ Tôi cũng không có để ý lắm đâu.” Cậu ta nói, liếc nhìn Thời Mộ: “ Thời Mộ, cậu thật lương thiện, chả trách Bối Linh dán ảnh tên cậu ở đầu giường.”
Kíttttttttttttttt.
Xe chao đảo, lúc sắp ngã cô mới kịp thời phanh xe.
Bối Linh Bối Linh…….. Thật sự dán hình cô ở đầu giường ấy hả?
Biểu cảm này của Thời Mộ làm cho Hạ Hàng Nhất khẽ cười, chậm rãi nói: “ Hình như cô ấy rất thích cậu, đến ảnh nền điện thoại cũng để ảnh của cậu.”
Hạ Hàng Nhất không có sở thích nhìn trộm đồ riêng tư của người khác, chỉ là do Bối Linh quá nhiệt tình, khi ăn cơm trưa xong, cô đã cố tình đưa mặt trước của điện thoại về phía cậu, khoe hình người đó trong đó như đang khoe bảo bối của mình, dùng hết tất cả những từ ngữ hoa mĩ nhất để miêu tả vẻ đẹp của người đó khiến cậu phải ngồi nghe tận 20 phút nhưng khi khen xong thì lại dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn cậu.
Thành thật mà nói, kỹ thuật chụp ảnh của Bối Linh rất tốt.
Dưới ánh mặt trời, người thiếu niên như được bao phủ một tầng ánh sáng nhu hòa, làn da trắng sáng, dáng người cao gầy, đôi mắt rực rỡ tràn đầy sức sống. Nó khiến cho người luôn sinh sống ở nơi núi cao hoang sơ cùng với việc theo dấu thi thể hàng năm như Hạ Hàng Nhất cậu thì quả thật chưa bao giờ tận mắt thấy được một người con trai nào đẹp như vậy. Nếu cậu mà ở thôn của cậu ta, trăm phần trăm cậu ấy sẽ trở thành “ của quý” của thôn, cộng thêm tính cách yêu cái đẹp ghét sự giả dối của mẹ cậu thì chắc chắc một lúc nào đó đầu óc nóng lên nói không chừng sẽ trói cậu lại mà gả cho người ta mất.
Truyện được dịch, edit bởi Nguyệt Lượng và bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ mình có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vì vẻ ngoài đẹp trai của cậu ấy nên khi Bối Linh dẫn cậu đi mua điện thoại đã đặt luôn ảnh nền thành hình của Thời Mộ, nhưng cậu cũng không có từ chối bởi thứ nhất đổi cũng không được, thứ hai là đẹp.
“ Cậu đừng có hiểu nhầm, Bối Linh là đàn em khóa dưới của tôi, chúng tôi không có quan hệ gì cả.”
Trong sách đều nói hủy CP của người ta sẽ bị hỏa tá tràng*, nhưng giờ đây người ta là CP chính hiệu nhá, Thời Mộ cô không dám làm nam phụ tàn khốc đâu nhá.
(火葬场- lò thiêu
=> ý của Thời Mộ là đáng đánh chết ấy.)
“ Không có việc gì, cậu đẹp như vậy, cô ấy thích cậu cũng lẽ lẽ thường tình mà.”
Hạ Hàng Nhất nghiêm túc nói.
Vẻ mặt Thời Mộ như vẻ mặt của người da đen đầy dấu chấm hỏi: “ Cậu, cậu cũng thấy tôi đẹp choai hả?”
( Ảnh minh họa)
Hạ Hàng Nhất gật đầu: “ Cực kỳ đẹp mà. Đợi lúc về, cậu có muốn tôi ấy hình của cậu cho mẹ tôi xem không? Bà ấy rất thích cái đẹp, càng đẹp bà ấy càng thích.”
“ Có thể, khi về tôi chọn cho cậu mấy bức.”
Hạ Hàng Nhất: “ Không cần đâu, tôi có rồi.”
Bối Linh đã sớm gửi cho cậu mấy tấm rồi, cái gì thì để ảnh nền, cái nào để ở màn ảnh chính, cái kia để ở cuộc gọi tới,…. nhiều đến nỗi cẩu chả biết để đâu cho hết.
“.……..?”
“.………………?.?.?”
Hình như có cái gì đấy sai sai thì phải!! Sao cái tên mắc dịch nam chủ này lại có ảnh của cô cơ chứ!
Có phải cậu ta có sở thích khó nói không vậy, Thời Mộ cô cảm thấy hơi sợ rồi đấy.
Cuối cùng đã đến quán ăn.
Quán cơm gia đình lúc này cũng không có nhiều người, hai người chày chật đạp xe vừa mệt vừa đói, ngửi được mùi thơm thức ăn từ phòng bếp truyền ra thì con sâu tham ăn ở trong bụng Thời Mộ không nhịn được mà muốn phun trào.
“ Chúng ta cứ ăn trước đi rồi mang về cho bọn họ sau đi.”
Hạ Hàng Nhất có chút do dự: “ Như vậy có được không.”
“ Không sao đâu, bọn họ đều nghe tôi, trong ký túc xá ấy tôi mới là lão đại, hai người kia là đàn em của tôi, sau này cậu cứ đi theo tôi, tôi đây bảo kê cho cậu.” Thời Mộ đấm ngực vang dội.
Hạ Hàng Nhất nghi hoặc, rõ ràng không hề tin: “ Nhưng sao tôi cảm thấy Phó Vân Thâm lợi hại hơn vậy.”
Nhưng lời này hoàn toàn làm tổn thương lòng tự trọng của Thời Mộ rồi, cô khẽ căn răng hung hăng nói: “ Cậu không tin đúng không? Khi về tôi sẽ chứng minh cho cậu xem, tối nay tôi đè Phó Vân Thâm dưới thân bắt cậu ta phải gọi tôi là ba cho cậu xem!!”
[ Đinh! Ký chủ đã chủ động mở ra nhiệm vụ ẩn, thời hạn là trước 12 giờ đêm nay, mục tiêu là đè mục tiêu dưới thân bắt mục tiêu phải gọi ngài là ba, phần thưởng: X1500 giá trị huynh đệ, nếu quá hạn mà chưa hoàn thành sẽ khấu trừ gấp đôi giá trị huynh đệ đề ra.] ?????????
Cái đệch mẹ gì đấy!!!!
Cô làm gì có đủ giá trị để mà khấu với trả trừ gấp đôi mà trừ!
Cái hệ thống chết tiệt này có phải đang muốn hố cô phải không hả? Có biết cái gì gọi là giả vờ giả tạo không vậy!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...