Xuyên tới trước khi lão đại hắc hóa

Nguồn: hoanguyet (Wikidich.com)
Editor: Nguyệt Lượng
------------------------------------------------------
* tiêu đề do editor tự đặt =))))
--------------------------------------------------------------
Cả ba người cùng đi xe bus đến trường trực thuộc An Nam, trong xe không có mấy người, có lẽ do hôm nay là chủ nhật nên chỉ có lác đác vài ba mống khách.
 
Chiếc xe bon bon chạy trên đường, một đường yên tĩnh.
 
Truyện được dịch và edit bởi Nguyệt Lượng và bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất trên trang Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ mình có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Đột nhiên, Chu Thực giật mình nhảy khỏi ghế, cậu ta vỗ đùi đen đét: “ Cái đệch.”
 
Thời Mộ bị bộ dạng này của cậu ta dọa cho sợ, vội hỏi: “ Làm sao vậy.”
 
Vẻ mặt của Chu Thực đầy sự tiếc nuối: “ Tôi để quên mất chiếc USB ở trường rồi, lúc đi còn định mang theo nó về  cho ba anh em mình cùng xem.”
 
Thời Mộ liếc mắt xem thường: “ Chỉ vì chuyện này mà cậu gào mồm lên như vậy hả, còn không mau ngồi xuống, ồn ào chết đi được.”
 
Miệng Chu Thực xệ xuống, hờn tủi nói: “ Tôi chỉ muốn biết bên trong nó có cái gì thôi mà.”
 
Cậu chờ đợi  ngày này mấy ngày nay rồi đấy, nhưng cuối cùng kết quả là đến lúc cần nhớ thì lại quên không còn một mảnh, bây giờ sắp về trường thì lại nhớ ra, mẹ nó thật là ngứa ngáy chân tay với nội dung bên trong mà.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Xe cứ thế mà bon bon chạy, dừng lại ở một trạm, có hai người cùng lên.
 
Đi đầu là một cô gái mặc váy hoa, đầu đội một chiếc mũ trắng, nhưng có vẻ như đối phương đang rất không vui nên cái miệng hơi bĩu ra. Đằng sau cô là một chàng trai có thân hình  có dáng người gầy gò, đầu hơi cúi thấp xuống, trong có vẻ rất trầm tính, khiêm tốn.
 
Đúng lúc ấy cô liếc nhìn qua, có chút hơi bất ngờ: “ Bối Linh?”
 
Bấy giờ, Bối Linh mới nhận ra ba người Thời Mộ đang ngồi ở phía sau, con ngươi sáng rực lên, sự không vui bay mất, nở một nụ cười rạng rỡ: “ Đàn anh Thời Mộ.”
 
Cô gái nhẹ giọng gọi, đáng yêu hết mức.
 
“ Ngồi trước bọn anh này.” Bọn họ ngồi ở hàng ghế cuối của xe nên trước mặt còn dư ra hai ghế trống.
 
Bối Linh vui sướng đồng ý, nhưng khi quay đầu lại nhìn người thiếu niên gầy gò ở đằng sau thì sắc mặt thay đổi ngay lập tức: “ Anh vào trong ngồi đi.”
 
Cậu ấy cũng không lên tiếng mà trông như đang gặp một việc gì đó khó khăn, dịch người đi vào trong.
 
Bối Linh cũng ngồi xuống, quay đầu lại nhìn Thời Mộ.
 
“ Trùng hợp quá, không ngờ lại được gặp các anh ở đây.”
 

Nhìn qua cũng biết được khi vô tình gặp được Thời Mộ nên Bối Linh rất vui vẻ, vui đến mức vất luôn cả hai người đi cùng cô là Phó Vân Thâm và Chu Thực ra sau đầu.
 
“ Thật trùng hợp.” Thời Mộ gật đầu, khóe mắt liếc nhìn cậu nam sinh ở bên trong.
 
Cậu ta đeo một chiếc túi vải đã cũ, ăn mặc giản dị mộc mạc, không thấy rõ mặt, chỉ có thể cảm nhận được đối phương là một đứa trẻ rất ít nói, trầm mặc. Nếu cô không lầm thì đây là chính quy nam chủ của >.
 
Trong truyện có  miêu tả vị nam chủ này khi vừa mới chuyển đến thành phố thì không thể hòa nhập được với mọi người, thậm chí còn bị bạn cùng phòng đánh hội đồng. Nhưng cậu ta lại không hề muốn bộc lộ ra năng lực thực sự của mình, mà chỉ một lòng muốn hướng đến một cuộc sống bình thường như bao nhiêu học sinh trung học cùng tuổi khác, đời đâu ai ngờ được là đám người không ưa gì cậu ta lại có ý đồ xấu với Bối Linh. Mà vị nam chủ này ngoài miệng luôn nói ghét bỏ Bối Linh, nhưng khi thấy cô bị trêu chọc thì cậu ta sẽ không chút do dự lựa chọn giúp đỡ, nhờ vậy mà cậu ta mới nhìn rõ được tâm ý của bản thân.
 
Vì vậy nên nam chủ Hạ Hàng Nhất đã tận dụng năng lực của mình cứu Bối Linh và cuối cùng tất nhiên là giành được sự sùng bái của cô gái nhỏ này rồi……
 
Túm cái váy lại là nam chủ trong truyện là một tên sói già đội lót cừu non* phúc hắc đầy mình, không nên chọc vào nha.
( trong raw là giả trư ăn thịt hổ nhưng mình  thấy chỗ này hợp với thành ngữ sói già đội lót cưu non hợp với câu mk dịch hơn nên mk mạn phép dịch sang như vậy. vs cả theo bản thân mk hiểu hai câu này cũng có nghĩa khá giống nhau, nên nếu có sai sót mong  mọi người góp ý)
 
“ Ai, Bối Linh.” Hai cánh tay Chu Thực bám chặt vào hàng ghế phía trước, ánh mắt đầy khinh thường liếc nhìn Thư Tinh Lãng một cái, rồi hỏi: “ Ai đây vậy? Bạn em à.”
 
Bối Linh bĩu môi, nhẹ giọng đáp: “ Anh ấy là Hạ Hàng Nhất, là con trai của bạn mẹ em, vừa mới đến đây, bây giờ đang ở tạm nhà em.’
 
“ Cái gì?” Chu Thực không tin được mà trừng mắt: “ Không phải hôm trước em mới nói ba mẹ em đang đi công tác sao, sao lại……”
 
“ Vâng.” Cô gái nhỏ gật đầu, rồi lại vội vàng lắc đầu: “ Không có không có, các anh đừng hiểu nhầm, trong nhà em còn có cô giúp việc nữa, không phải chỉ có hai bọn em.”
 
Chu Thực lại nhanh mồm nhanh miệng, không kiêng kị gì ai , nói thẳng: “ Vậy bạn của mẹ em cũng không  tốt đẹp gì nhỉ, sao lại để cho thằng con lớn tướng như thế này đi ở tạm nhà người ta được, tấm lòng lớn thật đấy.”
 
Bối Linh nhíu mày, không có ý đáp lại.
 
Trong lòng cô rất không vui.
 
Trước khi Hạ Hàng Nhất đến đây, ba mẹ cô cũng đã âm thầm bàn luận, lúc lấy nước uống, Bối Linh vô tình nghe được cuộc bàn luận của ba mẹ, họ nói: Nhà họ Hạ vốn có ân với nhà họ mà Hạ Hàng Nhất chỉ lớn hơn cô một tuổi, nếu có thể liền kết thành thông gia với nhau.
 
Với cả đây là thời đại nào rồi, còn tư tưởng kết thông gia từ bé như vậy.
 
Sau đó Hạ Hàng Nhất đến, từ khi mới gặp nhau, cô đã có ấn tượng không tốt về người này, luôn cảm thấy anh ta rất kiệm lời, nhìn qua trông rất lôi thôi, mà cô lại thích những chàng trai sạch sẽ cởi mở, cười lên như ánh mặt trời,  nhìn lại Hạ Hàng Nhất thì chắc chắn không phải dùng từ hướng nội để nói nên tính cách của anh ta, mà phải là nhàm chán, vô vị, đúng, phải nói là nhàm chán vô vị.
 
Suy ra cho cùng thì đây là chuyện người nhà ta với nhau, dù Bối Linh có tỏ ra không thích nhưng không có nghĩa sẽ ngó lơ, cô tất nhiên sẽ làm tròn trách nhiệm dẫn anh ta đi dạo một vòng quanh thành phố rồi mua sắm rồi. Kết quả là chuyện này lại đến tai ba mẹ, không hề khách khí mà gọi luôn cho cô bảo hai người phải sống hòa thuận với nhau. Nhưng nghe đi nghe lại sao cô lại nghe ra câu nói ấy có ý khác vậy, đến cuối cùng thì cô còn chẳng có hứng thú nhìn Hạ Hàng Nhất mà.
 
Suốt dọc đường đi bọn họ cứ giữ im lặng như vậy.
 
Thời Mộ cẩn thận nhìn trộm Phó Vân Thâm, thấy từ trước đến nay hắn luôn không để tâm đến mấy chuyện này mà, sao bây giờ lại thấy một tay hắn chống cằm nhìn ra cảnh vật bên ngoài cửa kính nghiêm túc vậy, đôi hàng lông mi dài thỉnh thoảng lay động.
 
Truyện được dịch và edit bởi Nguyệt Lượng và bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất trên trang Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ mình có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Đến trường, ba người Thời Mộ quay về ký túc xá dọn dẹp còn Bối Linh dẫn Hạ Hàng Nhất đi báo danh, một lát nữa mới về ký túc xá được.
 
Việc đầu tiên khi cả bọn tiến vào phòng 415 là mở toang hết tất cả các cửa ra để thông gió.

 
Cô mở rộng hai cánh cửa sổ, cầm lấy ga giường và vỏ chăn đi giặt sạch. Ngược lại với cô, Chu Thực lại nằm ườn ra giường, trên tay còn cầm chiếc USB ngắm nghía, cậu ta thực sự rất muốn xem nội dung ở bên trong nhưng lại sợ có virus….
 
Thời gian trôi qua nhanh chóng, sau khi thu dọn xong đồ dùng cá nhân, Thời Mộ ngồi nghỉ ở trên ghế, mắt thấy đồng hồ sắp chỉ vào 12 giờ.
 
“Trưa nay chúng ta ăn gì đây.”
 
Căn tin trường vào chủ nhật sẽ không có nhiều món ngon, nên đại đa số học sinh không hề thích, mà nhóm của Thời Mộ cũng không ngoại lệ.
 
Chu Thực gãi đầu: “ Mì gói?”
 
“ Ai là người đi mua.”
 
“.……….”
 
Đó là một vấn đề trí mạng.
 
Cả lũ vừa mới từ bên ngoài về nên bọn họ không thích đi ra ngoài lúc này.
 
Đang im lặng ngồi nhìn nhau, tiếng gõ cửa vang lên.
 
Chu Thực gào lên: “ Ai đấy?”
 
“ Tôi.” Ngoài cửa là tiếng của thầy quản lý.
 
Chu Thực nhảy xuống khỏi giường, không chút tình nguyện mở cửa ra.
 
Thầy quản lý đứng ở ngoài cửa, ở sau lưng còn dẫn theo một người nữa. Mà nhìn kĩ thì cái người kia không phải là người mới đi cùng với Bối Linh lúc nãy sao.
 
“ Phòng các em còn để trống một giường nhỉ? Sau này, Hạ Hàng Nhất sẽ…. là….. bạn cùng phòng với các em, em ấy là người mới đến đây, các em phải giúp đỡ em ấy.
 
Dứt lời, thầy quản lý ký túc chuẩn bị rời đi.
 
“Khoan đã thầy ơi.” Chu Thực nhanh tay giữ chặt lấy thầy: “ Trường còn nhiều phòng trống mà, tại sao lại phải nhét cậu ta vào phòng của bọn em?”
 
Ấn tượng của Chu Thực với Hạ Hàng Nhất không được tốt cho lắm, giờ lại thấy cậu ta ở cùng với bọn họ, trong lòng càng không vui.
 
Thầy quản giáo hất Chu Thực ra, kiêm nhẫn nói: “ Chỉ có mỗi phòng các em là phòng bốn người, hiểu chưa hả?”
 
Cuối cùng quay sang nhìn Hạ Hàng Nhất một cái rồi cầm chìa khóa phòng rời đi.
 
Thời Mộ đang ngồi trên ghế rúc một góc không nói lời nào, nam chủ trong nguyên tác vốn là một tên tàn nhẫn, mặc dù tuổi còn rất nhỏ mà đã rất tinh ranh vì thế mới kéo được Phó Vân Thâm xuống ngựa được, có thể thấy được cậu ta có lợi hại đến mức nào, nhưng điều không ngờ nhất là tên nam chủ này lại trở thành bạn cùng phòng với bọn họ.

 
Thời Mộ nhíu mày nhìn giường trên, ờ thì chiếc giường này luôn để không mà, xem ra cậu ra chỉ có thể ngủ trên đấy thôi.
 
Sợ hãi các thứ.
 
Không đúng, giường trên đấy còn có đồ của cô mà, tuần trước cô vứt cái gì nên trên đấy nhỉ???
 
Thời Mộ ngồi nghĩ vắt óc mà mãi không nhớ ra được.
 
Hạ Hàng Nhất xách hành lý vào, cậu ta ngẩng đầu nhìn xung quanh một lượt, cuối cùng thì Thời Mộ cũng có cơ hội chiêm ngưỡng gương mặt của nam chính.
 
Do hằng năm đi theo ba mẹ đuổi thi và làm nông nên trông Hạ Hàng Nhất không được trắng mà lại ngăm ngăm màu lúa mạch khỏe khoắn, sống mũi cao đeo một cặp kính đen nặng nề, con ngươi màu cà phê nổi bật dưới lớp kính, kết hợp với ngũ quan thâm thúy, thoạt nhìn rất giống với người Tân Cương. Lại kết hợp thêm tính cách kiệm lời trầm tính, làm cho người ta cảm thấy cậu ta rất nhu nhược dễ bị bắt nạt.
 
Nhưng sao qua mắt được người biết trước được mọi thứ như Thời Mộ chứ, đừng nhìn mà bắt hình dong nhá là giả đấy, đôi mắt kính kai cũng giả đấy. Nam chủ mà vì muốn cosplay thành trẻ ngoan mà, nhưng chắc chỉ có mỗi Thời Mộ nhận ra đó là lớp ngụy trang thôi nhỉ.
 
Hạ Hàng Nhất xách hành lý đến bên giường, đầu tiên cậu ta kéo hết chăn đệm sang một bên rồi leo lên.
 
Đúng lúc này, Thời Mộ mới nhớ ra mình đã ném cái gì lên trên đấy.
 
“ Chờ đã…….” ( "Chô tô ma tê.......")
 
“ Cái này…….” Hạ Hàng Nhất quay người lại, tay cầm chiếc cốc tự sướng màu hồng.
 
Thời Mộ ôm trán, cảm thấy vô cùng mất mặt.
 
“ Cậu, cậu cứ để nó lên bàn trước đã.”
 
“ Ừm.” Cậu ta nhìn trái nhìn phải chiếc cốc, mới thấp giọng nói: “ Cái cốc này của cậu trông đặc biệt vậy.”
 
Không đợi Thời Mộ đáp lại, Chu Thực đã bật cười: “ Vậy tặng cho cậu đấy.”
 
Giọng nói đầy sự châm biếm.
 
Hạ Hàng Nhất lắc đầu, sắc mặt đầy sự nghiêm túc: “ Không được, vô công bất thụ lộc*.”
( 无功不受禄- vô công bất thụ lộc là một câu mang nghĩa không có công sẽ nhất quyết không nhận thưởng.( Nguồn: wikipedia.com))
 
Xem ra cậu ta đang nghĩ đó là thật.
 
Chu Thực nghẹn họng, lập tức im bật.
 
Cậu ta cẩn thận đặt chiếc cốc tự sướng kia lên tủ đầu giường của Thời Mộ rồi quay lại nghiêm túc trải lại chăn đệm.
 
Mỗi người trong phòng ký túc đều có một ngăn tủ riêng, bởi vì do lúc trước trong phòng ở ba, nên một ngăn còn lại bị Chu Thực chiếm lấy, bên trong để chất đống giày thể thao cùng với các đồ dùng khác của cậu ta.
 
Thời Mộ đẩy vai Chu Thực: “ Cậu mau dọn tủ trả cho người ta đi.”
 
“ Một lát nữa đi, bây giờ cậu ta có dùng ngay đâu.” Chu Thực dậm châm, như nhớ đến điều gì đó, cu cậu liền nhìn Hạ Hàng Nhất: “ Này, người anh em cậu đã ăn trưa chưa vậy?”
 
“ Chưa.”
 
“ Vậy đúng lúc nhỉ, bọn này cũng đang chưa ăn.”

 
Hạ Hàng Nhất leo từ trên giường xuống, mở trong túi hành lý của mình ra, lục tìm ra một chiếc túi bóng đen, mở túi ra, là một cái hộp.
 
“ Đặc sản của quê tôi, tặng các cậu, chắc một lát nữa tôi mới xuống mua cơm.”
 
Vốn đang muốn làm cho Hạ Hàng Nhất khó xử, Chu Thực cũng có chút ngại ngùng.
 
Cậu ta mở cái hộp ra ngửi, thơm quá, bên trong là thịt sấy khô, bên ngoài được phủ thêm một lớp ớt đỏ, chỉ cần nhìn thôi cũng đủ làm cho nước miếng chảy dài rồi.
 
 
( Ảnh minh họa giữa đêm khuya)
 
 
Truyện được dịch và edit bởi Nguyệt Lượng và bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất trên trang Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ mình có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Chu Thực không hề khách sáo mà cầm lấy một miếng ra cho ngay vào miệng, miếng thịt được sấy khô vừa dai vừa cay, đã thật. Chu Thực thích ăn cay nên không kìm được mà ăn thêm mấy miếng nữa đến cuối cùng khi ăn xong mới hỏi: “ Ăn ngon quá, đây là thịt gì vậy?”
 
Hạ Hàng Nhất: “ Thịt chuột sấy.”
 
Ờ, thịt chuột sấy.
 
….…..? ? ?
 
Thịt chuột !!!!!!!!!!
 
Sắc mặt Chu Thực xanh mét, nháy mắt cảm thấy dạ dày như sóng cuộn biển gầm, cậu ta liền nhảy khỏi giường chạy thẳng vào phòng vệ sinh, ói hết toàn bộ những gì vừa ăn ra.
 
Lúc đi ra, săc mặt Chu Thực đầy sự tức giận tóm lấy cổ áo của Hạ Hàng Nhất: “ Con mẹ mày, giỡn mặt với tao đấy hả?”
 
Tình huống này có vẻ nghiêm trọng đây.
 
Phó Vân Thâm vẫn luôn im lặng ngẩng đầu lên nhìn, bốc lấy thịt chuột sấy lên, ngắm nghía trước sau hai lượt rồi mới cho vào miệng nếm thử.
 
“ Chu Thực không được gây chuyện.”
 
Tiếng nói của người thiếu niên thản nhiên lập tắt lửa giận của Chu Thực.
 
Nhìn thấy hắn cũng đang thản nhiên ăn thịt chuột sấy, dạ dày của Chu Thực lại một lần nữa quặn lên: “ Thâm ca, cậu không nghe thấy cậu ta nói gì sao, vậy mà cậu còn ăn?”
 
Phó Vân Thâm chậm rãi nhai nuốt: “ Cậu là người Đinh Châu Phủ**?”
( 汀州府- Đinh Châu Phủ là tên một thành phố cổ là trung tâm đường và biên giới điểm cổ xưa của ba tỉnh của Phúc Kiến, Quảng Đông và Giang Tây. Nó được gọi là "Cổng Tây Phúc Kiến" .) ( Nguồn: sưu tầm+baidu)
 
Hạ Hàng Nhất sửa sang lại quần áo: “ Là quê bà ngoại tôi.”
 
Phó Vân Thâm cười: “ Thịt chuột sấy khô ở đây rất nổi tiếng, trước kia tôi cũng từng ăn qua rồi, món này của cậu cũng chưa đủ đô đâu.”
 
Hạ Hàng Nhất nhếch môi, ánh mắt ánh lên niềm vui sướng: “ Có cơ hội sẽ mời cậu ăn hương vị chính tông.”
 
Phó Vân Thâm quay sang nhìn Thời Mộ, lấy ra một miếng đuôi đưa đến miệng cô: “ Nếm thử đi.”
 
“ ……..” Phó Vân Thâm chắc đang định hù chết cô đấy hả! Một đứa con gái như cô, dù gan có lớn đến mấy cũng phải nói không với món đặc sản thịt chuột sấy này nhá!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui