Nguồn: hoanguyet ( Wikidich.com)
Editor: Nguyệt Lượng.
----------------------------------------------------------------
* do editor tự đặt :))))))
-----------------------------------------------------------------
Thời Mộ thở dài một hơi, rồi nói với Chu Thực: “ Cậu dọn qua trên bàn nhá, tôi đưa Phó Vân Thâm đi tắm trước đã.”
Trên người hắn bây giờ dính đầy mùi rượu cùng bụi bẩn với đất cát, bẩn đến nỗi không ai dám cho hắn lên giường ngủ.
Truyện được dịch và edit bởi Nguyệt Lượng và được đăng duy nhất trên Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ mình có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chu Thực ừ một tiếng, sau đó thấy Thời Mộ khom lưng bế công chúa Phó Vân Thâm cao 1m8 lên một cách nhẹ nhàng.
Nói thực thì khi nhìn thấy hình ảnh này nó thực sự quá đau mắt, Chu Thực cảm thấy sao Phó Vân Thâm ẻo lả như vậy.
Vào trong nhà, đi thẳng vào phòng tắm, cô liền vất toẹt Phó Vân Thâm vào trong bồn.
Hắn cuộn tròn người lại, bộ dạng bây giờ thật ngoan ngoãn tĩnh lặng.
Thời Mộ khẽ cắn môi, chậm rãi đưa cởi áo sơ mi, sau đó đưa tay xuống kéo khóa quần của Phó Vân Thâm ra, nhưng sau đó thì……. Thời Mộ không thể xuống tay được nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phó Vân Thâm như cảm nhận được điều gì đó mà hơi hé mắt nhìn, con ngươi đen như đang tỏa sáng, vô cùng quyến rũ.
Thời Mộ đỏ mặt, có chút chột dạ.
“ Người cậu ấy ám đầy mùi rượu, tôi định giúp cậu tắm qua.”
“Phó Vân Thâm” đang bình tĩnh, vẻ mặt thay đổi ngay lập tức, hắn cười: “ Mộ Mộ, em vẫn là tốt nhất.”
Mộ Mộ.
Hình như cách xưng hô này đâu có ở Phó Vân Thâm nhỉ.
Ngay lập tức gánh nặng tâm lý trong lòng Thời Mộ như được chút bỏ, không chút do dự giật luôn quần áo của người ta ra.
Cơ thể Phó Vân Thâm trông rất săn chắc, chân tay dài rộng, cơ bụng có múi, đường cong cơ bắp ở hai đùi đầy hữu lực quyến rũ, hai chân hắn gác lên thành bồn, mắt hơi hé, trong như một chú mèo Ba Tư đầy cao quý lười biếng.
Nếu nàng Vân Vân mà có cơ thể như thế này, không biết sẽ làm điên đảo bao chàng thư sinh ngây thơ ha.
“ Cởi quần lót ra?”
Ánh mắt Thời Mộ trượt dần xuống dưới, nhìn vào vị trí giữa hai chân Phó Vân Thâm thì thấy hâm mộ không thôi, nhìn có vẻ to dài nha, có vẻ lớn hơn một size cái mà cô mua, haizz sao nam sinh bây giờ lai phát triển tốt quá vậy, tự ti quá đi.
“Phó Vân Thâm” chớp mắt vài cái, lắc đầu ngầy ngậy: “"Không thể cứ nhìn thân thể của em trai như vậy đâu, điều đấy là không tốt..”
Thời Mộ không nhịn được mà phun tào: “ Đây cũng là cơ thể của chị đấy.”
Cô nàng nghiêm túc: “ Đây là của em trai Phó Vân Thâm nhá, không phải của chị, không được sự đồng ý của em ấy thì không được phép cởi đâu.”
Thời Mộ cười: “ Chị cũng nguyên tắc quá nhỉ.”
“ Đương nhiên rồi.” “Phó Vân Thâm” cao ngạo ưỡn ngực: “ Được rồi, em đi ra ngoài trước đi, để chị tự tắm, đúng rồi, đêm nay em ngủ với chị nhá?”
Thời Mộ gật đầu.
Cô ấy mới thở phào nhẹ nhõm: “ Tốt quá rồi, thực sự chị không thích ở cùng một chỗ với tên đần đâu.”
Nói xong, lấy nước nghiêm túc kì cọ để làm bay mùi rượu trên đùi.
Thời Mộ nhìn cô ấy một cái, cúi người nhặt quần áo bẩn dưới đất lên chuẩn bị mang đi giặt, nhưng đúng lúc này, “ Phó Vân Thâm” ngẩng đầu lên: “ Mộ Mộ, em có dao cạo râu không?”
Dao cạo râu?
Thời Mộ chỉ chỉ vào cái giá để đồ: “ Mới mua đấy, em còn chưa cho lưỡi dao vào đâu.”
Phải có đủ hình thức chứ, ngoài dao cạo râu ở ký túc xá thì cô cũng có mua thêm một chiếc nữa đặt ở nhà mới.
“Phó Vân Thâm” gật đầu: “ Vậy em lấy giúp chị với.”
Thời Mộ có chút do dự, nhưng vẫn cầm lấy đưa dao cạo cho cô ấy, hỏi: “ Chị định làm gì vậy?”
“ Phó Vân Thâm” : “ Cạo lông chân.”
“.……….?”
Nói xong, cô ấy thức sự đưa dao cạo lên cạo lông chân của Phó Vân Thâm.
Thời Mộ hít một luồng khí lạnh, vội vàng ngăn cản: “ Đừng! Nếu Phó Vân Thâm tỉnh lại mà thấy như vậy chắc chắn sẽ nghĩ là em làm, cậu ấy sẽ chọc tiết em mất!!”
Truyện được dịch và edit bởi Nguyệt Lượng và được đăng duy nhất trên Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ mình có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người ta đang êm đẹp mà uống nhầm phải rượu, vậy mà khi tỉnh lại lại thấy chân mình không còn một cọng lông, như vậy vậy vậy vậy khó mà giải thích đấy!
“ Phó Vân Thâm” vẫn tưng tửng xua xua tay : “ Không sao đâu, khi còn nhỏ thằng nhóc đấy cũng từng uống trộm rượu, xong bị bà mẹ kế đánh nhưng chị lại là người chịu thay đấy, còn có một lần ăn trộm chocolate vị rượu, ha ha, lần đấy cũng là bà đây giúp nó chịu. Thằng em ngu ngày mà tỉnh lại, chỉ nghĩ đây là mấy trò vặt do bản thân gây ra thôi, cho nên lần này cũng thế thôi. Yên tâm đi cưng.”
Xoẹt.
Một dao đi xuống, lông chân cứ thế rơi ra từng mảng một.
Mí mắt Thời Mộ nháy liên hồi, im lặng không lên tiếng thu tay về.
Quên đi, cứ để cho cung túa vui là được.
“ Chị được “sinh” ra như thế nào vậy?”
Cô cung chúa nhỏ vừa cạo lông vừa nói: “ Không biết nữa, có lẽ từ khi thằng bé muốn có chị, chị nhớ không nhầm thì nhà hàng xóm kế bên có một đôi chị em, mỗi ngày cô chị đều kể truyện trước khi đi ngủ cho em trai, do ở trên tầng ngủ của Phó Vân Thâm rất dễ dàng nhìn thấy nên vô tình nghe được, có lẽ lúc đấy thằng bé lén mở của sổ ra nghe.”
Phó Vân Thâm thực sự quá cô đơn.
Chỉ có cô mới biết em ấy trưởng thành như thế nào.
Ở căn gác ẩm ướt chặt hẹp ấy, sau khi ba bị bệnh nặng, mẹ kế thì tắt hết tất cả đèn điện ở trong nhà, nhưng vào ngày hè sẽ có đom đóm bay lượn nên cũng coi như ấm áp.
Thằng bé chỉ biết cuộn tròn mình trong đêm tối, bên tai vang vảng giọng nói dịu dàng của cô gái nhỏ, có một thời gian dài em ấy( PVT) đã nghĩ mình là cậu em trai của cô gái ấy, như vậy sẽ đem đến cho em ấy sẽ có một gia đình hạnh phúc như thế.
Nhưng rồi đến một ngày.
Cô gái nhỏ kia mất đi.
Mưa to, trong một vụ tai nạn xe cộ, em ấy đã tận mắt thấy linh hồn của cô gái ấy rời đi.
Trong đêm hôm ấy Phó Vân Thâm đã khóc rất nhiều, trốn trong tủ quần áo liếm láp sự đau đớn kìm nén, cho dù bị mẹ kế đánh mỗi ngày cũng không thấy đau đớn như ngày hôm ấy.
Cô gái qua đời kia tên là Vân Vân, Vân trong Vân Vân chúng sinh, sau đó……cô mới xuất hiện.
Lần đầu tiên xuất hiện là lúc thằng bé ăn trộm chocolate vị rượu, lần ấy Vân Thâm đã chịu đánh thay. Lần khác nữa là do bị bỏ đói một ngày nên Phó Vân Thâm mới uống trộm rượu vang đỏ của mẹ kế, chính trong khoảng thời gian đấy cô hoàn toàn được “ sinh ra”, cô thích mặc váy hoa, thích đi giày cao gót, thích mỹ phẩm, thích các màu sắc rực rỡ, thích công chúa.
Lúc ấy Vân Thâm đã ham chơi mà quên mất mình còn có trách nhiệm của một người chị gái, không kiềm chế được bản thân mà còn bị hấp dẫn bởi quần áo, giày cao gót của bà ta, cho tới khi chuyện vỡ lẽ ra, cô đã bị đánh rất đau, rất đau. Từ đó về sau, cô phải học cách kìm chế sự ngông cuồng hơn.
Vì thế mà mỗi lần Phó Vân Thâm không cẩn thận uống phải rượu làm cho cô ra ngoài thì điều cô có thể làm là đi tìm một quyển truyện cổ tích, tự ôm lấy bản thân, giống như một cô gái nhỏ đã mất kia ngồi kể chuyện cho đứa em đang say rượu của mình, dỗ thằng bé đi vào giấc ngủ, mặc dù cô biết Phó Vân Thâm hoàn toàn không thể nghe được những gì cô nói cả.
“Phó Vân Thâm” đau xót, không phải vì em trai, mà là vì chính bản thân mình.
Cô----
Thực sự rất muốn được ai đó yêu thương mà!
Thực sự rất muốn được được quan hệ tình dục với người ấy !!!
“ Con mẹ nó, em nói xem bà đây đã tạo ra nghiệp gì cơ chứ!” “ Phó Vân Thâm” cắn môi: “ Đúng rồi, vừa nãy có đứa nào đánh chị đúng không?”
Nghĩ tới quả bưởi đó của Chu Thực, Thời Mộ liền lắc đầu ngầy ngậy.
Cô ấy xoa gáy: “ Chính là bị đánh oan nhá, bất quá nhờ cú đập đó mà thằng em chết tiệt này đã “ tỉnh” lại đấy.”
Thời Mộ cẩn thận hỏi: “ Vậy……cái thằng em kia bây giờ chạy đâu rồi?”
“ Phó Vân Thâm” : “ À, nó uống có một ly thôi, say đến bất tỉnh rồi, sáng mai mới tỉnh được.”
Thời Mộ ồ một tiếng, đột nhiên nhìn thấy cô nàng đang nâng cao tay lên, đưa tay lên cạo xòe xoẹt lông nách.
Ngay lúc này trong lòng Thời Mộ giật nảy lên, tất cả suy nghĩ đều không thể nói được thành lời, trong khi “ đàn ông” mà đang liều mạng để nuôi dài lông nách, thì “ phụ nữ” lại liệu mạng cũng phải cạo phăng nó đi cho bằng được mới thôi.
Chao ôi, thật đau đớn mà.
Thời Mộ mang quần áo đã được giặt sạch sẽ ra ngoài phơi, xong đi sắp xếp lại giường ngủ.
Chu Thực đang rửa bát trong bếp, vẻ mặt có chút khó xử chậm chạp đi đến chỗ cô.
Thời Mộ lau khô nước đọng trên tay, cẩn thận liếc nhìn kẻ gây chuyện, một tay túm lấy đầu Chu Thực, kiễng chân lên sát vào tai cậu ta rồi nói: “ Tôi nói này, chuyện ngày hôm nay cậu đừng bao giờ nói cho Phó Vân Thâm biết.”
Chu Thực trợn tròn con mắt: “ Vì sao?”
Thời Mộ hạ thấp giọng xuống: “ Cậu nghĩ thử xem, Phó Vân Thâm mà biết chuyện cậu hôn cậu ta, lại con táng cho cậu ta một quả bưởi, thì cậu ta sẽ bỏ qua cho cậu sao?”
“ Không, không có.”
“ Ừ đúng rồi, cậu cứ nghĩ tiếp xem một thằng con trai đang bình thường khi uống say lại trở nên ẻo lả thì tâm trạng lúc đấy như thế nào?”
Chu Thực: “ Không ổn cho lắm……”
Thời Mộ: “ Vậy nên chúng ta là anh em với cậu ta thì cậu nhất định phải giúp cậu ta lấp liếm chứ, đúng không.”
“.………”
Ừm, có vẻ đúng nhở.
Chu Thực đã bị thuyết phục hoàn toàn.
Ngay lúc ấy xiểu cung túa cũng đã tắm xong đi ra ngoài.
Chu Thực nằm dài trên sopha thì bị dọa đến ám ảnh, hoàn toàn không dám nhìn hắn.
Người thiếu niên đi thẳng vào trong phòng ngủ.
“ Cạnh” cánh cửa đóng sập lại.
Trên người cô nàng chỉ quấn một chiếc khăn tắm, tóc tai đã được sấy khô, mùi hương hoa hồng tỏa ra ngào ngạt.
“ Em mới chuyển đến đây nên cũng chưa có nhiều quần áo, chỉ có một bộ quần áo ngủ này thôi, không biết chị có mặc vừa hay không nữa, thôi chị mặc tạm nhá.” Thời Mộ gãi gãi đầu, “ Với cả giường ngủ của em khá lớn, em……..sẽ cố gắng không đến gần chị.”
Sao khi cô nói lại có chút có tội với lương tâm thế nhỉ.
À thì tướng ngủ của Thời Mộ không được đẹp cho lắm, nếu bên cạnh không có ai thì thôi đi, nhưng nếu có thì chắc chắn cô sẽ quấn lấy người đấy cả đêm, nên bây giờ cô chỉ mong sau khi ngủ bản thân sẽ không làm ra việc gì đó quá phận.
“ Phó Vân Thâm” thì đã lớn đến từng tuổi này rồi, không còn cái gọi là ngại ngùng e ấp như trẻ con nữa, nên cô ấy cứ để như vậy mà nằm xuống. Thấy cô ấy nằm như thế, Thời Mộ chỉ có thể ngậm ngùi nằm ở bên kia giường.
Hai ngày nay đối với cô thực sự mệt muốn chết, chỉ cần đặt người chạm vào gối cũng rất nhanh đi tìm Chu Công.
Thời Mộ ngủ yên ổn, hô hấp đều đều.
Nhưng ở bên cạnh, cô nàng “ Phó Vân Thâm” lại mở mắt ra, đưa tay lên xoa xoa đầu mình, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: “ Em trai à em trai à, chị mày đây chỉ có thể giúp em đến đây thôi…..”
Cô ấy thở dài một hơi, “ Phó Vân Thâm” lưu luyến trả quyền kiểm soát cơ thể lại cho Phó Vân Thâm.
Hắn chỉ uống có một ly rượu thôi mà, sau đó cũng chỉ uống thêm mấy chai rượu nữa thôi nên say bất tỉnh nhân sự luôn rồi.
Truyện được dịch và edit bởi Nguyệt Lượng và được đăng duy nhất trên Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ mình có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phó Vân Thâm cau mày đau đớn, cả người nóng bừng, cậu thanh niên say xỉn đưa tay kéo kéo quần áo trên người, cuối cùng giật luôn chiếc khăn tắm ném xuống đất.
Hắn ngủ khỏa thân, thậm chí còn không mặc đồ lót bên trong.
Hắn lật người lại, cánh tay dài đưa ra kéo Thời Mộ đang nằm bên cạnh, ôm chặt lấy.
Bàn tay trượt dần xuống, chạm vào hai trái trứng giả lạnh như băng trên người cô……..
Chậc chậc, thoải mái quá.
--
Đôi lời của edit: mẹ ơi sao chương này lại đau như vậy, thương Thâm ca quá.(╥﹏╥)(╥﹏╥)(╥﹏╥)
Trong đây có một số lời là lời kể của nhân cách thứ 2 Vân Vân nhá.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...