Nguồn convert: hoanguyet (Wikidich.com)
Editor: Nguyệt Lượng.
-----------------------------------------------------------------------
* tiêu đề do edit tự đặt.
--------------------------------------------------------------------------
Sau khi ăn xong, Phó Vân Thâm phụ giúp dọn dẹp, còn Chu Thực cũng giúp cô thu dọn đám cỏ dại trong sân nhà.
“ Trong nhà này từng có người chết.” Phó Vân Thâm nhìn bồn nước đầy bọt của nước rửa bát, đôi tay chậm chạp không động đậu.
“ Cậu không muốn làm thì đi ra ngoài đi.” Nhìn vẻ mặt của hắn có chút không vui, Thời Mộ liền đẩy hắn ta sang một bên.
Phó Vân Thâm hít sâu một hơi, nhưng vẫn cho tay vào bồn nước, cảm nhận được sự dinh dính của nước rửa chén, mà mặt mày của hắn đã nhăn lại.
Truyện được dịch và edit bởi Nguyệt Lượng và được đăng duy nhất trên trang Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ mình có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhìn thấy ánh mát ghét bỏ của người thiếu niên cùng động tác có chút lóng ngóng kia, Thời Mộ cố nhịn cười: “ Sao cậu biết ở đây từng có người chết.”
Phó Vân Thâm nói: “ Trên vách tường có lưu một vết máu khô, đoán chừng lúc trước chưa được do làm việc không cẩn thận nên lưu lại. Chốc nữa tôi sẽ đi mua ít sơn, sơn lại tường cho cậu.”
“ Có một ít thôi mà, không cần đâu.”
Cô vừa nói vừa cúi đầu .
Phó Vân Thâm nhìn trộm Thời Mộ, thấy tóc cô hình như đã dài hơn trước, thoạt nhìn cái ngắn cái dài không đồng đều, trông rất rối bời, cẩn thận nhìn kĩ thì thấy mặt mày người này cũng không đến nỗi nào.
Thu lại ánh mắt, người thiếu niên hơi nhếch môi lên cười xấu xa: “ Cái mà cậu mua kia, tôi đã nhìn thấy.”
Loảng xoảng.
Chiếc bát trong tay Thời Mộ rơi tõm xuống bồn nước, nước bắn tùm lum tạo ra những bọt nước nhỏ vụn trên mặt nước.
Nhìn, nhìn thấy rồi?
Thời Mộ nghĩ mãi không biết là như thế nào? Cô nhớ đã khóa cái XL trong một cái hộp nhỏ xong còn để tận sâu bên trong góc của tủ quần áo rồi mà, không lẽ… cô lại không cẩn thận đánh rơi nó ra ngoài sao?
Nghĩ đến đây, mặt cô liền tái nhợt đi.
Nhìn thấy gương mặt hoảng sợ kia của Thời Mộ, Phó Vân Thâm càng cười đắc ý: “ Cũng chẳng có gì là to tát cả, tôi cứ nghĩ rằng cậu nhất quyết không muốn ở nhà tôi là do vì chán ghét tôi, nhưng bây giờ chắc là do tôi nghĩ quá nhiều rồi.”
Thời Mộ nơm nớp lo sợ: “ Tôi, sao tôi lại chán ghét cậu?”
Tiếng nước chảy ầm ầm, hắn xoay người lại nhìn Thời Mộ, hơi cúi thấp người xuống, đôi mắt đen hút phản chiếu ảnh ngược lại khuôn mặt của cô, khoảng cách của hai người bây giờ thực sự rất gần nhau, hơi thở của Thời Mộ hơi cứng lại, vội vàng lùi về sau hai bước.
Khóe miệng của Phó Vân Thâm hơi nhếch lên, đè thấp giọng nói có chút khàn khàn của tuổi thiếu niên: “ Thế nào, cậu không ghét tôi sao?”
“ Tôi………..tôi chưa từng nói là ghét cậu mà?”
Thời Mộ không biết được thằng nhóc này đang muốn diễn đạt cái gì nữa, nhưng điều duy nhất cô có thể yên tâm chính là hắn vẫn chưa phát hiện ra “ cậu nhỏ” giả kia của mình, chỉ cần thân phận không bị bại lộ, thì những cái khác xảy ra cũng chẳng sao cả!
[ Đinh! Cùng mục tiêu rửa bát đũa một lần, nhận được X 50 giá trị huynh đệ.]
[ Đinh! Tâm trạng của mục tiêu nhiệm vụ đạt max, ký chủ có thể lựa lời đề xuất kết nghĩa anh em, nếu mục tiêu nhiệm vụ đồng ý, ngài sẽ có thể hoàn thành nhiệm vụ ngay lập tức.]
Vốn đang khinh bỉ vì chỉ nhận được 50 giá trị huynh đệ nhưng khi nghe thấy câu thứ hai của hệ thống, ánh mắt Thời Mộ bừng sáng.
Cô giữ chặt lấy đôi tay thon dài và sạch sẽ của Phó Vân Thâm, mở to đôi mắt sáng lấp lánh: “ Phó Vân Thâm, cậu không phiền khi có thêm một đứa em trai chứ.”
Phó Vân Thâm bị dọa sợ đến mức lùi về phía sau, ánh mắt chậm rãi nhìn xuống đôi bàn tay đầy bọt nước của cô.
Phía trên còn dính đầy bọt nước.
“ Cậu nhìn thử cây hòe ở ngoài sân như thế nào? Có được không?”
“.………”
“ Ngày xưa người ta dùng cây đào để kết nghĩa kim lang*, nay chúng ta dùng tạm cậy hòe kia để kết nghĩa đi. Cậu xem, cậu cũng mồ côi cha mẹ , tôi cũng mồ côi, không bằng ngay hôm nay chúng ta kết bái đi?”
(*园三结义- đào viên tam nghĩa- vốn là một câu chuyện được ghi lại trong tiểu thuyết " Tam Quốc Diễn Nghĩa ", kể rằng ba người với lý tưởng cao cả là Lưu Bị , Quan Vũ và Trương Phi cùng nhau đạt được mục tiêu đại nghĩa, họ bẩm sinh, nương theo lời nói, việc làm, chọn mùa hoa đào nở rộ, chọn nơi vườn đào lộng lẫy hoa đào, nâng rượu làm chính nghĩa, thề cùng trời liên minh, chia sẻ đau khổ. , chia sẻ những khó khăn, chia sẻ những phúc lành, cùng nhau thực hiện những lý tưởng cao đẹp của cuộc đời mình.( nguồn: baidu.com))
Ánh mắt Thời Mộ sáng chói.
Chỉ cần Phó Vân Thâm gật đầu đồn ý, vậy cô có thể hoàn thành nhiệm vụ rời đi rồi. Chờ tới khi quay lại thế giới của mình, cô sẽ tìm cho ra hung thủ giết hại bản thân, quá hoàn hảo mà!!
Phó Vân Thâm mím môi, ánh mắt đã không còn như lúc trước, giọng nói của hắn thong thả vững vàng: “ Cậu bỏ tay tôi ra trước đã.”
Thời Mộ liền đem móng vuốt của mình thu về.
Cô rụt cổ lại, cầm lấy một cái bát ở trong bồn nước ra: “ Cậu, cậu thấy cái bát này có thuận mắt không, nếu không ……. chúng ta kết bái trước cái bát này cũng được?”
Phó Vân Thâm: “ ………”
Phó Vân Thâm: “ Tôi chưa từng muốn có em trai.”
Thời Mộ vừa nghe liền thấy cái này dễ mà, lập tức ngẩng đầu lên, ưỡn ngực nói: “ Vậy cậu nhận tôi là anh trai là được!”
Anh em huynh đệ mà, ai làm anh ai làm em mà chả được, chỉ cần nhanh nhanh hoàn thành nhiệm vụ là được, cho dù làm ba ba người ta cũng chả sao sất.
Gương mặt vốn lạnh tanh của Phó Vân Thâm chọt hiện lên một nụ cười tươi rói, đúng lúc Thời Mộ đang sướng rên vì nghĩ hắn đồng ý thì bị đôi tay ướt sũng cỉa đối phương véo mạnh vào má cô, Thời Mộ liên tục lùi về sau, cuối cùng bị ép dựa vào tủ lạnh.
Hắn ta chống cả hai tay lên tủ lạnh, từ trên cao nhìn xuống Thời Mộ: “ Muốn làm anh của tôi? Kiếp sau đi.”
Hừ lạnh một tiếng, hắn cởi tạp dề ra rồi bước ra khỏi nhà bếp.
Truyện được dịch và edit bởi Nguyệt Lượng và được đăng duy nhất trên trang Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ mình có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thởi Mộ ủy khuất xoa má, một mình rửa bát, sau đó ép hai ly nước táo bê ra ngoài.
Ở trong nhà không có dụng cụ nhổ cỏ, mà cỏ dại ở trong sân rất rậm rạp, Chu Thực lẩm bẩm nửa ngày tời mới nhổ được một góc nhỏ. Nhìn cái mặt đỏ bừng bừng của Chu Thực, Thời Mộ liền cảm thấy có chút hơi xấu hổ. Dù gì thì Chu Thực cũng là phú nhị đại, ở nhà có người hầu hạ phục vụ, có khi nào phải đụng tay vào những việc này bao giờ đâu.
“ Chu Thực, đến đây uống nước này, tôi rửa nho cho các cậu rồi này.”
Chu Thực thở hồn hển, thở phì phò đưa tay lên lau mồ hôi trên trán: “ Tôi muốn uống bia.”
Thời Mộ liếc mắt xem thường: “ Chưa đến tuổi vị thành niên, bia bọt cái gì.”
“ Tôi mặc kệ.” Chu Thực dặm chân: “ Nếu chiều nay tôi mà nhổ sạch đám cỏ này, nhất định tối nay chúng ta phải nướng thịt ở đây, tôi muốn uống bia.”
Thời Mộ do dự một lúc lâu: “ Rượu trái cây được không? Trẻ con uống bia không tốt cho sức khỏe đâu.”
Chu Thực phồng má suy nghĩ một lát, mới bất đắc dĩ gật đầu: “ Được, rượu trái cây thì rượu trái cây.”
Nói xong, liền nhìn sang phía Phó Vân Thâm: “ Thâm ca, lại đây làm cỏ với tôi đi, tối nay chúng ta uống với nhau đôi ba chén nhá.”
Phó Vân Thâm dùng báo để che nắng, căn bản không muốn phản ứng lại với cậu ta.
Thời Mộ đi chợ một mình mua thịt cùng nguyên liệu, tuy không tính là xa, nhưng do đồ quá nhiều, chạy tới chạy lui hai ba chuyến mới mua đủ, sau đó cô lại bận rộn ở trong bếp, để cho hai người kia nhổ cỏ ở dưới nắng như thiêu như đốt.
“ Cái ghế mây màu không được tốt cho lắm, ngồi dễ bị ngã lắm.”
Phó Vân Thâm ngước mắt lên nhìn chiếc ghế màu nâu sâm kia như đang suy nghĩ điều gì đó, một lát sau lại nói: “ Giữ lại đi, để tẹo nữa tôi cưa đi, làm thành ghế xích đu là được.”
Chu Thực trợn tròn mắt: “ Cậu cũng biết làm á?”
“ Ừ.”
Sau khi dọn xong đám cỏ dại, Phó Vân Thâm vào trong nhà tìm thùng dụng cụ của chủ cũ để lại. Phó Vân Thâm cưa bánh xe đi, sửa sang lạ kiểu dáng, mặc dù Chu Thực không biết nhưng cũng đứng đó giúp đỡ cũng được.
Bện chắc sợi dây, thân hình rắn rỏi của Phó Vân Thân trèo lên cành cây hòe to khỏe nhất.
“ Thâm ca, cậu chậm chậm thôi-----”
Thời Mộ đang rửa rau ở trong bếp nghe thấy vậy, liền ngoái đầu ra ngoài cửa sổ nhìn.
Thấy dưới ánh mặt trời rực rỡ chiếu rọi lên tán cây xanh đậm, ở trên cây, người thiếu niên hơi ngẩng đầu, gương mặt xinh đẹp sạch sẽ.
Cô khẽ rung động, khó có thể dời mắt.
Phó Vân Thâm buộc thật chặt sợi dây lại, rồi nhảy từ trên cành cây xuống dưới ánh mắt đầy lo lắng của Chu Thực, hắn lắc lắc chiếc bàn đu vừa mới làm xong, cười: “ Rất chắc chắn.”
Dừng ghế mây làm thành xích đu có chỗ tựa lưng, nhẹ nhàng đung đưa theo gió, Chu Thực liền ngồi lên đu đưa hai vòng, rất hài lòng: “ Trâu bò quá, Thâm ca! Sao cậu có thể làm được cái này hay vậy?”
“ Cút, cái này không phải làm cho cậu ngồi.”
Mắt thấy Phó Vân Thâm sắp đá vào mình, Chu Thực vội vàng nhảy từ trên đất xuống.
Nô đùa một hồi, hai người lại tiếp tục bắt tay làm nốt công việc.
Hoàng hôn buông xuống, ánh nắng chiều màu vỏ quýt chiếu rọi trên không trung.
Toàn bộ cỏ dại trong sân đã được nhổ sạch sẽ, dồn vào một góc nhỏ. Khoảng sân sau khi được dọn sạch trông thoáng đạt hơn rất nhiều. Thời Mộ định khi có tiền sẽ mua lại căn nhà này, nếu sau này không hoàn thành được nhiệm vụ cũng như không rời đi được thì cô sẽ ở luôn nơi này, tạo nên một khu vườn nhỏ, xây một cái hồ nuôi cá, trồng các loại hoa, nuôi vài con cá, cũng coi như là quá viên mãn.
Lúc Phó Vân Thâm và Chu Thực đi tắm rửa thì Thời Mộ đã dọn bàn nướng ra sân, lấy phần thịt xiên chuẩn bị từ trước cho nên.
“ Mộ ca, cậu mua rượu chưa?” Chu Thực vác luôn cái đầu chưa khô hẳn sau khi tắm ra sân, cậu ta lấy ghế nhỏ ra ngồi ở bên bàn đá, đôi mắt ngập tràn mong đợi.
“ Để trong ngăn mát ấy, chờ khi thịt chín mới được lấy ra uống.”
“ Tôi có thể lấy trước uống cho đã nghiền đã.” Chu Thực không đợi nổi nữa, chạy thẳng vào phòng bếp lấy ra hai chai rượu.
Lúc này Phó Vân Thâm cũng đi ra, Chu Thực liền đưa một chai qua: “ Này, uống giải khát.”
Phó Vân Thâm lắc đầu: “ Tôi không muốn uống rượu.”
Chu Thực lắc đầu: “ Rượu trái cây không sao đâu?”
Vẻ mặt của hắn vẫn cố chấp: “ Không được, một giọt cũng không uống, chỉ cần dính đến rượu đều không được.”
Cái này không phải là do Phó Vân Thâm già mồm cãi láo, mà hắn thực sự không thể uống được.
Khi còn bé Phó Vân Thâm đã từng uống trộm rượu vang của mẹ kế, vừa mới uống một ngụm thôi đã thấy ý thức lao đao, khi tỉnh lại, thì thấy bản thân mặc váy đỏ của mẹ kế, cơ thể đầy vết thương, hắn hoàn toàn không nhớ đã xảy ra chuyện gì cả, cũng không biết tại sao bản thân lại mặc chiếc váy đó, mà chỉ nhớ trên người rất đau, rất đau, rất đau……….
Sau đó, chỉ cần là những món gì liên quan đến cồn, thì nhất định sẽ xuất hiện mấy hiện tượng “ nhỏ nhặt”.
Từ đó Phó Vân Thâm mới ý thức được hắn không uống được rượu dù chỉ một ly nhỏ, không thể dính vào rượu được.
“ Vậy tôi uống rượu một mình thì có gì vui cơ chứ, Mộ ca, tí nữa chúng ta uống với nhau đi.”
Thời Mộ đang trở thịt trên vỉ: “ Được thôi, nhưng tôi cũng không biết uống dâu.”
Sau khi thịt chín, Chu Thực ngồi dịch lại chừa một chỗ cho Thời Mộ.
Trời tối dần, ngọn đèn trong sân như một vầng trăng nhỏ, chiếu sáng cả mộ khoảng sân nhỏ.
Truyện được dịch và edit bởi Nguyệt Lượng và được đăng duy nhất trên trang Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ mình có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chu Thực rót cho cô một ly rượu trái cây, Thời Mộ ngồi trên ghế, cầm lấy ly rượu nhấp môi.
Chua chua ngọt ngọt, có vị chanh……..
Thời Mộ cau mày, rượu trái cây mà nhạt vậy?
Đúng lúc ấy, thì đột nhiên có một tiếng vật nặng rơi tự do xuống đất, cô lập tức ngoái đầu lại nhìn, thấy Phó Vân Thâm đã ngã vật ra đất.
Chu Thực há mồm trợn mắt: “ Tôi lấy nhầm đồ uống cho hai người rồi thì phải.”
“.………..”
“ Thâm ca, cậu không sao chứ?”
Sau khi phản ứng lại, Chu Thực vội vàng đỡ hắn dậy.
“ Không sao.” Ở trên mặt đất người kia dần ngồi dậy khởi động lại tay chân vài cái, rồi từ từ dựng ghế ngồi lên.
Đột nhiên, Phó Vân Thâm ngẩng đầu lên, mắt nhìn thẳng Thời Mộ.
Đáy mắt hắn trở nên thâm thúy, cười tựa tiếu phi tiếu ( cười như không cười).
Thời Mộ liền run lên.
Không biết có phải do ảo giác của cô hay không, nhưng cô thực sự cảm thấy…….. Phó Vân Thâm có chút rất kỳ lạ.
Một giây sau, một ngón tay ấm áp đặt lên mặt Thời Mộ, hắn ta rũ mắt nhìn, giọng nói có phấn uyển điệu: “ Cậu thật đẹp.”
….….?
….……..?
“ Phó Vân Thâm cậu có chập mạch không đấy!” Thời Mộ đập cái “ bốp” một cái rồi hất cái tay xằng bậy kia ra, đỏ mặt nói: “ Ông đây là đàn ông nhá!”
Hắn ta mỉm cười sâu xa, ngồi vắt chéo hai chân, bày ra tư thế quyến rũ, nói một cách khác chính là …… ẻo lả quá thể.( ý nói là nhìn nó “bóng”ấy)
Ngón tay giơ ra kiểu hoa chỉ lan, uống một hơi hết sạch chai rượu hoa quả.
Nhớ đến cảnh hắn vốn là một ta cưa nóng tính cao lãnh, nhưng bây giờ lại là một tiểu mỹ thụ tao nhã, khiến Chu Thực kinh sợ đến nỗi mất đi khả năng ngôn ngữ, im lặng đứng sát lại gần Thời Mộ, lắp bắp nói: “ Cậu ấy, cậu ấy không có việc gì chứ?”
Cái này, con mẹ nó chắc chắn là có chuyện gì rồi!!!!!!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...