Nguồn convert: hoanguyet ( Wikidich.com)
Editor: Nguyệt Lượng.
-------------------------------------------------------------------
“ Cậu để ý đến khuôn mặt đẹp trai trẻ trung của cậu ta?” Phó Vân Thâm cười lạnh, “ Cậu thử xem lại bản thân có bao nhiêu phân lượng vậy, đúng là cóc ghẻ đòi ăn thịt ếch*.”????
( 癞蛤蟆想吃青蛙肉- cóc ghẻ đòi ăn thịt ếch là một tiểu thuyết lãng mạn được đăng nhiều kỳ ở Hiệu sách Vân Trung, và tác giả là những giọt nước mắt.( chứ không phải câu tục ngữ cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga bên mình đâu nhá)
Truyện được dịch và edit bởi Nguyệt Lượng và được đăng duy nhất trên trang Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ mình có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Này ta cưa cậu có thể nói chuyện bình thường thì bình thường hẳn được không hả, sao cứ khịa cơ thể nhau như vậy là sao?
Thời Mộ liếc mắt, ôm cả chăn lẫn gối đứng dậy.
Ánh mắt của Phó Vân Thâm nhìn theo bóng hình cô: “ Cậu đi đâu đấy?”
“ Tôi sợ nếu tôi cứ ở đây cùng với cậu chắc tôi không khống chế được bản thân mà làm ra những việc có lỗi với lương tâm mất.”
Phó Vân Thâm.mím môi: “ Vậy có phải quá tốt cho tôi không, tôi cũng đang sợ cậu sẽ không khống chế được bản thân mà làm việc có lỗi với lương tâm mà làm gì tôi lắm.”
Thời Mộ đưa mắt nhìn, rồi mở cửa đi thẳng xuống tầng, nằm vật ra ghế sopha mềm mại.
Ban đêm tĩnh lặng, tiếng kim đồng hồ kêu lên lách cách ở trên vách tường, cô nhắm chặt hai mắt lại, không hề có chút buồn ngủ.
Truyện được dịch và edit bởi Nguyệt Lượng và được đăng duy nhất trên trang Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ mình có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trước đây cô cũng từng tính sẽ ở lì nhà lão đại, dù sao cũng chỉ cần lo ăn lo uống càng không cần phải phát sầu về tiền điện nước, tiền phòng, như vậy không phải sẽ để dư ra được một khoản lớn như vậy sẽ rút ngắn được thời ngắn hoàn thành nhiệm vụ sao. Nhưng bây giờ Thời Mộ lại nghĩ khác, ở đâu lâu chắc chắn sẽ đụng phải người của Thời gia, mà Thời Lê cũng đã nhận ra thân phận của cô, chỉ cần hơi lơ là một tí sẽ rất dễ bại lộ thân phận, vì vậy cô không thể vì ham chút tiện nghi nhỏ nhặt này mà xem thường sự uy hiếp của người nhà họ Thời được.
Còn có, dù gì thì cô cũng là con gái, phải có cuộc sống cho riêng mình chứ, thỉnh thoảng cũng phải mặc váy ngắn nhảy múa, cho nên cả ngày ở cùng với Phó Vân Thâm, thì thậy là nhàm chán không có ý nghĩa mà.
Thời Mộ nhắm mắt lại, quyết tâm đi tìm phòng trọ, mặc kệ Phó Vân Thâm có hài lòng hay không.
Theo thường lệ thì năm rưỡi sáng sẽ rời giường, sau khi rèn luyện cơ bụng cùng cơ ngực, Thời Mộ đều chạy thêm hai vòng, mỗi ngày cô chăm chỉ rèn luyện như chó già bên đường, sau hai ngày cố gắng cũng có chút hiệu quả cơ bụng săn chắc hơn, bóng loáng hơn, cánh tay cũng không còn nhão như trước nữa, sờ thấy có chút bắp thịt quả thật sướng.
Cô thử ước lượng lại chiều cao một chút, 1m 68.5, a gần được 1m69, chỉ cần cố gắng “ ăn” nhiều thêm mấy con quỷ nữa, tháng sau có lẽ sẽ lên được 1m7 rồi.
Thời Mộ hài lòng vỗ vỗ vào bụng phẳng, ngoại trừ chiều cao ra, thì bước tiếp theo chính là luyện cơ ngực, không cần phải như lực sĩ King Kong Barbie**, vừa phải là tốt nhất, nếu có ai hỏi thì cô có thể quang minh chính đại nói đó là cơ ngực nha.
(**金刚芭比 - King Kong Barbie dùng để chỉ một người phụ nữ có chiều dài tương tự như Barbie và có thân hình rất vạm vỡ .Theo Mạng tin tức Today của Đài Loan , một nhóm các bức ảnh về những phụ nữ trông giống búp bê Barbie với cánh tay mập mạp đã được đăng tải trên mạng và họ được cư dân mạng mệnh danh là "King Kong Barbie". Ban đầu, một số người cho rằng đó là một bức ảnh ghép, nhưng khi tìm thấy đoạn video liên quan của cô ấy, người ta đã khẳng định cô gái cơ bắp này là người thật, chính là huấn luyện viên thể hình nổi tiếng người Hàn Quốc tên là Yeon Woo Ji (Yeon Woo Ji).)
Hiện tại đã là bảy giờ sáng, Chu Thực cùng Phó Vân Thâm vẫn còn đang ngủ, Thời Mộ tắm qua, rồi đi đến nhà bếp làm bữa sangd cho hai đứa nhỏ.
Cô không định ăn, để lại lời nhắn xong, cô đội mũ đi ra ngoài.
Lần này nơi Thời Mộ ghé vào đầu tiên là cửa hàng tình thú cao cấp.
Do sợ không cẩn thận sẽ có người quen nhận ra, nên cô cố ý đeo kính râm cùng khẩu trang đen, mũ che chắn kĩ càng.
“ Xin chào, xin hỏi quý khách cần cái gì ạ? Cửa hàng của chúng tôi mới vừa nhập một số sản phẩm SM mới, hiện tại đang được giảm 20% so với giá gốc đấy ạ.” ( cái này chính xác là triết 80% nhưng bên trung nếu ghi là giảm triết 80% tức là chỉ có giảm giá 20% thôi nhá. Nên bạn nào mua hàng trên tabao hay 1688 nhớ để ý nhá.)
Thời Mộ nhìn thẳng không chớp mắt, trực tiếp hỏi: “ Có dương vật giả không? Loại có cả “trứng” ấy ấy.”
“.……..A?”
Nhân viên bán hàng cũng rất nhiều trường hợp như vậy, sau một giây ngẩn người thì ngay lập tức liền nở một nụ cười: “ Xin hỏi ngài mua dùng để làm gì?”
Thời Mộ: “ Bạn trai tôi bị bất lực.” ( sao lại nói người ta như vậy)
Đã hiểu.
Cô nhân viên cũng không nhận ra người khách ở trước mặt là nữ sinh.
“ Xin ngày hãy đi cùng với tôi, bên này chúng tôi vừa vặn mới có hàng mới về, có ba size khác nhau, sẽ tạo ra cảm xúc chân thật nhất cho khách hàng, thiết kế theo kiểu dáng điều khiển từ xa, cho dù ở bên ngoài thì ngài và bạn trai vẫn có thể quan hệ thân thiết nha --” cô ta cười vô cùng mờ ám.
“ Chất liệu silicon mềm, ngài xem cảm xúc nên xuống vô cùng chân thật? Cái này được thiết kế giống như một chiếc quần lót, chỉ cần mặc vào là được, rất dễ giặt sạch.”
Ngay trước mặt Thời Mộ, cô nhân viên không hề có chút e ngại gì mà tháo cái kia ra khỏi quần lót.
“ Nếu ngài không thích có thêm quần lót thì có thể tháo rời ra như thế này.”
“ Không sao, tôi thích lắm.”
Thời Mộ quyết định.
“ Cậu nhỏ” giả này gắn với quần lót có chất liệu khá giống với tơ tằm, nhẹ mỏng, trông cứ như da, mặc lên người nếu không để ý thì cũng thể nhìn ra, cộng thêm rất thuận tiện, nếu cô mặc cái này ở bên trong, bên ngoài mặc thêm một lớp quần lót tứ giác nữa là oke la, như vậy không cần phải ấn cái nút như bây giờ nữa.
Sau đó……………
Nhưng cái hộp điều khiển mới là cái khó giải quyết gây phiến toái cho cô nhất!
Truyện được dịch và edit bởi Nguyệt Lượng và được đăng duy nhất trên trang Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ mình có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chỉ cần nghĩ đến cái cảnh xấu hổ khi Phó Vân Thâm mát xa cho cô lần trước thôi, mặt Thời Mộ lại nóng lên.
“ Được rồi, có những size nào vậy?”
Thời Mộ suy nghĩ: “ Có loại L và XL không, lấy cho tôi mỗi cái loại một cái.”
Nữ nhân viên bán hàng thấy cô ra tay hào phóng như vậy, liền tươi cười nói: “ Ngoại trừ mấy món này ra, ngài còn cần gì không ạ?”
Thời Mộ nhìn xung quanh nột vòng, thấy xung quanh không có ai, mới cẩn thận ghé sát vào tai của nhân viên: “ Có loại nào…… có lông không?”
“ …….Lông………Lông?”
Bên tai Thời Mộ đỏ ửng: “ Chính là, bạn trai tôi………..là bạch hổ***.”
( Ờ thì 个白虎- bạch hổ- là từ lóng nói về sự không có lông ở bộ phận nhạy cảm ở nữ… cái này chắc nhiều người sẽ biết nên t cx ko gt như mọi lần nữa nhá.)
Cô nhân viên ngay lập tức hiểu ra.
“ Có có, ngài đến thật đúng lúc, bên chúng tôi vừa mới nhập một lô về lông nách và lông mao giả.”
Thời Mộ vỗ trán, cái này đâu cần nói oang oang ra như vậy?
Sở dĩ mua…….. Ờ thì…….. lông này là cô đã suy nghĩ rất kỹ mới đưa ra quyết định như vậy, lỡ như lúc đi vệ sinh ở nơi công cộng hay bị người ta nhìn thấy, mà không có cái nơi rậm rậm rạp rạp kia thì trông rất fake nha, nói không chừng người ta còn nghĩ cô là biến thái thì đẹp.
“ Xin hỏi ngài có cần đến áo cơ bắp giả không ạ?”
Thời Mộ nhướng mày: “ Đó là cái gì?”
“ Chính là cái này ạ.” Cô nhân viên chỉ vào một cái kệ: “ Nó được làm từ chất liệu silicon, có cả cơ ngực + cơ bụng sáu múi, bất kể là cosplay hay dùng trên giường, đều rất thoải mái đấy ạ.”
Bộ quần áo này chọc đúng chỗ ngứa của Thời Mộ nhưng cô chỉ có thể kiên quyết lắc đầu, mùa hè mà ốp cái này vào người thì quá nóng bức, mà trông cũng rất giả tạo, thôi thì tự tập luyện mới tốt.
Lại tiếp tục nhìn xung quanh một lượt nữa, Thời Mộ còn chọn được hai bộ quần áo lót thể thao với chất liệu thoải mái, vừa người khá thích hợp với kiểu “ép” ngực như cô.
“ Tổng cộng các món này là một vạn ạ, nhưng do đang được giảm giá nên của ngài hết là 9880 tệ.”
Mí mắt Thời Mộ nhảy dựng lên: “ Đắt, đắt quá.”
“ Thưa ngài, bên chúng tôi luôn muốn mang đến những cảm giác chân thật và thoải mái nhất cho khách hàng nên đã phải lựa chọn rất kĩ từ nguyên liệu đến kiểu dáng, nên xin ngài hiểu cho a.”
Được rồi.
Thời Mộ lòng đau như cắt mà thanh toán, may mà cô cuỗm được ba vạn từ Tô Thiên Lỗi, nếu không chắc bây giờ cô phải uống gió tây bắc mà sống mất.
“ Chân thành cảm ơn ngài đã mua sắm, đây là một món quà nhỏ mà chúng tôi muốn tặng cho ngài.”
Cô nhân viên bán hàng đưa cho Thời Mộ một chiếc hộp nhỏ được đóng gói rất tinh xảo, cô cũng không nhìn mà bỏ luôn vào túi, kép thấp vành mũ xuống rồi vội vã rời đi.
Bây giờ đang là 11 giờ trưa, khi Thời Mộ vừa rời khỏi khu phố mua sắm thì Chu Thực gọi đến.
“ Mộ ca, sao mới sáng sớm cậu đã chạy đi đâu rồi vậy?”
Thời Mộ tháo khẩu trang xuống thở phào một hơi: “ Đi ra ngoài tìm phòng trọ, có việc gì không?”
Chu Thực cẩn thận nhìn khuôn mặt âm trầm của Phó Vân Thâm đang ngồi trên sopha, nuốt một ngụm nước bọt: “ Cái kia, vậy bao giờ cậu về?”
“ Chắc là buổi chiều đi, nếu không có chuyện gì thì chắc muộn hơn một chút tôi mới về.”
“ Ừ.” Chu Thực hạ giọng nói: “ Tôi còn tưởng hôm nay được đi chơi cơ.”
“ Ngày mai đi có khác gì đâu. Thôi tôi cúp trước đây, buổi trưa này mấy cậu tự xử nhá, chắc hôm nay đến khuya tôi mới về.”
Chu Thực cúp máy, nhìn Phó Vân Thâm: “ Mộ ca nói tối nay sẽ về muộn.”
Hắn không lên tiếng, mà nhấc chân lên đá vào bàn trà phía trước.
Chu Thực bĩu môi, trong lòng vô cùng sợ hãi, không biết cậu ta có uống nhầm thuốc không nữa, từ sáng đến giờ đều không cho cậu chút hòa nhã gì cả. Ai, sớm biết sẽ như thế này đã không tới đây, mẹ nó quá khó sống mà.
“ Thâm ca, nếu không chúng ta đi quán net đi? Ở đấy có nhiều em xinh gái lắm đó.”
“ Không đi.”
“ Không đi?” Chu Thực trợn tròn con mắt hỏi, “ Vậy cậu định làm cái gì?”
Phó Vân Thâm: “ Làm bài tập về nhà.”
Chu Thực tuyệt vọng: “ Đại ca à, anh không đùa chứ, đến ngày nghỉ mà cậu còn định làm bài tập?”
Phó Vân Thâm “ ừ” một tiếng, cầm lấy cuốn bài tập làm ngay trước mặt Chu Thực.
Chu Thực liếc mắt kinh bỉ, hung hăng vò mái tóc, có chút không tình nguyện nôi quyển sách toán như mới từ trong cặp ra, ngồi làm bài cùng Phó Vân Thâm.
Vào buổi trưa, người đi bộ trên đường dần nhiều lên.
Cô cũng tùy tiện ăn hamburger, ngồi trên ghế công cộng ở ven đường mà sầu não.
Truyện được dịch và edit bởi Nguyệt Lượng và được đăng duy nhất trên trang Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ mình có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đồ trên tay cũng nhiều lên, không thể cứ mang như vậy về được, có lên đi thuê một phòng ở khách sạn không nhỉ, cô buồn bực gãi hàm dưới, sau đó đứng dậy đi thẳng đến một văn phòng bất động sản ở bên đường đối diện.
Đại sảnh rất vắng, ở giữa bảng thông báo có dán các loại tin tức cho thuê nhà, Thời Mộ nhìn lướt qua từng tờ từng tờ, cuối cùng dừng lại ở một góc.
Tờ thông bào kia đã được dán ở đấy rất lâu rồi, giấy dán cũng đã bị ố vàng, các góc đã bị nứt ra.
Trên đó viết: “ số 23 Đông Thành, hia phòn ngủ một phòng khách, nhà có sân nhỏ, một tháng 1000 tệ, miễn toàn bộ điện nước.”
Cái này không phải quá tiện nghi sao?
Đúng lúc Thời Mộ muốn xé bài đăng thì có một nhân viên mặc đồng phục đã bước ra xé bài đăng trước, vo thành một cục tròn, chuẩn bị vất vào thùng rác.
“ Chờ một chút.” Thời Mộ vội vàng cản lại.
“ Ngài cần cái gì sao?”
“ Cái này…….” Cô chỉ chỉ vào bài đăng cho thuê nhà trong tay đối phương, “ Căn nhà này đã cho thuê rồi sao?”
Nhân viên sửng sốt, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu: “ Nhà này đã được đăng tin từ một năm trước nhưng không ai dám thuê cả, cho dù có người đi xem nhà nhưng đều hủy bỏ hết.”
“ Tôi có thể biết lý do không?”
Cậu nhân viên nhìn xung quanh, thấy không có ai để ý mới cúi người nhỏ giọng nói: “ Nghe nói đây là căn nhà ma, trông đấy có ma quỷ lộng hành, nếu ai muốn vào ở thì đều bị đuổi ra ngoài, ngay cả chủ nhà cũng không dám ở tiếp.”
Ma quỷ lộng hành.
Hai mắt Thời Mộ sáng rực lên.
Ma quỷ lộng hành nha, cô rất thích ma quỷ lộng hành đấy!
Đôi mắt của Thời Mộ ánh lên sự đói khát, giọng nói vang lên mạnh mẽ: “ Tôi muốn thuê căn này, làm phiền liên hệ với chủ nhà giúp tôi với!! Ngay bây giờ! Ngay bây giờ! Ngay bây giờ!!”
Một tháng có 1000 tệ, lại còn miễn phí toàn bộ điện nước, xung quanh lai yên tĩnh, có sân nhỏ, còn bao cả “ đồ ăn” nữa!
Trời ạ, một nơi tốt như vậy mà lại để cô tìm được! Thật là phúc tám đời mà!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...