Xuyên tới trước khi lão đại hắc hóa

Nguồn convert: hoanguyet ( Wikidich.com)
Editor: Nguyệt Lượng.
-------------------------------------------------------------------
Thường thì sẽ không có tiết tự học vào tối thứ sáu, nên khi  chuông báo tan học vừa vang lên, các thầy cô giáo đều giám sát học sinh của mình rời trường.
 
Truyện được dịch và edit bởi Nguyệt Lượng và chỉ được đăng duy nhất trên trang Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ mình có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Chu Thực nhất quyết muốn cùng về nhà Phó Vân Thâm, cho dù Phó Vân Thâm đã kiên quyết từ chối, nhưng cậu ta vẫn mặt dày mày dạng mà bám theo.
 
Vẫn là đoạn đường từ trường đến trạm xe, nhưng lần này lại có nhiều thêm một người.
 
Chu Thực vốn là người đứng ngồi không yên, cả đường đi đều nói chuyện ríu rít, loi choi như con khỉ, khiến cho Phó Vân Thâm nhàm chán, hắn cau mày không thèm để ý, Thời Mộ sợ không có ai ngó ngàng thì cậu ta sẽ bị tổn thương, nên thỉnh thoảng cũng gật đầu và đáp lại đôi câu.
 
Đến trạm xe, Thời Mộ đang ngồi trên ghế lẳng lặng chờ.
 
Lần này xe đến trễ hơn so với lần trước, Chu Thực có chút không nhịn được: “ Chúng ta nên gọi xe đi.”
 
“ Cậu xem ở trong phạm vi trăm mét gần đây có xe nào không hả?”
 
Chu Thực liền im bật.
 
Rốt cuộc, có một chiếc xe buýt màu đỏ chậm rãi đi tới, mắt Chu Thực sáng lên, kéo kéo tay áo Thời Mộ: “ Đến rồi đến rồi.”
 
Truyện được dịch và edit bởi Nguyệt Lượng và chỉ được đăng duy nhất trên trang Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ mình có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nói xong, kích động muốn leo lên.
 
“ Đừng.” Thời Mộ vội kéo lại, “ Xe này không dành cho con người.”
 
Chu Thực trợn tròn con mắt, ngơ ngác nhìn về phía chiếc xe buýt màu đỏ kia, cũng thật kỳ lạ, rõ ràng tất cả cửa sổ đều bóng loáng, nhưng lại không thể nhìn rõ được người ngồi bên trong, nhất là khi  cửa xe mở ra, tài xế ngồi ở ghế lái lại cúi đầu, vành mũ lớn che khuất hết cả khuôn mặt.
 
“ Xe vong đi Nại Hà, xin hành khách ngồi yên, người thân đừng đi theo, để người chết khỏi luyến lưu…………”
 
“ Cậu bé, có muốn lên xe không?”
 
Lái xe quay đầu lại, không có khuôn mặt, chỉ có một cái miệng đen như mực.
 
Tiếng thét chói tai bị nghẹn ứ lại trong cổ họng, sắc mặt Chu Thực tái nhợt, nửa ngày không nói được câu nào.
 
Đứng lúc ấy khi cửa xe sắp đóng lại thì có một thân ảnh của một cô gái chạy vọt lên, cô đeo một chiếc cặp màu hồng, kiểu tóc hoa lên ngắn đung đưa theo nhịp bước chân, có lẽ do quá vội mà không hề để ý đến mấy người Thời Mộ ở phía sau, mà bước nhanh lên xe, bỏ tiền vào ống, làm liền một mạch.
 
Thời Mộ phản ứng nhanh, gấp gáp gọi: “ Bối Linh, xuống xe! Xe đấy không phải xe về nhà!”
 
Bối Linh quay đầu lại, lúc này mới thấy bọn họ, ánh mắt cô sáng lên: “ Thời Mộ, anh cũng ở đây hả?”
 
Cửa xe sắp đóng lại.
 
Trên bến đỗ của xe vong có viết Qủy Môn Quan.
 
Thời Mộ không nghĩ nhiều, nhân lúc cửa xe sắp đóng lại cô liền nhảy lên, hai người phía sau cũng vội vàng đuổi theo.
 
Cạch.
 

Cửa xe đóng lại.
 
Sau khi lên chiếc xe buýt chỉ chở vong linh này, thì cuối cùng họ mới có thể nhìn rõ được toàn cảnh bên trong.
 
Trên xe có 44 ghế nhưng đã được ngồi quá nửa, nam có nữ có, già có trẻ có, bọn họ đều giống như những con rối gỗ, sắc mặt xanh tái, ánh mắt như ngựa gỗ, con ngươi đen sì không có ánh sáng, cứ nhìn chăm chăm về phía trước.
 
Đối mặt với cảnh tượng như vậy nhóm người bắt đầu hoảng sợ, cô chậm rãi dùng khẩu hình miệng: “ Nín, hơi, thở, lại.”
 
Bọn họ đều hiểu, bịt chặt lấy miệng mũi, từ từ đi xuống hàng ghế sau, phía sau xe còn bốn ghế trống, hai chân Chu Thực run lên đứng không vững, đang định ngồi xuống thì bị Phó Vân Thâm kéo dậy, nhẹ nhàng lắc đầu với cậu ta.
 
Mỗi chỗ ngồi đều đã viết sẵn tên ở trên đấy, nếu người còn sống một khi đã ngồi xuống, liền bị cho là đã đồng ý thế mạng cho người chết, sẽ không thể rời đi được.
 
Hắn lấy điện thoại ra tắt tiếng đi, cúi đầu từ từ đánh chữ: [ Xe có thể dừng ở trạm kế tiếp, khi đó nhanh xuống xe.]
 
Mọi người đều liều mạng gật đầu.
 
Cũng may nơi này còn có bốn ghế đang còn trống, nếu không….. bọn họ chắc chắn sẽ được đưa thẳng đến Qủy Môn Quan.
 
Bối Linh sợ hãi, bị dọa đến sắp khóc.
 
Thời Mộ yên lặng nắm lấy tay cô, không tiếng động an ủi, khiến cho Bối Linh không khỏi dịch dần về phía Thời Mộ, ngửi hương thơm trên người cô, cô bé nhát gan ấy mới kiên cường kìm nén nước mắt.
 
Xe đi rất nhanh, tài xế đột nhiên cất tiếng hát, tiếng hát vui mừng vang vọng khắp xe.
 
“ Tìm lúc rảnh rỗi tìm chút thời gian, thường xuyên dẫn con cái về thăm nhà một tẹo.”
 
“ Mang theo nụ cười mang theo mong ước…..”
 
Chu Thực nháy mắt vài cái, nhỏ giọng: “ Đây, đây không phải bài hát > sao?”
 
“ Thật xin lỗi, nhầm rồi.”
 
Tài xế khô cằn nói, rồi thay đổi giai điệu.
 
“ Một í à một nén nhang, hương khói bay lên chín tầng, cửa lớn treo tờ giấy cũ, cổng trong treo cờ trắng………”
 
Đây không phải bài hát > mà người sống hát cho người chết nghe sao.
 
Mí mắt Chu Thực nhảy nhảy: “ Tôi, tôi thích bài > hơn.”
 
Kỳ thật….Thời Mộ cũng thích bài >.
 
Òng ọc.
 
Tại nơi mọi âm thanh đều im ắng thì tiếng bụng kêu của cô tạo ra một tiếng vang vô cùng rõ ràng, cảm thấy ánh mắt của mọi người đều hướng về mình, Thời Mộ xấu hổ đến đỏ cả mặt.
 
Truyện được dịch và edit bởi Nguyệt Lượng và chỉ được đăng duy nhất trên trang Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ mình có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Con quỷ phía trước có mùi chocolate, còn đứa bé ở trong lòng cô ấy thơm mùi sữa; bên cạnh  là mùi thơm của cá luộc, còn bên cạnh nữa còn khó cưỡng hơn là mùi của thịt ba chỉ kho thơm ngào ngạt, thật giống như một đang ở một buổi tiệc đứng vậy, món nào cũng có cả……
 
Chỉ tiếc là, không ăn được.
 

Kít.
 
Một tiếng phanh đầy chói tai, cảnh sắc bên ngoài cửa sổ chuyển động thật nhanh,khi dùng mắt nhìn thì thấy mọi vật đều trở nên vô cùng trừu tượng, bốn người đều là người phàm nên bị hất lên khỏi mặt đất, cơ thể nghiêng ngả từ trái sang phải, còn các “ hành khách” thì đều ngồi yên trên ghế, không chút di chuyển.
 
Cơ thể Thời Mộ không xong rồi, khi cô thấy mình sắp bay đến chỗ ghế ngồi thì có một cánh tay rắn chắc dưỡi ra từ phía sau, vững vàng ôm vào lòng.
 
Mùi bọt giặt quần áo hương oải hương.
 
Không đợi cho đến khi Thời Mộ thấy rõ người đằng sau là ai, hắn ta đã buông tay.
 
Khoảng mười mấy giây sau, tốc độ xe dần trở nên ổn định.
 
Chu Thực nhịn không được nữa, rốt cuộc cũng chửi ầm lên: “ Mẹ kiếp! Xe vong mà còn biết trượt bánh sao! Ma quỷ không cần thi bằng lái xe à! Mấy người có hiểu luật giao thông không đấy! Chú ý đi chứ đồ rác rưởi!”
 
“ Chu Thực--------!”
 
Thời Mộ luống cuống, lập tức che miệng cậu ta lại.
 
Nhưng đã quá muộn, toàn bộ quỷ hồn trên xe đều quay lại nhìn bọn họ.
 
Không khí bắt đầu trở nên nghiêm trọng.
 
Thời Mộ nhanh chóng rút ra một lá bùa từ trong cặp ra: “ Thiên đạo tất, tam ngũ thành, nhật nguyệt câu, xúy yểu yểu…..Thị tôi giả manh, thính tôi giả lung, cảm dựu đồ mưu, tôi giả phiên thâu ky ương!”
( Câu này tức là đạo trời thay đổi, ba mươi năm thành, trời trăng luân chuyển…. Kẻ nào nhìn thấy ta sẽ bị mù, kẻ nghe thấy tiếng ta sẽ điếc, kẻ nào dám có âm mưu với ta sẽ phải chịu tội.)
 
Lá bùa bay lên ở giữ không trung, nháy mắt phản chiếu kim quang vạn trượng, trăm quỷ không thể đến gần.
 
Thời Mộ vỗ vào lưng của Phó Vân Thâm: “ Đến lúc dùng đến cậu rồi đấy!”
 
Phó Vân Thâm lạp tức hiểu ý, đúng lúc hắn muốn cắn ngón tay thì lại nghe thấy Thời Mộ nói.
 
“ Đem nước tiểu đồng tử té vào bọn chúng đi!”
 
Phó Vân Thâm: ?
 
Phó Vân Thâm: ? ? ? ?
 
Bối Linh run rẩy: “ Anh, anh xem nước tiểu đồng nữ có được không?”
 
“ Đừng nhúc nhích, để tôi!” Chu Thực vung tay, ào ào kéo quần ra, oai phong lẫm liệt mà tiểu.
 
Sau khi tiểu xong, một ánh sáng trắng lóe lên trước mắt, mắt của bốn người dần tối sầm lại, dần mất đi trực giác.
 
Không biết qua bao nhiêu lâu, Thời Mộ dần tỉnh lại.
 
Bầu trời đã trở nên đen nhánh tối đen, sắc trời ảm đạm, gió đêm bắt đầu thổi, rất lạnh. Cô chậm chạp bò dậy từ mặt đất đi xung quanh một vòng, thì thấy ở con đường đối diên có biển báo, trên đấy viết “ Đường Thượng Giang”, bọn họ bị xe vong vất xuống một quảng trường nằm cách xa trung tâm thành phố.
 
Truyện được dịch và edit bởi Nguyệt Lượng và chỉ được đăng duy nhất trên trang Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ mình có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thời Mộ tỉnh không lâu sau Phó Vân Thâm cũng tỉnh lại, hắn vò đầu, cau mày, đạp một cước vào bụng Chu Thực, sau đó Chu Thực cũng tỉnh lại vì đau.

 
“ CMN, thằng nào! Thằng nào!!!”
 
Chu Thực không thèm để ý đến tình hình xung quanh, mà chỉ biết trợn tròn con mắt, vẻ mặt đầy sự hung ác cùng cảnh giác.
 
“ Mặc quần vào.” Phó Vân Thâm lại đạp cho cậu ta một cú nữa, rồi khom lưng cầm lấy balo ở trên mặt đất lên.
 
Thời Mộ nhẹ nhàng đánh thức Bối Linh, cô ấy dụi mắt, ánh mắt đầy mờ mịt, một lát sau, Bối Linh mới nhận ra vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, không thể kiềm được sợ hãi mà lao thẳng vào lòng Thời Mộ.
 
Thời Mộ cũng không đẩy cô ra, mà nhẹ nhàng vỗ đầu cô bé: “ Được rồi, không có việc gì rồi.”
 
Bối Linh thút tha thút thít đáp: “ Em không nên, không nên lên chiếc xe đó, thực xin lỗi Thời Mộ….”
 
“ Được rồi được rồi, em không có biết mà.”
 
Thời Mộ cũng không có ý muốn trách cứ gì cô ấy cả, Chu Thực và Phó Vân Thâm cũng không hề đùn đẩy trách nhiệm lên người Bối Linh, trạm xe đó cũng chỉ có duy nhất một chuyến đi qua, đều cùng là màu đỏ, trong tình thế cấp bách, người thường cũng khó mà phân biệt được cũng là chuyện bình thường, dù sao không phải ai cũng nghĩ một chiếc xe bình thường với xe vong thì có gì liên quan đến nhau chứ.
 
“ Nhà của em ở đâu vậy.” Cô giúp cô bé nhặt cặp lên, đưa tay chỉnh sửa lại kẹp tóc trên đầu cô gái.
 
Thời Mộ dịu dàng, ánh mắt chăm chú nhìn Bối Linh đầy cưng chiều.
 
Phó Vân Thâm lạnh lùng liếc xéo cô, ánh mắt không rõ ý tứ.
 
Bối Linh khịt khịt chóp mũi ửng đỏ: “ Khu Nam Giang, em tự về được, tự em bắt xe về là được ạ.”
 
Cũng không biết có thể gọi xe hay không nữa.
 
Khu bên này rất vắng vẻ, hơn nữa còn là đêm khuya, đoán chừng rất khó có thể bắt được xe taxi.
 
Thời Mộ cắn cắn môi, cẩn thận liếc nhìn Phó Vân Thâm, dò xét hỏi: “ Nếu không……..”
 
“ Cậu tự đi.”
 
Chưa dứt lời, hắn ta đã cho đáp án.
 
Bối Linh cũng không ngốc, sai có thể không hiểu ra được ý bất mãn cùng sự u ám trong lời của Phó Vân Thâm.
 
Bối Linh lắc đầu: “ Không cần đâu không cần đâu, tự em về là được rồi.”
 
Chu Thực lắm miệng hỏi một câu: “ Người nhà em đâu? Kêu bọn họ đến đón em.”
 
Khuôn mặt nhỏ của Bối Linh cúi gằm xuống: “Bọn họ đi công tác rồi ạ, chắc tháng sau mới về được.”
 
Chu Thực không nói.
 
Ba cậu cũng là lão tổng của một công ty lớn, anh chị em cùng cha khác mẹ năm năm mới trở về một lần, cho nên cậu rất hiểu cảm giác bây giờ của Bối Linh.
 
“ Thâm ca, chúng ta nên đưa Bối Linh trở về trước đi, sau đó thuận đường đến chỗ cậu, dù sao cũng không có gì vướng bận.”
 
Hắn ta không nói, xem như là đồng ý.
 
Họ cùng nhau đi lên một đoạn, rốt cuộc cũng bắt được xe, khu Nam Giang cũng không quá xa, đi tầm 20 phút là tới, đêm khuya không hề kẹt xe, chỉ có hơn 10 phút là tới nơi.
 
Truyện được dịch và edit bởi Nguyệt Lượng và chỉ được đăng duy nhất trên trang Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ mình có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Xe dừng trước cổng khu, Bối Linh bước xuống, vẫy tay tạm biệt mọi người.
 
Nhớ đến khi còn sống xem qua mấy tin tức về việc con gái bị giết hại vào đêm khuya, Thời Mộ lập tức đứng ngồi không yên, mở cửa xe đi xuống theo.
 
“ Bối Linh.” Cô gọi cô ấy lại.

 
“ Đàn anh Thời Mộ?” Bối Linh nghiêng đầu, chớp chớp đôi mắt to, cực kỳ đáng yêu.
 
“ Anh đưa em vào.”
 
Bối Linh sững sờ: “ Không cần đâu….”
 
“ Không sao, đi thôi.” Cô đút hai tay vào túi quần, sóng vai bước đi cùng cô bé.
 
Bối Linh mím chặt môi, vành tai đỏ ửng lên, nhẹ nhàng gật đầu.
 
Ánh trăng làm cho bóng của hai người dài ra, thiếu nữ nhỏ xinh, nhu thuận đi theo bước chân cô, Chu Thực nhoái người ra khỏi cửa xe, cười hì hì: “ Nói thật, Bối Linh với Mộ ca của chúng ta trông rất xứng đôi nha.”
 
Phó Vân Thâm vốn đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe thấy vậy thì ngay lập tức nheo mắt lại: “ Xứng đôi?”
 
“ Bối Linh rõ ràng có ý với Mộ ca của chúng ta mà, nói không chừng sau này họ sẽ ở bên nhau thì sao, hơn nữa, nếu có một cô gái xinh xắn như vậy theo đuổi tôi, tôi nhất định cũng sẽ đồng ý.”
 
Chu Thực sống tới bây giờ vẫn là một con cẩu đọc thân, không khỏi lâm vào hâm mộ không thôi.
 
Phó Vân Thâm đưa tay hạ cửa xe xuống, ánh mắt nhìn theo bóng người, thấy hai người sắp đi sa, lông mi hắn khẽ run lên, đồn tử cũng sâu thẳm---
 
“ Một chút cũng không.”
 
Chu Thực nhìn qua: “ Thâm ca cậu nói cái gì vậy?”
 
Hắn thu lại ánh mắt, khoanh hai tay trước ngực, nhắm mắt lại: “ Không có gì.”
 
Hắn chỉ đang suy nghĩ: Thời Mộ là một thằng đồng tính vừa lùn vừa ngốc, sao có thể xứng với con gái nhà người ta được? Không chừng còn hại cả đời con gái của nhà người ta.
 
Tuy rằng suy nghĩ như vậy, nhưng………
 
Phó Vân Thâm hít sâu một hơi, đột nhiên lại cảm thấy vô cùng bực mình.
 
Bối Linh ở tại một căn nhà ở cuối khu, gần đến nhà, cô ấy len lút nhìn Thời Mộ, thấy được gò má tinh xảo, trái tim của Bối Linh càng đập nhanh hơn.
 
“ Đàn anh Thời Mộ, đến nhà em rồi.”
 
Cô ấy dừng chân, ngửa đầu lên nhìn cô: “ Hôm nay thực sự cảm ơn anh.”
 
Thời Mộ ôn nhu cười: “ Không có gì đâu, em mau về đi.”
 
“ Ừm.” Bối Linh xoay người lại, mỗi bước đi đều cẩn thận, đang định bước vào cửa, cô đột nhiên vui vẻ chạy lại, trong đôi mắt to tròn ngập tràn đầy sự lo lắng: “ Đàn anh Thời Mộ, em vẫn muốn nhắc nhở anh một câu!!”
 

Thời Mộ bị tiếng nói của cô bé dọa nhảy dựng, hồi lâu vẫn chưa lên tiếng.
 
Bối Linh đỏ mặt: “Anh anh anh, anh ưu tú xuất sắc, ngoại hình lại đẹp trai như vậy, trừ con gái ra, anh cũng phải, phải cẩn thận bọn con trai đấy ạ, em cảm thấy bạn cùng phòng của anh để ý anh đó!”
 

“A hả!”
 

Bối Linh che miệng, len lén nhìn trộm Thời Mộ.
 

Mới vừa rồi vì quá kích động, nên cô không cẩn thận nói... nói hết lời từ trong lòng ra rồi.
 

Ô, làm, làm sao bây giờ, Thời Mộ có thể nghĩ mình là nữ phụ ác độc đang muốn phá hỏng quan hệ giữa anh ấy và bạn cùng phòng không QAQ!
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui