Nguồn convert: hoanguyet ( Wikidich.com)
Editor: Nguyệt Lượng
----------------------------------------------------------------
Năm ngón tay của Phó Vân Thâm hơi dùng sức, trong mắt như sao sáng phản chiếu lại khuôn mặt của cô.
Truyện được dịch và edit bởi Nguyệt Lượng trên trang Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ Nguyệt Lượng để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ mình có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mỗi khi ở gần cô, Phó Vân Thâm đều không thể cưỡng lại sự cám dỗ bởi mùi thơm nồng đượm lạ lùng này, nó khiến hắn càng không kìm được mà muốn tiến đến gần hơn nữa.
Hắn càng tiến lại gần, biểu tình của Thời Mộ càng trở nên hoảng loạn, cái này…. cái này có phải sắp có cái gì sắp xảy ra không? Ngay lúc ấy, cô liền nghe thấy âm thanh của hệ thống.
[ Chúc mừng ký chủ thành công tiếp xúc thân cận da thịt, đạt được X 1000 giá trị huynh đệ, chỉ còn 3000 nữa ngài có thể mở được nhiệm vụ huynh đệ cấp cao.]
Haha ?
Thân cận da thịt?
Tình huynh đệ cũng có kiểu thân cận da thịt sao? Lại còn được cộng thêm tận 1000 giá trị huynh đệ nữa? Một lần thân cận mà được tận 1000, vậy mười lần sẽ được 10000 rồi, làm mấy trăm lần thì hoàn thành được nhiệm vụ nha! Vậy có thể về nhà rồi! Lãi to rồi!
Người ta thường nói nếu có thể tìm đường chết một cách thoải mái, thì người ta sẽ luôn luôn đi mãi con đường ấy, tim cô đập không nhanh cũng không chậm, mặt không biến sắc, mà vô cùng ung dung bình tĩnh, Thời Mộ tránh tay của Phó Vân Thâm, cô kéo kéo khóa quần trước ánh mắt khó hiểu của hắn, nửa ngồi nửa nằm ở trước mặt người thiếu niên, giọng nói đầy oai hùng khí phách hiên ngang: “ Đến đi, em chuẩn bị tốt rồi, đâm thẳng vào cúc huyệt ấy! Đừng có mà thương hại em!”
Nhìn thấy Thời Mộ không hề biết xấu hổ, Phó Vân Thâm cảm thấy tam quan của mình bị khiêu chiến mạnh mẽ.
Truyện được dịch và edit bởi Nguyệt Lượng trên trang Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ Nguyệt Lượng để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ mình có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ánh mắt hắn trở nên phức tạp, biểu cảm trên mặt bắt đầu thay đổi, giơ chân lên, trực tiếp đạp Thời Mộ từ trên giường xuống đất: “ Cút.”
“ Tiểu ca ca, cậu làm sao vậy.” Thời Mộ thấp giọng, đắc ý nói: “ Biết sợ rồi sao?”
Sắc mặt Phó Vân Thâm càng đen sì lại: “ Cút.”
Cút thì cút.
Thời Mộ chuồn lẹ về giường của mình.
Quả nhiên, để đối phó với loại người này càng mặt dày càng tốt, một khi hắn đã không biết xấu hổ, thì mị phải mặt dầy hơn cả hắn mới được.
Đêm khuya thanh vắng, Thời Mộ lén nhìn thiếu niên bên cạnh, cười xấu xa, thở dài một hơi: “ Ai, thật là nhàm chán mà, cứ tưởng được “làm” một trận chứ.”
“.…….”
“.………… Cút!”
Người thiếu niên kia trực tiếp lấy gối đánh Thời Mộ.
Nhưng cô cũng sợ nhỡ đâu Phó Vân Thâm thẹn quá làm thật thì sao, nên ngay lập tức Thời Mộ cũng thức thời ngậm miệng lại.
Ngày hôm sau, khi Thời Mộ chạy vòng quanh sân trường, Thời Mộ đã bắt gặp một đôi vợ chồng trung niên đi vào trong trường, không lâu sau, Tề Thiên Lỗi đeo cặp đi theo sau, cậu ta chậm rãi ngẩng đầu lên, sắc mặt xanh mét, đôi mắt ẩm đạm vô hồn không chút ánh sáng.
“ Nghe nói Tề Thiên Lỗi chuyển trường à.”
Bạn học ngồi bên cạnh trò chuyện với nhau.
“ Đi đi, đi thì tốt.: Học sinh ban 15 cũng chả có ai ưa gì Tề Thiên Lỗi cả, cảm thấy vô cùng vui vẻ với tin tức cậu ta chuyển trường.
Thời Mộ nhìn qua, lớp phó thê thao ở bên cạnh vỗ vỗ vào vai cô: “ Bọn tôi đang muốn về lớp, Thời Mộ đi cùng không?”
Cô lắc đầu: “ Không được, tôi muốn chạy thêm hai vòng nữa.”
“ Vậy đi trước nhá.”
Lớp phó thể thao nhún vai, một mình đi về khu dạy học.
Mỗi ngày học sinh cần phải chạy năm vòng, nhưng vì để tăng cường sức lực, Thời Mộ luôn chạy mười vòng, cũng bởi vì bây giờ kỳ sinh lý vẫn chưa hết, cô phải giảm thiểu số vòng chạy đi.
Cô chậm chạp chạy vòng quanh sân trường, không chú ý đến đang có không ít nữ sinh đang đứng nhìn cô, dáng vẻ thiếu nữ rung động, cười e thẹn xấu hổ.
“ Ai nha.” Một nữ sinh đang chạy đột nhiên té ngã trước mặt Thời Mộ, cô hơi ngẩng đầu: “ Em. Em bị ngã, Thời Mộ học trưởng có thể ôm em đến phòng y tế thì mới khỏe được ạ.”
Thời Mộ chưa kịp phản ứng thì lão Hoàng từ đâu xuất hiện ở sau lưng nữ sinh kia, anh ta đứng như pho tượng nguy nga tráng lệ, che phủ hoàn toàn cô gái nhỏ.
Vẻ mặt lão Hoàng đầy hung dữ: “ Vậy chân em có bị gãy không đấy?”
Hai mắt anh ta lộ ra sự dữ tợn, làm cho nữ sinh kia run lên, nhanh chóng bò dậy rồi chạy biến.
Thời Mộ: “………”
Khi đối mặt với Thời Mộ, lão Hoàng lập tức thay đổi thành gương mặt tươi cười đầy sự thân thiết: “ Nhóc con, cậu tới phòng làm việc tôi một lát.”
Vẻ mặt Thời Mộ lộ ra vẻ cảnh giác: “ Thầy muốn làm gì?”
“ Yên tâm yên tâm, tôi đây sẽ không làm gì……” Chợt nghĩ đến Thời Mộ đã không còn là thằng nhóc cùng uống rượu ngày đó nữa mà học sinh của anh ta, lão Hoàng mới cố nuốt mấy lời thô bỉ xuống: “Tôi kêu em tới thì em cứ tới, làm rắm gì mà nói nhiều vậy.”
“ Nhưng em sắp vào học rồi.”
“ Không sao, cũng không mất bao nhiêu thời gian cả.”
Thời Mộ nhíu mày, bất đắc dĩ đi theo lão Hoàng.
Phòng làm việc của lão Hoàng chỉ có 10 mét vuông nhưng để đủ thứ linh tinh, cái bàn kế bên cửa sổ, hai beeb chất đầy thừng, mà anh ta lại là đàn ông nên cũng không chú ý đến nhiều, mấy năm qua cứ sống tạm vậy.
“ Ngồi đi.”
Thời Mộ khẩn trương ngồi xuống.
“ Em với Phó Vân Thâm có khỏe không?”
Thời Mộ càng thêm cảnh giác: “ Thầy muốn hỏi cái này để làm gì?”
“ Không có gì, chỉ muốn bắt đầu câu chuyện để có thể thân thiết với gần gũi với em hơn thôi.”
Có tật giật mình đi.
Thời Mộ đứng dậy, lập tức muốn rời đi.
Lão Hoàng thấy vậy, vội vã gọi lại: “ Đừng đừng đừng, tôi thực sự có chuyện muốn nói với em mà.”
Cô quay người lại liếc mắt xem thường, đứng chờ anh ta tiếp tục mở lời.
“ Là như vầy, cấp trên có tổ chức một đại hội thể dục phát thanh cho học sinh Lĩnh Thành, mỗi trường phải cử ra hai người, tiết thể dục lần trước tôi thấy em rất có thiên phú, như thế nào, có muốn thâm gia hay không.”
“.………???”
Tham gia đại hội thể dục sao?
Ngũ quan Thời Mộ có chút thay đổi: “ Thầy, thầy đang nói nghiêm túc chứ?”
Lão Hoàng nghiêm túc nói: “ Em không thắng cũng không sao, có thể tham gia là được rồi, đỡ hơn với việc trốn học đi đánh nhau hút thuốc uống rượu, em cũng đừng ngại ngùng, tôi thấy em rất thích tập thể dục theo nhạc.”
Thích cái con khỉ khô ấy.
Thời Mộ nghiêm túc tập thể dục như vậy, hoàn toàn là vì muốn thân thể khỏe mạnh nhưng không có nghĩa là cô muốn ra tranh tài với bàn dân thiên hạ nha.
“ Không muốn, rất mất mặt.”
Lão Hoàng: “ Thắng là được năm vạn tiền thưởng đấy.”
Bước chân Thời Mộ dừng lại: “ Em đi, em nguyện ý hiến dâng thân này vì danh dự của trường, thân là một đội viên thiếu niên tiền phong vinh quang, em thực sự rất vui, xin hãy cho em đi đi.”
Lão Hoàng sửng sốt một lúc, rồi cười to, đánh một phát vào đầu Thời Mộ: “ Thằng khỉ này, con mẹ nó thật thực tế nha. Tháng sau sẽ bắt đầu đấu vòng loại, nửa tháng này em cứ tập luyện dần đi.”
Thời Mộ trợn tròn mắt: “ Còn có vòng đấu loại nữa?”
“ Đương nhiên rồi, có tới mấy trăm trường trung học tham gia mà, chờ tôi chọn thêm một bạn nữ nữa, em có muốn giới thiệu ai không?”
….…….Không gạt thầy đâu, em đây là co gái đấy.
Thời Mộ chửi thầm trong lòng một câu, sau đó lắc đầu: “ Cái này thầy cứ quyết định đi ạ, em cũng không hiểu mấy cái này cho lắm.”
“ Được.” Lão Hoàng nhìn qua đồng hồ, còn năm phút nữa là giờ vào lớp, anh xua tay: “ Em về học đi, thầy sẽ tìm thử xem.”
[ Ký chủ , ngài thật không có tiền đồ, chỉ cần năm vạn đã thu mua được ngài rồi.]
Hệ thống đã dẫn qua không ít người, nhưng Thời Mộ là ký chủ dễ dàng khom lưng nhất mà nó gặp, nghĩ đên ký chủ số 1 nhà bên, nam chủ phải dùng tận 10 vạn mới mua được một đêm nhưng cô ấy còn không có đồng ý ấy, cuối cùng phải tăng lên tận 100 vạn mới được đấy, còn nữa nhà kế kế kế bên kia, sau khi hoàn thành nhiệm vụ quyến rũ nam chủ xong, còn chiếm luôn tài sản của người ta, xong đuổi luôn người ta ra khỏi nhà ấy! Nhưng nhìn người này đi….Ai thật không có tiền đồ mà, thật không có tiền đồ mà.
Thời Mộ cười lạnh: [ Cậu thử bíp một tiếng nữa xem nào?]
Hệ thống: [ Yêu cầu chú ý đến cách dùng từ.]
Thời Mộ: [ Xin hỏi giá trị huynh đệ của tôi hiện tại còn bao nhiêu vậy?]
Hệ thống liếc nhìn, nói: [ Ngài đã trả đủ khoản nợ cho vay, hiện tại còn 2000.]
Thời Mộ gật đầu, mở bảng hệ thống, lướt xuống dưới mục trợ giúp cài đặt phía dưới, tìm thấy nút không cần hệ thống nhắc nhở, liền ấn vào.
[ Ngài định tắt âm báo hệ thống hả, cảnh cáo, tắt rồi là có thể không thể lấy được trợ giúp đâu.]
Thời Mộ: [ Ông đây đóng mạch của cậu, cặn bã.]
[Xác định.]
Thế giới hoàn toàn thanh tịnh.
Hệ thống: [???]
Thời Mộ đút hai tay vào túi, vênh váo tự đắc trở về phòng học.
Truyện được dịch và edit bởi Nguyệt Lượng trên trang Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ Nguyệt Lượng để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ mình có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thấy cô đi vào, mấy nữ sinh trong lớp kích động chạy tới, đứng vây kín lấy lấy cô không kẽ hở: “ Thời Mộ, Thời Mộ, có phải lão Hoàng đến tìm cậu không?”
Thời Mộ gật đầu: “ Đúng vậy, có đến tìm tôi.”
Mấy bạn nữ càng thêm lo lắng: “ Có sao không, có phải lão Hoàng đánh cậu không?”
Nói xong, các cô quan sát cô từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, hai tay hai chân cô. Tính khí Lão Hoàng vốn thô bạo, đối với các nữ sinh quả thật có phong độ thân sĩ, nho nhã lễ độ, đối với con trai thì khác một trời một vực, hôm nay Thời Mộ bị kêu lên lâu như vậy...
Các cô càng thêm lo lắng.
Thời Mộ lắc đầu: “Không có đánh tôi, tôi không sao.”
Các bạn học nữ thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt.”
“ Các người có thể tránh ra một chút không.” Nhìn thấy bàn sắp bị đùn đẩy tới mức sắp méo xệch, khóe mắt Phó Vân Thâm lập tức xụ xuống, vẻ mặt đầy sự không vui.
Nữ sinh đứng trước quay đầu lại, cao giọng nói: “ Không được, Phó Vân Thâm cậu với Thời Mộ ở cùng với nhau, sao cậu lại không có chút quan tâm gì đến Thời Mộ vậy.”
Phó Vân Thâm: ? ? ? ?
Không biết có phải ảo giác của hắn hay không, Phó Vân Thâm cảm thấy... bạn cùng lớp chẳng có chút gì sợ hắn cả.
Thời Mộ biết tính khí đại lão rất kém, lại còn chán ghét nữ sinh, đối với hắn thương hương tiếc ngọc chính là một trò cười, chỉ sợ mấy bạn nữ này chọc giận đến hắn rồi. Thời Mộ vội vàng mỉm cười trấn an: “Mọi người nhanh trở về chỗ ngồi đi, hôm nay có bài kiểm tra toán đấy, các cậu phải cố gắng lên nha.”
Nắng ấm dịu dàng, nụ cười của cô càng lóa mắt hơn ánh nắng, gương mặt trắng trẻo, đôi mắt như chứa đựng đá quý lấp lánh rực rỡ.
Mấy bạn gái nhốn nháo lập tức trở nên yên lặng, đàng hoàng trở lại chỗ ngồi của mình.
Sau lưng, đại lão khinh thường hừ lạnh: “Thật buồn nôn.”
Thời Mộ nhỏ giọng: “Tối hôm qua anh đè em, em còn chưa nói thấy buồn nôn đâu.”
Nghĩ đến đêm hôm qua, cả người Phó Vân Thâm tràn ngập sự âm trầm, hắn nhấc chân, trực tiếp đá đá vào ghế của Thời Mộ ngồi trước.
Thời Mộ lười ngó ngàng đến hắn, dịch cái ghế ra trước, thẳng lưng, mắt nhìn lên bục giảng.
Thầy toán cầm bài thi vào, phát từng tờ đề xuống, sau đó ngồi ở bục giảng lẳng lặng nhìn xuống dưới.
Đa phần ban 15 đều là học tra dùng cơ bắp nhiều hơn dùng não, gian lận là chuyện thường ngày với bọn họ, mới nói đến đây, nam sinh ngồi bên trái Thời Mộ đã bắt đầu giở trò rồi.
Cậu ta lén la lén lén lút rụt cổ lại, cẩn thận xé miếng băng kéo dán trên bình nước ra, bên trong còn dính một tờ giấy nhỏ nhăn nhúm, cậu ta liếm liếm đôi môi, bắt đầu múa bút thành văn.
“Triệu Bảo Bảo, không được gian lận!”
Thầy toán quát lớn một tiếng, Triệu Bảo Bảo rụt cổ giấu kỹ tờ giấy.
Tình cảnh này khiến Thời Mộ không khỏi cảm thấy quen thuộc, nhớ tới thời thiếu niên khi cô còn sống, học tra ngồi ở hàng sau sẽ thì thầm to nhỏ với nhau, nhìn bài của nhau, hình ảnh đó quả thật đã quá xa vời, hôm nay lại hiện ra ngay trước mắt, cũng sinh ra cảm giác không mấy chân thật.
Cô đang sống.
Ở17 tuổi, là độ tuổi tốt đẹp nhất.
Truyện được dịch và edit bởi Nguyệt Lượng trên trang Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ Nguyệt Lượng để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ mình có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khi còn sống Thời Mộ cũng là một học bá đấy, hơn nữa cô còn là trạng nguyện của ban khoa học tự nhiên của thành phố, toán cấp ba căn bản chẳng làm khó được cô, sau khilàm xong bài thi rồi nghiêm túc kiểm tra lại một lần, Thời Mộ lặng lẽ quay đầu lại nhìn Phó Vân Thâm.
Cô lén la lén lút tưởng rằng Phó Vân Thâm sẽ không chú ý, nào ngờ lập tức đối mặt với ánh mắt sâu xa đầy sự thâm thúy của thiếu niên kia.
Đuôi lông mày Phó Vân Thâm nhướng lên, giơ tay cánh tay đè lên bài thi.
Thời Mộ: “...”
Ai con mẹ nó ai muốn sao chép bài hắn!!!
Cái đồ mặt dày!!
Phi phi phi!!
Cô là một sinh viên xuất sắc tốt nghiệp một trường có tiếng mà phải đi nhìn lén bài thi của người khác sao?!
Phó Vân Thâm là cái đồ rác rưởi!
Thời Mộ tức giận quay đầu sang chỗ khác, cánh tay đưa ra sau, dựng thẳng ngón giữa.
Phó Vân Thâm hơi nhếch môi, cánh môi khẽ mở, nhẹ nhàng thốt ra hai từ đầy hờ hững: “Đồ cặn bã.”
Thời Mộ: “.……..”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...