Xuyên tới trước khi lão đại hắc hóa

Nguồn: hoanguyet( Wikidich.com).
Edit: Nguyệt Lượng.
Beta: Still 18yrs'
 
Cha mẹ của Thời Mộ đều làm kinh doanh về quần áo tuy quy mô công ty chỉ ở tầm trung nhưng lợi nhuận thu về hàng năm lại không hề nhỏ. Chính vì lo cho sức khỏe của Thời Lê, ba Thời đã cố ý mua biệt thự ở  ngoại ô Hoa Đô, Lĩnh Thành. Đây là nơi có khu biệt thư nổi tiếng, lưng tựa núi Lĩnh Sơn, không khí trong lành, tuy có chút vắng vẻ nhưng lại vô cùng yên tĩnh. Quan trọng nhất chính là nơi đây đảm bảo đủ an toàn và riêng tư cho mỗi hộ gia đình ở đây.
 
Xe từ từ chạy vào cổng, dừng lại trước cửa chính.
 
Thời Mộ xuống xe, nhìn lên biệt thự hai tầng đầy tinh xảo và xa lạ này, rồi thở dài thườn thượt, đi theo sau Thời Lê vào trong.
 
 Bầu không khí trầm ngâm như bao trùm cả phòng khách.
 
Ba mẹ Thời đều ngồi ngay ngắn trên ghế sopha, sắc mặt ảm đạm, ngồi đối diện là một người phụ nữ mặc vest đen có đôi lông mày nét và thờ ơ. Thời Mộ nhìn thoáng qua thì thấy Phó Vân Thụy đang đứng phía sau người phụ nữ kia như một cô vợ nhỏ mới về nhà chồng.
 
Theo như trong cốt truyện thì cả hai anh em nhà họ Phó đều theo họ mẹ, tuy sau đó hai vợ chồng họ chia tay chia làm hai ngả, Phó Vân Thâm theo ba của cậu ta chuyển ra ngoài ở, để lại Phó Vân Thụy theo mẹ đương nhiên là trở thành người kế nghiệp mà nuôi dạy. Ngoài ra mẹ của Phó Vân Thụy cũng là một nữ cường nhân có tiếng, nói một sẽ không bao giờ nói hai, cộng thêm gia giáo khắc nghiệt đã khiến cho vị trước mắt đối với con trai nhỏ của bà có một sự kiểm soát mạnh mẽ.
 
Nghe thấy có động tĩnh, mọi người trong phòng khách đều ngước nhìn.
 
“Ba mẹ, chúng con mới về ạ.”- Thời Lê đem cặp đặt một bên bàn.
 
Ba Thời nhìn Thời Lê vô cảm nói: “ A Lê, con lên phòng trước đi.” Ánh mắt Thời Lê nhìn ba Thời, mím môi không nói một lời, xoay người lên lầu.
 
Chỉ trong nháy mắt chỉ còn lại Thời Mộ cùng mấy vị phụ huynh.
 
“Thời Mộ, tại sao mày lại làm ra việc không xấu hổ như vậy hả?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Nguyệt Lượng trên trang Lustaveland. Nếu bạn đọc ở các trang khác chứng tỏ là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ Nguyệt Lượng trên trang Lustaveland để đọc bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ người dịch có động lực để hoàn thành bộ truyện nhá.
 
Mẹ Thời đang đoan chính ngồi trên sopha liền lập tức bật dậy giơ bàn tay lên tát thẳng vào mặt cô, sau một hồi sững sờ vì bất ngờ, Thời Mộ liền nhanh quay mặt né đi. Thấy Thời Mộ lại cứng rắn né được cái tát của mình, cơn tức giận của mẹ Thời càng mãnh liệt, không nghĩ ngợi liền nâng bàn tay còn lại lên, tát thật mạnh vào má trái của Thời Mộ.
 
Má trái trở nên nóng rát đau đớn, nước mắt trào ra trong vô thức.
 
“Tao sinh mày ra, để mày đi câu dẫn đàn ông hả? Mày nhìn xem có con gái nhà ai mà không biết xấu hổ như mày không! Mày không biết xấu hổ nhưng nhà tao thì có!”
 
Cả người mẹ Thời run lên vì tức giận…
 

Tính tình ương ngạch của Thời Mộ không phải do ngày một ngày hai mà thành, nhưng điều không ngờ là cô lấy đâu ra cái lá gan tày trời lừa con trai nhà người ta đi thuê phòng. Đáng nói là đối phương lại là con cái nhà có quyền có thế, một tiểu thương như nhà họ làm sao mà dám trêu trọc cơ chứ.
 
Sau quan sát từ đầu tới giờ, Phó Thiến giật giật khóe miệng cười “ Ông bà Thời, tôi cũng chỉ nói một lần thôi, Vân Thụy nhà tôi là một đứa hiền lành, rất dễ bị lừa gạt, đây là lỗi của tôi. Nhưng các người không biết quản giáo con mình, chính là lỗi của ông bà. Coi như hôm nay tôi tới cầu xin ông bà quản lí con cái mấy người cho tốt, đừng để con bé quấy rầy tới cuộc sống của Vân Thụy nhà tôi nữa. Nếu còn có lần sau, đừng trách tôi không khách khí."
 
Phó Thiến lạnh lùng liếc nhìn Thời Phó như nhìn một con kiến hôi hám đầy khinh bỉ.
 
“ Vân Thụy, đi thôi.”
 
Phó Vân Thụy mím môi, nhìn quanh một lượt rồi dè dặt,cúi đầu khúm núm đi phía sau Phó Thiến, nhưng khi đi ngang qua Thời Mộ liền dừng lại, “ Cặp sách, tôi đã giúp cậu cầm về…..”
 
Phó Thiến cau mày, nâng cao giọng gọi: “ Vân Thụy!”
 
Cậu ta run rẩy, bước đi nhanh chóng.
 
Sau khi mẹ con Phó Vân Thụy rời đi, thì bà nội Thời bước từ trên lầu xuống.
 
Bà cụ luôn cảm thấy chán ghét với đứa cháu gái này, nhất là với chuyện xấu hổ vừa xảy ra kia, “ Con gái này của ông quả là một con quỷ đòi nợ. Tôi thấy cái gia đình này không chứa nổi nó đâu.”
 
Mẹ Thời quay ra trừng mắt với Thời Mộ, “ Còn không mau cút về phòng.”
 
Cô cầm cặp sách quay người đi thẳng không nói gì.
 
Ở ngôi nhà này, Thời Mộ luôn bị coi là một ‘ tà vật’, vì thế mà bà nội Thời luôn sợ cô sẽ làm tổn thương tới cháu trai, cháu gái bảo bối của bà ta. Bà không cho phép cô ngồi trên bàn ăn với cả nhà, bắt cô phải ở trong một căn phòng nhỏ ở trên gác mái.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Nguyệt Lượng trên trang Lustaveland. Nếu bạn đọc ở các trang khác chứng tỏ là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ Nguyệt Lượng trên trang Lustaveland để đọc bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ người dịch có động lực để hoàn thành bộ truyện nhá.
 
Căn gác nhỏ chỉ có duy nhất một cửa sổ ở trên mái nhà giống như một cái giếng trời, mùa đông thì ẩm ướt, mùa hè thì nóng rát, căn phòng nhỏ được chia đôi làm phòng ngủ với phòng tắm, khiến nó càng trở nên chật chội.
 
Thời Mộ ném cặp sách xuống giường, vươn tay cởi áo khoác, chỉ để lại độc nhất bộ nội y màu hồng. Cánh cửa phía sau lưng bỗng mở ra. Thời Mộ quay lại thấy một cô gái xinh đẹp rạng rỡ đang khoanh tay trước ngực, nhìn cô.
 
Thì ra đây là em gái của cô, Thời Dung.
 
“Thời Mộ, mày thực sự lừa được Phó Vân Thụy vào khách sạn.”
 
Thời Dung vừa mới lên trung học, được tung hô là hoa khôi của trường. Cô ta là con ngoan, trò giỏi điển hình trong mắt thầy cô, ba mẹ. Nhưng chỉ có Thời Mộ biết cô em gái mình là một người điêu ngoa, tùy hứng và ích kỷ trong ngoài không đồng nhất, giả tạo tới cỡ nào.
 

“ Liên quan.” Cô đáp không đầu không đuôi, cởi tiếp chiếc quần ngắn cũn nóng bỏng của mình.
 
“ Mày…” Thời Dung định mắng lại, thấy động tác của Thời Mộ liền chững lại. Cho dù cùng là con gái, nhưng Thời Dung vẫn cảm thấy xấu hổ, “ Mày không biết xấu hổ hả, tao còn đứng đây , cửa còn mở thế kia mà mày vẫn thay đồ được hả.”
 
Nói như thế nhưng ánh mắt vẫn không tự chủ mà lướt qua dáng người của Thời Mộ.
 
Thời Mộ bị suy dinh dưỡng, dáng người cứng ngắc không có gì nói là ưa nhìn, làn da trắng ngần nếu đứng trước nắng sẽ làm cho người khác bị lóa mắt. Điều tuyệt vời nhất là đôi chân dài thẳng tắp, nếu đi giày cao gót có thể trực tiếp bước trên sàn thời trang của Victoria’s Secret.
 
Thời Dung có chút ghen tị trong lòng, rõ rãng ngũ quan của cô đẹp hơn rất nhiều so với chị ta, chỉ đen hơn và lùn hơn chị ta một chút thôi mà.
 
Nhận thấy vị khách không mời này không chịu đi, Thời Mộ có chút nóng nảy nói: “ Sao còn không đi?”
 
“ Đi thì đi, ai mà hiếm lạ xem mày.” Cô ta hừ một tiếng, tức giận xoay người rời đi, thuận tiện còn đóng cửa lại.
 
Thời Mộ thu hồi tầm mắt,bước vào phòng tắm.
 
Làn nước ấm nhẹ nhàng cuốn trôi đi sự mệt mỏi trên cơ thể, Thời Mộ cũng rửa đi lớp trang điểm đậm trên mặt, rồi ngắm gương mặt của mình qua gương một cách cẩn thận.
 
Thời Mộ không ngờ rằng nguyên chủ lại có khuôn mặt sắc sảo và xinh đẹp như vậy. Cằm nhọn, cánh mũi cao, lông mày rậm,hơi nhếch lên , đôi mắt hoa đào dài mảnh, môi mỏng hồng nhạt kết hợp lại tạo nên một vẻ đẹp câu nhân đoạt phách.
 
Vì vậy mà sau này lớn lên, có rất nhiều người đã nói Thời Mộ là một tuyệt sắc giai nhân ở Lĩnh Thành, mặc kệ thương nhân hay quan chức cấp cao thì họ đều chết mệt trước vẻ đẹp của cô, nhưng cái giá của nó đều được đổi bằng xương bằng thịt để chiêm ngưỡng vẻ đẹp ấy.
 
Thời Mộ vén tóc trên trán sang một bên, mái tóc nhuộm đỏ đã mọc đen ở chân tóc trông rất khó coi, cô liền lục ngăn tủ tìm được một chiếc kéo, cắt phăng mái tóc dài rối bù bằng ba đường . Sau khi gôi sạch những mẩu tóc vụn, trong gương hiện ra thiếu nữ với đầu húi cua thoạt nhìn như một chàng trai lạnh lùng, phóng túng.
 
Sau khi tắm rửa xong, điện thoại bỗng rung lên thông báo tin nhắn của Phó Vân Thụy trên Wechat.
 
[ Phó Vân Thụy: Thời Mộ, cậu không sao chứ?]
 
[ Phó Vân Thụy: Tôi cũng không biết tại sao thẻ ngân hàng của tôi lại gửi thông báo tới máy mẹ tôi, vì thế mà mẹ tôi mới biết được chuyện này…]
 
[ Phó Vân Thụy: Tôi thực sự không có nói gì cả. Thời Mộ? Cậu giận tôi sao?]
 
Thời Mộ cúi đầu gõ chữ:  "Tiền phòng hôm nay hết bao nhiêu?"

 
[ Phó Vân Thụy: 248, cậu hỏi chuyện này làm gì?]
 
….248.
 
Thời Mộ kiểm tra lại đống tiền tiêu vặt, chỉ còn có 48 tệ, vừa đủ trả số lẻ, cũng phải thôi cô chỉ là người thừa trong nhà này mà  thì sao cô có thể có thẻ ngân hàng của riêng mình chứ, bình thường đều là ba mẹ cho trực tiếp.
 
Đặt điện thoại xuống, Thời Mộ đi tới trước phòng của Thời Lê.
 
Gõ cửa mấy cái, cuối cùng người kia mới chậm rãi mở cửa.
 
Thời Lê đã thay đồng phục của mình bằng áo sơ mi trắng đơn giản sạch sẽ, phối với quần đùi giản dị làm tôn lên dáng người gầy thẳng tắp.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Nguyệt Lượng trên trang Lustaveland. Nếu bạn đọc ở các trang khác chứng tỏ là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ Nguyệt Lượng trên trang Lustaveland để đọc bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ người dịch có động lực để hoàn thành bộ truyện nhá.
 
Khi nhìn thấy Thời Mộ đứng ở cửa, ánh mắt anh ánh lên sự ngạc nhiên, hai người vốn là long thai phượng giống hệt nhau, bây giờ Thời Mộ lại cắt đi mái tóc dài của mình và đứng trước anh, khiến cho anh ta cảm thấy như đang nhìn thấy chính bản thân mình vậy.
 
Cô trực tiếp đưa tay ra: “ Anh chuyển cho tôi 200 tệ qua Wechat, tôi sẽ trả lại cho anh sau.”
 
“ Trả lại.” Anh ta nhướng mày, “ Em dùng cái gì để trả lại.”
 
“.…”
 
Thời Mộ cảm thấy xấu hổ: “ Tôi nói trả thì sẽ trả, anh có cho tôi mượn không thì bảo.”
 
Anh ta cười chế nhạo, rồi đóng sập cửa lại.
 
Qua cánh cửa, Thời Mộ giơ ngón tay giữa với người bên trong, chậm rãi quay về phòng, thấy có thông báo chuyển khoản.
 
[ Thời Lê: Anh cho em 250 tệ, không cần phải trả lại.]
 
“.….”
 
Tại sao người này mắc nợ nhiều vậy?
 
Thời Mộ chuyển khoản luôn cho Phó Vân Thụy: Trả cậu 250 tệ, không cần thối lại.
 
[Phó Vân Thụy: ???]
 
Sau đó, cô cũng xóa luôn cậu ta khỏi danh sách bạn bè.
 

Càng về khuya không gian ngày càng trở nên yên tĩnh, già trẻ lớn bé Thời gia đều chìm trong giấc ngủ, chỉ còn ánh sáng heo hắt mờ ảo truyền ra từ cưa sổ phòng Thời Mộ.
 
Thời Mộ không cảm thấy buồn ngủ, đại não của cô trở nên tỉnh táo hơn bao giờ hết. Tuy cô nhặt được cái mệnh này về, nhưng lại gặp phải một mớ rắc rối. Đầu tiên là cơ thể này có một điều rất kỳ lạ. Khi cô bước sang 18 tuổi , cô sẽ bị mất đi sự ức chế* của mị cổ trong cơ thể, khi ấy cô sẽ không làm chủ được bản thân khi cơn khát dục vọng lên tới đỉnh điểm. Chính vì vậy mà nữ phụ phản diện này lại bắt tay với anh trai mình để sống sót, và cô cảm thấy mình sẽ điên nên khi cô nghĩ đến điều ấy.
( *Tức là ông ngoại nu9 đã vẽ bùa để kiềm chế mị cổ trong người nu9, nhưng tới khi 18 tuổi nó sẽ bị mất hiệu lực.)
 
Thời Mộ nhíu mày, buồn bực: “ Hệ thống, nếu tôi muốn trở thành nam nhân thì làm sao bây giờ?”
 
Hệ thống: [ Vậy cũng được a.]
 
Thời Mộ: “ Nhưng tôi cũng muốn giữ tiết tháo a.]
 
Hệ thống: [ Ngài đã là nam nhân thì làm gĩ có tiết tháo cơ chứ.]
 
“.…..”
 
….…… Còn rất có đạo lý, nếu cô là đàn ông thì……..
 
 
Có…….Không, không ,không được, cô là một thanh niên tốt và không bao giờ bị nhầm lẫn chỉ bởi cơ ngực của một người đàn ông!
 
Thời Mộ cào cào mái tóc ngắn nghĩ thứ mị cổ muốn là tinh lực của đàn ông, nói trắng ra chính là cần dương khí, bởi thân thể này là thuần âm, quá mức yếu ớt, “nuôi” không nổi nó nên nó yêu cầu thứ kia mãnh liệt như thế. Vậy nếu cô chăm sóc thân thể này tốt hơn, dương khí dồi dào thì chắc mị cổ sẽ được ăn uống no đủ, nó sẽ càng không cần tạo nên cái dục vọng kia nữa.
 
Cô khẽ vuốt cằm suy tính “ Hệ thống, nếu tôi trở thành con trai sẽ xảy ra chuyện gì?”
 
Hệ thống: ???
 
Vẻ mặt Thời Mộ trở nên nghiêm túc: “ Làm sao mới trở thành anh em tốt của Phó Vân Thâm đây.”
 
Hệ thống:???
 
Âm thanh điện tử của hệ thống luôn bình tĩnh rốt cục cũng có chút sợ hãi: [ Ký chủ, ngài… định chuyển giới sao?]
 
Thời Mộ thực sự rất muốn nhưng tiếc rằng điều đó không hề dễ thực hiện với cô.
 
Trong “ Dark Night”, nữ phụ phản diện này là người vạn người mê, dù cô ta có đứng yên một chỗ thì cũng có vô số đàn ông sẵn sàng chạy theo để làm tùy tùng cho người đẹp. Tuy nhiên Thời Mộ cũng không phải loại người như vậy, không cô không chú ý thì sẽ không còn gì cả, vì vậy để bảo toàn cái mạng nhỏ này, cô phải tìm cách để bảo vệ chính mình.
 
Sau cùng, Thời Mộ tổng kết lại: “ A, cậu thật thông minh, cậu  có thể trực tiếp biến đổi giới tính của tôi không?”
 
Cô cảm thấy rằng logic của cô thật là tốt a, rất thực thi nha.
 
Hệ thống: […………]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui