Nguồn convert: hoanguyet( Wikidich.com)
Editor: Nguyệt Lượng.
----------------------------------------------------------
* Tiêu đề do edit đặt nha.
----------------------------------------------------------
Gay go rồi.
Thời Mộ cắn môi dưới, quên mang cả dép chạy xuống dưới tầng dưới, tiếng bước chân của hai người ngày càng gần, cô mở tủ lạnh lấy ra một khoai mỡ, lại cầm theo mấy quả ớt, vớ luôn con dao gọt hoa quả trên kệ, chạy thật nhanh lên lầu.
Cửa chính mở ra, Phó Vân Thâm và Phó Vân Thụy một trước một sau đi vào.
“ Tại sao em lại đến đây, không đi học đang piano hả?”
Phó Vân Thụy thay dép, giọng nói nhã nhặn: “ Em nói hôm nay có hẹn sinh nhật bạn, nên mẹ đã đổi giờ học xuống chiều nay rồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Nguyệt Lượng trên trang Lustaveland. Nếu bạn đọc ở các trang khác chứng tỏ là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ Nguyệt Lượng trên trang Lustaveland để đọc bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ người dịch có động lực để hoàn thành bộ truyện nhá.
Vẻ mặt Phó Vân Thâm thản nhiên: “ Em không cần phải nói dối như vậy.”
Ý cười trên môi cậu ta không chút suy giảm: “ Chúng ta đã không gặp nhau kể từ nghỉ đông, em tới thăm anh trai mình, cũng đâu phải chuyện gì phạm pháp đâu.”
Đảo mắt nhìn xung quanh, thấy tủ giày có một đôi giày thể thao màu trắng, số giày khá nhỏ, không giống với cỡ giày của Phó Vân Thâm.
Phó Vân Thụy nhướng mày: “ Trong nhà có người tới ạ?”
“ Ừ.” Phó Vân Thâm nhẹ giọng: “ Bạn anh.”
Nghe thấy vậy, mắt Phó Vân Thụy lóe sáng, nụ cười càng ngày càng chói mắt: “ Anh đã kết bạn rồi ạ?”
“ Không hẳn.” Phó Vân Thâm quay lưng đi vào, không muốn nói nhiều lời.
Phó Vân Thụy như không để ý tới lời hắn nói, lải nhải nói: “ Nếu em biết có bạn anh tới chơi, nhất định em sẽ mang theo chút quà, nhưng mà em có mua bánh kem, không biết bạn anh có thích không nữa, ai, bạn của anh thích ăn cái gì vậy? Để tí nữa em còn nấu món cậu ấy thích.”
Phó Vân Thâm cào cào mái tóc dày, cau mày có chút không kiên nhẫn: “ Sao mà anh biết được, bọn anh không thân.”
Ở dưới lầu anh em Phó nói chuyện với nhau, Thì trên lầu Thời Mộ đóng thật chặt cửa phòng lại.
Cô thay quần áo ngủ thành áo sơ mi rộng rãi cộng thêm quần jeans bạc màu, hoàn toàn che khuất được dáng người của cô, thoạt nhìn cô giống như một cậu bé gầy yếu.
Thời Mộ lột vỏ khoai mỡ ra, cắn răng dùng vỏ khoai mà chà xát lên mặt và cổ. Trong khoai mỡ có chứa một chất ancaloit thực vật. Nghe nói có một nửa số người sẽ dị ứng với khoai mỡ và khoai tây, càng đừng nói đến da của Thời Mộ cũng rất mỏng yếu, mặc dù chỉ tạm thời biến dạng, nhưng còn hơn bị Phó Vân Thụy nhận ra.
Trong giờ phút này, trên mặt cô bị bao phủ bởi nhựa của khoai mỡ, dần dần, Thời Mộ cảm thấy mặt mình ngứa rát, khi soi gương thì thấy làn da trắng nõn bắt đầu ửng đỏ lên, nổi mẩn, hiệ giờ so với vỏ củ khoai thì mặt cô càng trông giống vỏ khoai hơn. Cô nuốt nước miếng, cẩn thận chà lên hai mí mắt, ngay lập tức, mí mắt của Thời Mộ biến từ hai thành một mí.
Cô để củ khoai mỡ xuống, lấy từ trong túi một bịch que cay, que cay được mua lúc mới vào trường, do bận rộn quá nên chưa kịp ăn hết, cuối cùng còn lại một gói. Thời Mộ mở gói que cay ra, ăn chung với ớt.
Miếng đầu xuống bụng, đã quá!
Miếng thứ hai xuống bụng, quá xá đã!
Miếng thứ ba xuống bụng, cổ họng bắt đầu bốc khói.
Thời Mộ bắt đầu lo lắng cho “ hoa cúc” của mình khi ăn miếng thứ tư.
Mặt thì ngứa rát, bụng thì đau, cổ họng bị ớt làm cho ngứa, Thòi Mộ ứa nước mắt ăn que cay cuối cùng, hỏa tốc cầm lấy cốc nước tu ừng ực.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Nguyệt Lượng trên trang Lustaveland. Nếu bạn đọc ở các trang khác chứng tỏ là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ Nguyệt Lượng trên trang Lustaveland để đọc bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ người dịch có động lực để hoàn thành bộ truyện nhá.
Chú ý tới những hành động này, hệ thống luôn bình tĩnh giờ đây không bình tĩnh nổi nữa: [ Ký chủ, công lược ngàn vạn điều, an toàn là trên hết, ngài đừng nghĩ quẩn ở trong lòng.]
“ Cậu biết cái gì mà nói.” Cô vừa cất tiếng liền bị âm thanh của mình làm cho kinh sợ, khàn khàn đến mức không thể nghe thấy âm thanh ban đầu.
Hệ thống thở dài: [ Ngài là ký chủ liều mạng nhất mà tôi từng thấy, tôi quyết định thưởng cho ngài 500 giá trị huynh đệ, coi như một phần thưởng tốt nhất bây giờ.]
Nhìn dáng vẻ này có vẻ ăn que cay không vô ích!
Thời Mộ xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, lại nhìn qua gương, tác dụng của khoai mỡ bắt đầu phát huy, cả khuôn mặt sưng đỏ hơn hồi nãy, có lẽ giờ cô mà đứng cạnh Phó Vân Thụy, cậu ta chưa chắc đã nhận ra cô.
Thời Mộ hài lòng gật đầu, thu dọn đống bừa bọn trên đất, dùng khăn lau qua loa lại mặt, đi dép xuống lầu.
Dưới lầu, Phó Vân Thụy đang lấy thức ăn từ trong túi bỏ vào trong tủ lạnh, Phó Vân Thâm thì khoanh tay trước ngực, thờ ơ nhìn.
“ Mì gói em mua làn trước hết rồi sao, anh nấu ăn rồi à?”
Phó Vân Thâm nói: “ Bạn nấu, em không cần mua nhiều nguyên liệu như vậy đâu, ăn không hết để lâu hỏng hết, lãng phí.”
“ Chia ra hai ngày ăn là đủ.” Phó Vân Thụy kiểm tra lại từng nguyên liệu, “ Trưa nay em hầm thịt bò cho anh nhá, à đúng rồi, bạn của anh ăn được cay không? Nếu không ăn được thì em sẽ không bỏ ớt vào.”
Phó Vân Thâm sửa lại lời: “ Cậu ta không phải bạn của anh.”
Vừa dứt lời, Thời Mộ đi xuống, đúng lúc nghe được cả câu rất rõ ràng.
Phó Vân Thâm cảm thấy có người đang nhìn, quay đầu lại, thấy gương mặt của Thời Mộ, dưới chân hắn liền lảo đảo, cả người đều không bình tĩnh.
“ Cậu…..”
Thời Mộ khàn giọng nói: “ Không biết tại sao lại bị dị ứng nữa.”
“.…….”
Ánh mắt Phó Vân Thâm trở nên phức tạp, hiểu biết thì nói đó là dị ứng, còn không biết còn nghĩ là một nam quỷ từ đâu chúi ra, mà cũng may đây là ban ngày chứ nếu là nửa đêm canh ba, thì chắc chắn hắn cũng bị dọa chết khiếp.
Thời Mộ nhìn Phó Vân Thụy, thiếu niên này vẫn giống hệt như lần đầu tiên gặp gỡ, vẫn khoan khoái sạch sẽ, mặc áo T- shirt trắng đơn giản, quần ống đen dài, mái tóc đen nhánh, ngũ quan ôn nhu như ngọc.
Cô nhìn lướt qua cậu ta vài lần: “ Đây là bạn của cậu à?”
Cô giả vờ rất giống, ánh mắt cùng vẻ mặt đều toát lên sự xa lạ.
“ Em tôi.”
Thời Mộ giả vờ ngạc nhiên: “ Cậu còn có em trai nữa hả?”
“ Ừ.” Phó Vân Thâm nhẹ nhàng đáp, “ Đây là Thời Mộ.”
…...Thời Mộ.
Khi nghe thấy Phó Vân Thâm thốt ra cái tên này thì nhất thời tay Phó Vân Thụy buông lỏng, cây súp lơ xanh rơi ra khỏi tay của cậu ta.
Phó Vân Thụy ngẩng đầu lên nhìn cô, Thời Mộ không chút e dè, thoải mái để cậu ta nhìn.
Cô đã sớm cắt tóc, tỉa ngắn, để lộ ra gương mặt nhỏ xinh, bởi vì bị dị ứng, cả khuôn mặt đều sưng đỏ lên, đôi mắt hoa đào ** thu thủy cũng biến thành mắt đan phượng* dài hẹp.
( * Mắt đan phượng (phượng đỏ) có đặc điểm là cặp lông mi thường cong dài, mí mắt 2 mí rõ nét, thần thái đôi mắt như đang cười mặc dù ánh mắt có phần cảm thấy trơn ướt, tĩnh lặng.
**Mắt hoa đào là dáng mắt đào hoa dài, lòng đen và lòng trắng được phân định rõ ràng,phần đuôi mắt hơi cong vuốt lên cao, độ cong của mí mắt khá rõ nét, khóe mắt đào hoa trong khá nhọn và lõm vào trong. Khi cười nói, mắt đào hoa híp lại trông như trăng lưỡi liềm=> Mắt đào hoa có thể không có mí, hoặc có mí nhưng không rõ ràng. Ánh mắt lúc nào cũng long lanh, ướt và đưa đẩy toát lên sự ham muốn về tình dục.
Ví dụ như đôi mắt đan phượng của Tiêu Chiến chẳng hạn =]]]]
(Mẹ ơi tôi liếm màn hìn đây… anh nhà tôi đấy. Xỉu ắp xỉu đao rồi)
)
Phó Vân Thụy bình tĩnh nhìn cô, ánh mắt phức tạp, cuối cùng cười một tiếng, hai núm đồng tiền hiện lên có chút khổ sở: “ Cậu trùng tên với…. một người bạn trước kia của tôi.”
“ Thật có duyên nha.” Cô nhíu mày: “ Nếu có cơ hội sẽ gặp gỡ.”
Phó Vân Thụy lắc đầu cười đầy chua xót: “ Có thể sẽ không gặp được nữa, cô ấy đi rồi, đều do….”
Còn chưa dứt câu, miệng Phó Vân Thụy rủ xuống, vẻ mặt khổ sở như sắp khóc.
Phó Vân Thâm liếc cậu ta, hừ lạnh: “ Em thích cô ấy hả?”
Thân thể Phó Vân Thụy run lên, đôi mắt nai tơ trợn tròn, vừa xấu hổ vừa quẫn bách khoát tay: “ Anh, anh, anh đừng nói bậy, tụi em vẫn còn là học sinh, nói, nói như vậy không tốt đâu.”
“ Ồ.”
Phó Vân Thâm quay lưng lại, “ Em nấu cơm đi. Thời Mộ, cậu lại đây.”
Thời Mộ không dám chậm trễ, đi theo Phó Vân Thâm.
Tới phòng khách, hắn ra hiệu cô ngồi xuống.
Thời Mộ đặt hai tay lên đầu gối, không nhúc nhích, rất đoan trang, lễ phép.
Phó Vân Thâm ngồi xổm nửa người xuống, lấy hòm thuốc từ trong ngăn kéo ra, lục tìm bên trong một hồi, sau đó lấy ra một típ thuốc Fusidic Acid Cream, vất típ thuốc sang cho Thời Mộ: “ Tự bôi, lát nữa còn thấy khó chịu thì đi bệnh viện.”
“.…… Không cần đâu, có lẽ do tôi ăn que cay quá hạn thôi, ngày mai sẽ khỏi thôi mà.”
Hắn nhíu mày, ánh mắt dần trở nên nguy hiểm.
Thời Mộ hơi bĩu môi, bất đắc dĩ nhận lấy típ thuốc.
“ Bôi.”
Cô cam chịu đứng dậy đi vào phòng vệ sinh, bôi bôi cho có, vụng về quẹt lên hai má.
“ Bôi xong rồi.” Thời Mộ đi ra ngoài, trả lại típ thuốc.
Hắn nhìn chằm chằm cô hai giây, im lặng cất thuốc, ngồi trên ghế sopha xem tivi như chưa có việc gì xảy ra.
Giữa trưa, Phó Vân Thụy nấu cơm xong dọn lên bàn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Nguyệt Lượng trên trang Lustaveland. Nếu bạn đọc ở các trang khác chứng tỏ là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ Nguyệt Lượng trên trang Lustaveland để đọc bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ người dịch có động lực để hoàn thành bộ truyện nhá.
Cậu ta hầm một nồi thịt bò, còn có sườn xào chua ngọt mà Phó Vân Thâm thích ăn, cùng với vài món xào khác, làm một bàn đầy, nhìn thôi cũng thấy ngon miệng.
Thời Mộ ngồi đối diện Phó Vân Thụy, bên cạnh Phó Vân Thâm.
Phó Vân Thụy cười xấu hổ: “ Tôi không biết cậu thích món nào cả, với lại cậu đang bị dị ứng, nên tôi cũng không dám cho ớt ( tiêu) vào.”
“ Không có gì, tôi không kén ăn đâu.” Thời Mộ cười một cái, cầm lấy đôi đũa bắt đầu ăn.
Phó Vân Thụy luôn quan sát cô, Thời Mộ chỉ sợ cậu ta nhận ra được điều gì đó, lúc dùng bữa chuyên chọn mấy món mà nguyên chủ không thích, sau vài lần, Phó Vân Thụy thu hồi ánh mắt lại.
“ Nhắc mới nhớ, hình như tôi từng thấy cậu ở đâu rồi thì phải.”
Thời Mộ nghẹn miếng cơm giữa họng, đôi mắt có chút sưng đỏ đột nhiên mở to.
Cậu ta nhìn cô: “ Ở khu thương mại, dáng người của cậu rất giống cậu ấy.”
Khu thương mại…..
Chẳng lẽ là hôm đi mua cái đó?
Thời Mộ nhíu mày.
Phó Vân Thụy cười cười: “ Có thể tôi nhìn lầm người, cậu đừng để ý nhá.”
Sau đó không ai nói gì cả.
Ăn trưa xong, Phó Vân Thụy phải rời đi, vừa nghe cậu ta muốn đi, Thời Mộ suýt nhảy cẫng trên ghế vì sung sướng.
Ở trước cửa đại hội, sau khi thay giày xong, Phó Vân Thụy quay người lại nhìn hắn, “ Anh, ở trường anh phải chăm sóc bản thân thật tốt đấy.”
Hai tay Phó Vân Thâm đút vào túi, lạnh lùng đứng nhìn, không nói câu nào.
Cậu ta mím môi: “ Em biết anh không thích em tới đây, nhưng mà……Nhưng mà thỉnh thoảng em cũng muốn biết được tin tức gì đấy của anh chứ, cho dù anh không muốn gặp em, vậy có thể gọi cho em một cuộc điện thoại thôi cũng được”
Phó Vân Thâm nói: “ Điện thoại thường không hay để bên người.”
Làm sao là không hay để bên người cơ chứ, rõ ràng hắn đang trốn tránh điều cấm kỵ mà thôi.
Phó Vân Thụy tất nhiên cũng hiểu rõ điều đó như ban ngày, cái gì cậu cũng biết cả.
Dù có đau lòng đi nữa, cậu cũng không để lộ ra được, bởi cậu biết ở trước mặt Phó Vân Thâm so với cậu còn đau đớn khổ sở, cực khổ hơn cậu nhiều.
“ Em đi dây.”
“ Em đi đường cẩm thận.”
Phó Vân Thụy gật đầu, ánh mắt rơi xuống trên người Thời Mộ: “ Tính khí của anh tôi có chút không tốt, cũng không hề biết chăm sóc bản thân, nếu gặp phải điều gì đó, mong cậu có thể giang tay giúp đỡ anh ấy. A, đúng rồi.”
Phó Vân Thụy lấy ra một mảnh giấy nhỏ: “ Đây là số điện thoại của tôi, nếu anh ấy gặp phải việc gì, cậu có thể gọi cho tôi.”
Không đợi Thời Mộ nhận lấy, một bàn tay có khớp xương rõ ràng đưa ra, cầm lấy vò tờ giấy thành cục nhỏ, vẻ mặt hắn ta lạnh hơn, giọng nói lạnh như băng: “ Em không cần phải làm như điều dư thừa như thế này.”
Phó Vân Thụy sửng sốt, đáy mắt xẹt qua sự bi thương, cậu đeo balo, im lặng rời khỏi biệt thự.
Nhìn theo bóng lưng xa dần của đối phương, Thời Mộ cũng có chút không đành lòng, không nhịn được mà nói: “ Em trai cậu quan tâm cậu, cậu có thể đừng hung dữ với người ta được không vậy, cậu xem thằng bé kia cũng khổ sở lắm.”
Hắn phản bác: “ Tôi có chân có tay, ăn uống đều đặn, không bị bệnh nặng, tinh thần không có vấn đề, không cần người khác quan tâm.”
“ Cậu ấy là em trai cậu mà.”
Phó Vân Thâm cúi đầu, đôi mắt đen láy không thấy đáy: “ Trừ tôi ra, ai cũng đều là người ngoài”
Thời Mộ ngẩn ra, chậm chạp không lên tiếng.
Sao cô lại quên người trước mắt là hung thủ giết người liên hoàn nổi tiếng là giết người không chớp mắt trong tương lai cơ chứ, cho dù bây giờ, đang là thiếu niên nhưng hắn cũng đã nếm trải qua bao nhiêu tổn thương, xa lánh của người đời. Cho dù bây giờ đã giả trừ được cơn ác mộng niên thiếu, nhưng nhưng tổn thương kia mãi mãi vẫn hằn sâu trong tim hắn chứ.
“ Tôi xin lỗi….” Cô cúi đầu, “ Tôi nói quá nhiều rồi, sau này tôi sẽ không nhiều lời như vậy nữa.”
Phó Vân Thâm nhìn cô, môi hơi mấp máy, sau đó giọng nói cũng nhu hòa đi không ít: “ Đi thôi.”
“ Đi đâu?”
“ Bệnh viện.”
Ánh mắt cô dại đi: “ Hả?”
“ Khám mặt.”
“.………”
Thời Mộ không khỏi đưa tay lên sờ mặt, sau khi ăn cơm trưa xong, mặt cô hình như nặng thêm thì phải, vừa rồi mãi nói lý nên không để ý, hiện giờ thì tốt rồi, cảm giác đau rát đánh thẳng vào dây thần kinh cảm giác. Bây giờ Phó Vân Thụy đi rồi, cô cũng không ủy khuất chính mình nữa, lập tức chỉnh đốn đồ đạc, cùng Phó Vân Thâm vội vã đi tới bệnh viện da liễu.
Sáng cuối tuần, người tới bệnh viện vẫn đông nghịt người, nhìn hàng người dài phía trước, lại nghĩ tới Phó Vân Thâm không thích tiếp xúc với người khác, Thời Mộ nhíu mày, nhỏa giọng nói: “ Phó Vân Thâm, hay cậu về trước đi, đợi ở đây sẽ rất lâu đấy.”
Hắn không nói, dẫn Thời Mộ đi lấy số, trả tiền khám, làm theo trình tự.
Rất lâu sau, cuối cùng cũng tới lượt Thời Mộ, mặt cô trông nghiêm trọng nhưng lại rất dễ điều trị, viết vào đơn mấy loại thuốc rồi dặn dò thêm mấy câu, sau đó hai người ra khỏi bệnh viện.
“ Khi về tôi sẽ trả tiền cho cậu.” Tiền đăng ký và kiểm tra vừa rồi đều là Phó Vân Thâm chi trả, tất nhiên hóa đơn hắn cũng cầm luôn, Thời Mộ không biết rõ hết bao nhiêu tiền cả.
“ Không cần, cậu mời tôi uống nước là được.”
“.…Ừm.” Qủa nhiên, Phó Vân Thâm không giống người thiếu tiền, trả tiền lại cho hắn chả khác nào đang xem thường hắn.
Thời Mộ khìn xung quanh, liếc thấy ở đối diện có một cửa hàng bán đồ uống có bề mặt xinh đẹp khang trang, cô liền kéo tay áo Phó Vân Thâm: “ Chúng ta qua bên kia đi.”
Quán kia nằm ở góc đường, đoán chừng cũng không có ai vào đấy.
Hắn vuốt cằm, không nói gì mà đuổi theo bước chân của Thời Mộ.
Giống như suy đoán của Thời Mộ, quán này khá vắng vẻ, ở quầy bar nhân viên nhàn rỗi tới không có việc gì làm đang ngồi chơi điện thoại, thấy có tiếng chuông gió vang lên, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn.
“ Xin chào, quý khách muốn mua gì ạ?”
Thời Mộ nhìn sang Phó Vân Thâm: “ Cậu muốn uống cái gì?”
Hắn quét mắt nhìn khu đồ ăn uống đầy màu sắc, thuận miệng nói: “ Nước chanh.”
“ Vậy cho tôi một chai nước chanh, một cây kem Cones.”
Cầm lấy đồ vừa gọi, hai người sóng vai rời đi.
Chai nước chanh trên tay Phó Vân Thâm cũng đã uống không còn nhiều nữa, trước biển người qua kẻ lại, cô đảo mắt nhìn trộm Phó Vân Thâm, thấy đôi mắt đối phương nhạt nhẽo, ra vẻ không tranh quyền đoạt thế.
Thời Mộ không kìm lòng được mà trêu chọc: “ Phó Vân Thâm, chúng ta có tính như đang hẹn hò không?”
Hắn lười biếng liếc cô một cái, nói: “ Vậy chốc nữa, có muốn tôi cầu hôn luôn không?”
“.……” Sao thằng nhóc này cũng biết nói giỡn vậy?
Thời Mộ cười hai tiếng: “ Được nha, nếu cậu không thấy ghê, thì chúng ta có thể hôn nồng thắm kiểu Pháp.”
( kiểu hôn tráo lưỡi ấy bà con) :)))))
Phó Vân Thâm thấp giọng a một tiếng, đến cùng lười phản ứng lại với cô.
Tiến vào khu phố buôn bán, người đi lại càng đông đúc, sợ bị đám người đấy dãm bẹt dí, hai người cố ý nép người vào góc hoặc khúc rẽ, thấy có ba nữ sinh cười nói đi tới, Thời Mộ cố ý đi nhanh hơn, nhưng lại bị một cô gái trong số đó đụng phải. Que kem trên tay đụng vào vai đối phương, rơi xuống tạo ra một vết bẩn nho nhỏ.
Thời Mộ cảm thấy tiếc, không thể ăn kem được nữa rồi.
“ Tôi nói cậu không có mắt hả!”
Ba người kia chặn đường Thời Mộ, cô ngẩn ra, đưa mắt nhìn, lập tức kinh ngạc.
Cô gái đang đứng giữa ba người kia mặc một chiếc váy hoa màu trắng, tóc buông xõa, làn da hơi ngăm đen nhưng ngũ quan không xấu, cũng coi như linh động đáng yêu.
Đây không phải là cô em gái “ rẻ tiền” của cô sao?
Thời Dung chỉ vào vai cô ta: “ Cậu nhìn xem cậu làm bẩn váy tôi rồi này? Cậu cố ý làm vậy hả?”
“ Đúng rồi, cậu có biết chiếc váy này của Dung Dung đáng giá bao nhiêu tiền không hả?” Ba người kiêu căng ngạo mạn mắng nhiếc Thời Mộ thậm tệ, nhất là khi thấy mí mắt sưng đỏ, mặt nên mụn nước của cô, thì trong mắt lại càng thêm chán ghét ghê tởm.
“ Cậu đang định quấy rối tình duc Dung Dung đấy hả?”
“.……..???”
Quấy, quấy rối tình dục?
Thời Mộ có chút ngốc, hai bên tai nghe tiếng người qua đường tụm lại bàn tán, đứng một bên xem.
So sánh thử, Thời Dung xinh đẹp đáng yêu, quần áo đẹp đẽ với mặt mũi “ xấu xí” Thời Mộ thì nhìn cô chả khác nào như một tên biến thái mặt đầy dầu mỡ trong như ghẻ nở.
Đột nhiên, những người đi đường nhìn cô đầy quan tâm: “ Bạn học này, có chuyện gì vậy?”
Thời Dung chưa kịp nói gì, thì hai người chị em tốt đi cùng cô ta đã tức giận nói: “ Tên này bắt nạt người khác, cố ý đụng chạm vào Dung Dung, quấy rối cô ấy.”
Thời Dung vốn dĩ có chút chột dạ, nhưng lại thấy có rất nhiều người đứng về phía cô, thì chút chột dạ này cũng bay luôn theo chiều gió. Cô ta ngửa cổ, gật đầu: “ Cậu ta làm bẩn váy của tôi, có biết chiếc váy này của tôi rất đắt không hả.”
Ở tuổi này con gái thường muốn thành tâm điểm của giữa đám đông, cảm thấy càng có nhiều ánh mắt đồng cảm cùng lời an ủi cho mình, Thời Dung trong lòng có vài phần đắc ý.
“ Ai, cậu bé, cậu làm như vậy là không được, mau xin lỗi cô bé kia đi.”
“ Tuổi còn nhỏ mà không chăm chỉ học cho giỏi, lại giữa thanh thiên bạch nhật quấy rối tình dục.”
“.…….”
Đám đông tụ lại càng đông, tiếng thầm thì to nhỏ, ánh mắt Thời Mộ dần trở nên lạnh lẽo, trên mặt vẫn mang ý cười: “ Em gái nhỏ à, em có bạn trai chưa.”
Dù bị ớt cay làm khàn nhưng giọng cô lại trầm thấp giàu từ tính, không hề khó nghe mà ngược lại rất gợi cảm mê người, hoàn toàn khác với dáng vẻ hủy dung do dị ứng.
Vốn là thanh khống, Thời Dung đã choáng váng trong nháy mắt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Nguyệt Lượng trên trang Lustaveland. Nếu bạn đọc ở các trang khác chứng tỏ là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ Nguyệt Lượng trên trang Lustaveland để đọc bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ người dịch có động lực để hoàn thành bộ truyện nhá.
Cô ta lắc đầu.
Hai người chị em kia phản ứng lại: “ Cậu không xin lỗi thì thôi mà hỏi mấy câu này làm gì? Tôi nói cho cậu biết, cậu nên ngoan ngoãn bồi thường rồi ăn năn nhận lỗi đi, đúng là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.”
Thời Mộ cười thâm thúy, khoác tay Phó Vân Thâm: “ Tôi nói cho mấy người biết, cô không có bạn trai, nhưng tôi có. Cô có thể ăn bậy nhưng không được nói linh tinh, rõ ràng lúc này cô va vào người tôi trước, có ý định quấn rối tôi thì có. Nói như cô, thì bạn trai tôi hiểu lầm mất, làm sao bây giờ?”
?
Thời Dung ngẩn người ra.
Người đi đường cũng càng ngớ hết cả người ra.
Sau đó Phó Vân Thâm cũng chết lặng theo, tiếp tục trầm mặc.
Cuối cùng, có ai đó nhận ra Phó Vân Thâm, người đó cũng im lặng như thóc nấu luôn.
Thân hình thiếu niên thon dài, chiếc quần jeans màu đen càng làm tôn lên đôi chân dài thẳng tắp, khi nhìn lên thấy mặt mũi còn tinh xảo hơn cả người mẫu trên poster. Hắn im lặng, lạnh lùng như vầng trăng, hướng nội nhưng đầy sự uy hiếp. Ở tuổi này, làm sao lại khí thế như thế trên người một đứa trẻ như Phó Vân Thâm cơ chứ, chỉ trong nháy mắt ai nấy đều sợ xanh mặt.
Hắn híp mắt, ánh mắt tràn đầy nguy hiểm: “ Bộ này bao nhiêu tiền.”
Thời Dung cảm thấy vô cùng áp lực từ cậu thiếu niên này, liên tục lùi về phía sau, ngờ nghệch nói: “ Một….Một vạn năm.”
“ À.” Phó Vân Thâm gật đầu, “ Tôi trả gấp mười, mua lại cái váy kia của cô.”
Khóe môi hắn hơi cong lên: “ Cô có dám cởi không?”
Lời vừa nói ra, sắc mặt Thời Dung trở nên xanh ngắt.
Còn lại hai cô gái kia lập tức nổi giận, đang muốn phản bác lại, nhưng chạm tới tầm mắt của Phó Vân Thâm lập tức im bật sợ hãi với trong đó không hề có chút tình cảm mà chỉ có sự tàn nhẫn, âm u như sói đói.
Bọn họ câm nín, kéo tay áo Thời Dung: “ Dung Dung, chúng ta, chúng ta đi thôi.”
Xung quanh đều là người vây xem náo nhiệt, đã có không ít người hoài nghi chuyện này, nếu làm lớn chuyện, người mất mặt không ai khác lại là các cô.
Thời Dung đỏ mắt gật đầu, vòng qua hai người muốn rời đi.
“ Khoan đã.”
Phía sau, giọng nói lạnh lùng của Phó Vân Thâm vang lên như bùa đòi mạng.
“ Các người còn muốn cái gì?!”
Phó Vân Thâm chỉ vào Thời Mộ: “ Xin lỗi cậu ấy.”
Mắt Thời Dung càng đỏ hơn, nhưng lại không dám làm trái ý của Phó Vân Thâm, bởi cậu ta đã từng giết người, tay đã từng nhuốm máu, mà kiểu người như Thời Dung chỉ dám làm mình làm mẩy với người trong nhà, thì sao có gan mà chọc giận hắn.
Miệng cô ta hơi mấp máy, nhẹ nhàng thốt ra ba từ: “ Rất xin lỗi…”
Phó Vân Thâm rũ mắt, móc trong ví ra tờ năm tờ tiền đỏ thẫm, đưa qua: “ Cái này chắc đủ để cô giặt sạch đồ rồi nhỉ, lần sau ra đường thì nhìn cho thẳng, đụng phải người thì có thể xin lỗi, nhưng nếu đụng phải thứ khác……..”
Hắn cười lạnh: “ Thì phải trả bằng cái mạng của cô đấy.”
Sắc mặt Thời Dung tái nhợt, nào dám cầm tiền, kéo hai cô chị em tốt kia chật vật chạy thật nhanh.
Người đi đường thấy không còn gì để hóng, lập tức cũng tản ra.
Thời Mộ gãi đầu, vứt cây kem vào trong thùng rác ven đường.
Im lặng suốt quãng đường, khi gần đến nhà Phó Vân Thâm, cuối cung cô không nhịn được mà hỏi: “ Anh không tức giận sao?”
“ Tại sao tôi phải tức giận?” Hắn nói.
Thời Mộ thì thào: “ Chỉ là…..”
“ Bạn trai?” Đôi mắt hắn híp lại.
Thời Mộ lầm bầm, cố tình tránh lé khỏi tầm mắt của hắn.
“ Tối nay tôi nghĩ lên ăn lẩu.”
Hắn đột nhiên thay đổi đề tài.
Thời Mộ thở phào nhẹ nhõm: “ Ở trong nhà không có đủ nguyên liệu, em sẽ ra ngoài mua thêm.”
“ Ví tiền ở trên bàn, cậu tự lấy đi.”
“ Không cần, em mời anh.” Những ngày này đều là cô ở nhà hắn, tiền thuốc men đều hắn chi trả, chuyện của Thời Dung cũng tạo cho hắn phiền toái không nhỏ, Thời Mộ cũng nào còn muốn người ta trả tiền mua nguyên liệu ăn lẩu chứ.
Cô mặc quần áo đổi giày, đi thẳng tới siêu thị ở ngoài khu nhà mua thêm đồ ăn.
Hai người thì ăn hết được bao nhiêu chứ, rất nhanh Thời Mộ đã xách túi trở về.
Quang cảnh ban ngày sắp bị hoàng hôn cắn nuốt, tiếng bước chân vang lên trên con đường vắng, Thời Mộ bước đi nhẹ nhàng, đi ngang qua căn biệt thụ nhà họ Thời, ánh mắt vẫn nhìn thẳng, đem những người bên trong thành xa lạ.
Đúng lúc ấy, một bàn tay kéo ngược cô lại phía sau, mạnh mẽ đem cô kéo ra một góc tường.
Thời Mộ trừng to con mắt, giơ tay định đánh vào đầu đối phương, cô nhận ra bàn tay kia vẫn nắm chặt tay cô, thân thể ép sát, dồn Thời Mộ vào bức tường cứng ngắc lạnh như băng ở phía sau lưng.
Cô ngẩng đầu, nương theo ánh đèn màu cam của đèn đường, để thấy rõ khuôn mặt của đối phương.
Người trước mắt có gương mặt giống hệt cô, chỉ khác mỗi ánh mắt kia quá lạnh nhạt, cậu ta nhìn cô, đôi mắt sâu đen không thấy đáy.
Thời Mộ run lên, chậm chạp không nói lên lời.
Nhìn chằm gương mặt kia mấy giây, Thời Lê cười lạnh: “ Qủa nhiên là em.”
“.…..?”
Cái, cái này tại sao anh ấy có thể nhận ra được.
Thời Mộ vô cùng khiếp sợ.
Giống như đã nhìn thấy suy nghĩ trong lòng của cô, Thời Lê cười bỡn cợt: “ Dù em có hóa thành tro, chôn sau xuống dưới đất, anh cũng có thể nhận ra em.”
“ Anh anh anh anh…… anh buông tay tôi ra trước đã.”
Thời Lê không nghe theo, ngược lại càng cầm chặt lấy tay cô hơn.
“ Em đã đi đâu vậy?” Cậu ta chất vấn.
Nếu cậu không thả, Thời Mộ cũng lười giãy giụa, quay đầu sang chỗ khác nói: “ Bị ba mẹ anh đuổi ra khỏi nhà thôi.”
Đôi mắt Thời Lê tối sầm lại: “ Sao ba mẹ lại nói em tự bỏ nhà ra đi.”
Thời Mộ cười lạnh: “ Là họ ép tự tôi phải rời đi, tôi cũng rất sẵn sàng, chẳng phải đỡ chướng tai gai mắt mang tiếng là bất hiếu sao, để cho bọn họ thoát khỏi tai tinh mà, cũng không trách ai được, cũng coi như chiếm được tiếng tốt để đời đi.
Thời Lê, hai chúng ta là long thai phượng không sai, nhưng anh với tôi lại là người ở trên trời kẻ ở dưới mặt đất, dù anh nhận tôi thì sao chứ? Tôi còn có thể gọi anh một chữ anh hai à? Cho dù tôi nguyện ý muốn gọi.” Ánh mắt cô đầy sự giễu cợt: “ Anh dám nhận sao?”
Bờ môi Thời Lê run lên, lực cánh tay cũng dần được nới lỏng.
Thời Mộ nhân cơ hội này kéo tay cậu ta ra, cúi đầu sửa sang lại quần áo: “ Tốt nhất về sau nếu thấy tôi thì anh cứ giả vờ như không quen biết đi, anh cứ là thiên chi kiêu tử, là người mà ba mẹ anh kỳ vọng đi, còn tôi sẽ là một tai tinh mang cổ, mang tai họa, chúng ta cứ giữ vững một người ở trên trời một kẻ ở dưới đất đi, tôi cũng không muốn dính líu với mấy người, vậy nên anh đừng chủ động tìm tôi nữa, được không?”
Thời Lê mím môi, lại đứng chắn trước mặt Thười Mộ, cúi đầu nhìn: ‘ Em ăn mặc cái quỷ gì thế hả?
Thời Mộ nghẹn họng, không nhịn được mà đáp trả lại: “ Cái đệch gì đấy, anh đang quản tôi đấy hả!”
“ Em đổi số điện thoại rồi phải không, cho anh đi.”
“ Cút, tại sao tôi phải cho anh.”
Thời Lê cong môi: “ Nếu em không cho anh số, ngay bây giờ anh sẽ đem sự thật nói cho em cùng cậu nam sinh kia nghe nha.”
“.……”
Thằng nhóc này đang đe dọa cô ấy hả?
Vẻ mặt Thời Mộ méo xệch: “ Nói, anh có bản lĩnh thì cứ nói, anh nên nhớ ảnh anh khi còn bé cởi truồng lộ mông tôi còn giữ trong máy này đấy, anh không sợ tôi dán lên trước toàn trường anh thì cứ nói.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Nguyệt Lượng trên trang Lustaveland. Nếu bạn đọc ở các trang khác chứng tỏ là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ Nguyệt Lượng trên trang Lustaveland để đọc bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ người dịch có động lực để hoàn thành bộ truyện nhá.
Nếu cậu ta mà nói mềm hơn một chút nữa, cô có thể suy nghĩ lại một chút, vậy mà còn cố học đòi người ta mà đi uy hiếp người khác.
Phi! Thời Mộ cô ghét nhất là bị người khác uy hiếp.
Quả nhiên sắc mặt Thời Lê cũng đại biến đổi, không giấu được sự tức giận, trông như con cá nóc.
Cậu ta vuốt vuốt cằm, chìa tau về phía Thời Mộ: “ Em còn thiếu anh 250 tệ, trả đây.”
???
“Không phải anh nói cho tôi rồi sao?”
Cậu ta hất cằm: “ Nhưng bây giờ anh lại cần.”
Thời Mộ hung hăng trợn mắt nhìn cậu ta, móc túi tiền trong túi ra, đầu tiên là tờ mười tệ, sau đó là năm tệ, cuối cùng ……..là một xu, phía trên còn dính một mẩu rau, không biết nhà nào dùng nó để gói sủi cảo nữa.
Thời Mộ lúng túng, bởi học phí ở trường trung học trực thuộc An Nam đã ngốn hơn phân nửa số tiền cô có, cộng thêm mấy thứ linh tinh lặt vặt, cộng thêm tiền đi bar, nếu tính toán kĩ lại thì…..cô sâp hết tuyệt thực đến nơi rồi.
“ Cái kia…. về nhà tôi trả cho anh được không.” Thời Mộ buông thõng vai xuống, đâu còn dáng vẻ phách lối như lúc nãy.
“ Được.” Thời Lê gật đầu, lấy điện thoại ra: “ Thêm Wechat, rồi trả anh sau.”
“.…….”
Thằng ranh con này thật không biết xấu hổ mà!!!!!!!!!! Nhìn còn ngứa mắt hơn con nhỏ kia vậy!!!!!
Thời Mộ tức muốn nổ đầu, muốn rời khỏi nơi này ngay lập tức, bỗng phía sau truyền tới tiếng của cậu: “ Thời Dung bảo hôm nay bị một người mặc áo T- shirt trắng, mặt đầy mụn nước bắt nạt, người đấy là em đúng không?”
“.……..”
Cậu ta cười giễu cợt: “ Anh không có ý gì đâu, mà chính em mới phải chú ý một tí, còn có….” Cậu liếc qua túi nguyên liệu trên tay Thời Mộ, “ Mặt đã như thế này rồi sao còn ăn lẩu hả.”
Mí mắt Thời Mộ nhảy dựng lên: “ Con mẹ nó anh tới từ Đôn Hoàng* à?”
( Đôn Hoàng-敦煌 là một thành phố cấp quận thuộc tỉnh Cam Túc, do thành phố Cửu Tuyền quản lý nằm ở cực tây của Hành lang Hà Tây , tại giao điểm của ba tỉnh (vùng) Cam Túc , Thanh Hải và Tân Cương. Đôn Hoàng là một thành phố nút trên con đường tơ lụa, nổi tiếng với " Động Đôn Hoàng " và " Tranh tường Đôn Hoàng ", là vị trí của Di sản thế giới Động Mogao và Đèo Yumen và Đèo Yang ở biên giới Vạn Lý Trường Thành. Triều đại . Đây là một trong bốn ốc đảo lớn ở tỉnh Cam Túc . Năm 2012, nó được chọn là một trong "Top 200 thành phố quyến rũ mang nét đặc sắc của Trung Quốc". Đây là một thành phố lịch sử và văn hóa quốc gia và là thủ đô văn hóa của Đông Á .)
Thời Lê: “ ?”
Thời Mộ: : “ Bích họa nhiều.***”
( 壁画多- có nhiều bức tranh vẽ trên tường, nhưng theo hoàn cảnh này ta có thể hiểu Thời Mộ đang nói Thời Lê lắm chuyện là đc( mk cx ko bít có đúng không n theo nghĩa mk tra đc trên baidu họ chỉ nói “ Nhà Đường đã hình thành một thời kỳ cực thịnh cho các bức bích họa, chẳng hạn như bích họa Đôn Hoàng và Động Kizil , là đỉnh cao của nghệ thuật bích họa lúc bấy giờ”, cộng thêm lại nhăc tới Đôn Hoàng- nơi khởi điểm của con đường tơ lụa nữa vì vậy mk mới liên tưởng thời gian và quãng đường rất dài mà nếu áp vào hoàn cảnh này thì cũng xem như có nghĩa bóng như trên.))
Hừ lạnh một cái, Thời Mộ lục thân không nhận bước ra khỏi tầm mắt của cậu.
Sau khi trở về cùng túi nguyên liệu, Phó Vân Thâm, người đang đứng chờ cô trong một khoảng thời gian dài, đã không còn chút kiên nhẫn nào, giọng điệu có chút không tốt: “ Thằng vừa nói chuyện với cậu là ai vậy?”
Ai………..
Ai ? ? ?
---------------------------------------------------------------------------------------
Tác giả có điều muốn nói: Thời Mộ: Cuộc sống của tôi mỗi ngày đều là Tu La Tràng( địa ngục), mà tại sao tôi lại phải nhận nhiều áp lực không nên có ở tuổi này vậy_ (: з 」∠) _.
--------------------------------------------------------------------------------------
Đôi lời của edit: Ôi mẹ ơi chap này dài khủng khiếp hơn 6000 chữ lận.
Nhung chap này tôi lại thấy được khá nhiều điều đấy, thấy đc rõ tình cảm của PVT và TL đối với TM là ntn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...