: hoanguyet( wikidich.com)
Editor: Nguyệt Lượng.
--------------------------------------------------------------------------------------
Buổi tối hôm sau, sau khi ba người quét dọn phòng dụng cụ xong thì cầm đôi giày múa kia lên, lặng lẽ đi tới nơi mà nữ quỷ tự sát.
Sau khi cô ta nhảy lầu, vừa lúc rơi trúng phải lùm cây, bốn phía đều có cây cối chống đỡ, cho dù có người đi qua cũng không thể nhìn thấy ngay được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Nguyệt Lượng trên trang Lustaveland. Nếu bạn đọc ở các trang khác chứng tỏ là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ Nguyệt Lượng trên trang Lustaveland để đọc bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ người dịch có động lực để hoàn thành bộ truyện nhá.
Chu Thực đem chậu sắc thó được từ nhà bếp để trên sàn, nhìn đôi giày múa ballet màu đỏ, trong lòng có chút sợ sệt: “ Mộ ca, làm như vậy không sao chứ?”
“ Tôi nói được là được, cậu ra kia trông chừng đi, nếu có ai tới phải báo ngay nhá.”
“ Được rồi.”
Chu Thực không dám dông dài, chạy đi quan sát xung quanh.
Phó Vân Thâm đứng sau lưng Thời Mộ, cau mày nhìn cô lấy ra một đống đồ linh tinh. Chỉ thấy Thơi Mộ lấy ra một quyển sách cũ nát, mở ra một trang, dựa theo đó bắt đầu bày trận, thấy vậy, Phó Vân Thâm cảm thấy vô cùng buồn cười.
“ Đúng là nước đến chân mới nhảy.”
Thời Mộ đỏ mặt: “ Đây là lần đầu tiên tôi làm cái này đấy, chưa quen tay thôi, cậu cười cái gì mà cười.”
Hắn ta càng được đà cười cô hai tiếng.
Thời Mộ mím môi, tiếp tục dàn trận, sau đó đặt chiếc chậu sắt vào trong trận pháp, rồi đặt đôi giày múa trên tay Phó Vân Thâm vào trong chậu một cách ngay ngắn.
Cô quẹt diêm, đốt lá bùa trên tay, ánh lửa màu hồng bập bùng cháy, soi sáng gương mặt tinh xảo của cô.
“ Thái thượng xá lệnh, siêu nhữ cô hồn, quỷ mị hết thảy, bốn sinh dính ân……”
Giọng nói của Thời Mộ ôn nhu, ở trong màn đêm như thế nghe như tiếng niệm kinh của các bậc cao nhân, gột rửa hết thẩy sự tối tăm thối nát cùng tội ác.
Từng lá bùa được ném vào trong chậu, ánh lửa chập chờn, đôi giày đỏ từ từ cháy thành tro, máu đỏ theo đám tro tàn cứ thế mà chảy ra.
“ Hữu đầu giả siêu, vô đầu giả thăng…..”
Bùa chú được đốt xong, Thời Mộ nhắm mắt lại giúp oán hồn niệm Vãng Sinh Chú, đợi ánh lửa tắt đi thì một bóng hình xinh đẹp mảnh khảnh của một thiếu nữ lơ lửng giưa không trung. Cô ấy trông rất trẻ, xinh đẹp đang độ đẹp nhất của người con gái, vốn mang trong mình khao khát ánh đèn sân khấu, nhưng chỉ lần “ gãy cánh” duy nhất lại mất đi hết tất cả.
Phó Vân Thâm cũng ngẩng đầu nhìn cô ta, từ khi còn rất nhỏ cậu đã biết các linh hồn có nhiều loại không kể hết, ai nấy không mặt mày dữ tợn, thì tứ chi không đầy đủ, nhưng đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một linh hồn sạch sẽ thánh thiện như vậy.
[ Tôi sắp phải đi phương xa sao.] Cô gái nhẹ nhàng mỉm cười, [ Nếu có kiếp sau, liệu sẽ có người xem tôi múa chứ?]
Thời Mộ mở mắt, vẻ mặt trở nên xa xăm bình tĩnh, tiếp tục nói: [ Qụy ngô di tiền, bát quái phóng quang, siêu sanh……tha phương.”
Quỷ hồn xoay người lại, bóng hình hóa thành ánh sao, biến mất trong mênh mông ngân hà.
Nhìn bầu trời sao sáng chói lọi, Thời Mộ không khỏi thở dài: “ Nếu như cô ấy còn sống, nhất định sẽ trở thành một vũ công xuất sắc.”
Mỗi đứa trẻ đều có những ước mơ và khao khát khờ dại, chính vì vậy dù đầu rơi máu chảy cũng đừng nhượng bộ, đáng tiếc…. lại rất dễ dàng bị chính người nhà phá hủy vì lí do “ vì muốn tốt cho con”.
Cô ấy đã bỏ mạng, mà người gây ra cái chết của cô ấy là là bố mẹ mà cô yêu nhất.
Ánh mắt Phó Vân Thâm tối lại, vẻ mặt lạnh nhạt, đôi mắt dài che khuất con ngươi, khiến cho vẻ mặt trở nên mơ hồ không rõ ràng.
Có lẽ hắn cũng đang nghĩ tới chính gia đình của hắn, vẻ ngoài im lặng của hắn trông thật cô đơn.
“ Thật không may, trên đời này làm gì có nếu như.”
Phó Vân Thâm cũng rất kiên cường, cho dù vị chính mẹ đẻ vất bỏ, chịu nhiều ngược đãi, rồi bị ma quỷ quấn lấy, cũng không hề nghĩ tới cái chết. Bởi hắn biết rất rõ, đời này người có thể thương hắn chỉ có duy nhất bản thân hắn mà thôi, nếu từ bỏ thì thực sự hắn sẽ không còn gì cả.
“ Mấy cậu đang làm cái gì ở đây?”
Bên ngoài lùm cây, giọng nói thô lỗ của thầy chủ nhiệm vang lên.
“ Không có gì đâu ạ, chỉ, chỉ đi loanh quoanh đây một chút thôi ạ!” Phỏng chừng như muốn mật báo cho bọn họ, giọng của Chu Thực như muốn la toáng lên.
Thời Mộ và Phó Vân Thâm nhìn nhau, ăn ý dọn dẹp đống đồ dưới đất, khom lưng men theo đường nhỏ rời đi.
Chạy được một lúc, Thời Mộ mới thở dài một hơi, nếu để thầy ấy bắt được trong lúc đang “ hành nghề” thì chắc chắn sẽ được “tuyên dương” về việc tuyên truyền ở trường học, bị đuổi học là cái chắc.
Hai người chạy xa như vậy mới nhớ tới Chu Thực đang đứng ứng phó ở đấy, Thời Mộ lo lắng hỏi: “ Chúng ta bỏ cậu ta lại, không sao chứ?”
“ Không sao.” Phó Vân Thâm giãn mày ra, “ Cùng lắm thì cậu ta viết một bản tường trình, quét dọn phòng dụng cụ thêm mấy ngày nữa, có thể có chuyện gì.”
“.……” Ta cưa ( đại ca) à, anh lạnh lùng quá vậy.
Trở về ký túc xá, Thời Mộ lại lần nữa kéo tay Phó Vân Thâm, đón lấy ánh mắt đầy nghi vấn của hắn, Thời Mộ nói: “ Cậu xách hộ tôi đống đồ nay với, tôi đuối sức quá, trừ tà hao hết sức lực của tôi rồi, tôi không kéo nổi đống này đâu.”
Phó Vân Thâm: ?
Thời Mộ: “ Tôi xin thầy đổi phòng, thầy quản lý đồng ý rồi.”
Phó Vân Thâm: ??
Thời Mộ cười hì hì: “ Vui không, ngạc nhiên không, bất ngờ lắm đúng không.”
Ánh mắt Phó Vân Thâm lạnh đi, bước nhanh ra khỏi thang máy, mở phòng 415, răng rắc phát ra tiếng khóa trái cửa, động tác nhanh gọn hoa trôi nước chảy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Nguyệt Lượng trên trang Lustaveland. Nếu bạn đọc ở các trang khác chứng tỏ là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ Nguyệt Lượng trên trang Lustaveland để đọc bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ người dịch có động lực để hoàn thành bộ truyện nhá.
Thời Mộ biết cậu em này đang không vui, nhưng có sao đâu, mặt cô dày mà, dư sức để đối phó với mấy bé trai có tính cách như thế này, kiên trì là được.
Cô không nhanh không chậm lên tầng năm thu dọn đồ đạc hành lý, sau đó chậm chạp đến trước cửa phòng 415, ho nhẹ hai tiếng, giơ tay lên gõ cửa: “ Phó Vân Thâm, mở cửa.”
Cốc cốc.
“ Phó Vân Thâm, mở cửa.”
Cốc cốc cốc.
“ Phó Vân Thâm, mở cửa nhanh lên.”
Rầm rầm rầm.
Sau vài lần gọi, phòng bên cạnh ném cho cô một chiếc dép lê: “ Câm mồm! Để im cho ông đây học bài!”
Thời Mộ tránh chiếc dép, đứng im: “ Phó Vân Tham, cậu có mở cửa nhanh không thì bảo..”
Răng rắc.
Cửa phòng mở ra, Phó Vân Thâm âm trầm tránh đường, ánh mắt không hề che dấu sự bất mãn.
Thời Mộ cười híp mắt, xách vali đi vào.
Ban đầu phòng 415 là phòng ba, nhưng sau đó vì nguyên nhân đặc thù nên chuyển sang phòng bốn người, có diện tích lớn bằng phòng 515, giường cũng được đổi thành giường tầng, trái phải song song. Do Phó Vân Thâm vào ở trước nên đã được quét dọn sạch sẽ, dù gì nơi đây cũng từng có người chết nên xung quanh căn phòng cũng có chút u ám quỷ dị.
Thời Mộ nhìn xung quanh một vòng, đặt hành lý ở giường phía dưới kế bên giường Phó Vân Thâm, theo sát hắn.
Sắc mặt Phó Vân Thâm u ám: “ Cậu ngủ ở giường trên đi.”
Thời Mộ lắc đầu: “ Không muốn, ban đêm đi tiểu không tiện.”
Hắn ta nhấn mạnh từng chữ một: “ Ngủ, ở, giường, trên.”
Thời Mộ cũng học theo hắn: “ Tôi, không , muốn.”
Phó Vân Thâm mím môi, hừ lạnh quay lưng lại với cô: “ Tùy cậu, nếu xảy ra chuyện gì thì đừng trách tôi không nói trước.”
Quả nhiên, thằng nhóc con này vẫn sợ bà mẹ kế kia làm hại cô.”
Thời Mộ cong môi, xoay người trải ga giường, sắp xếp lại đồ đạc ngay ngắn.
Hắn liếc cô, cầm áo ngủ vào phòng tắm, âm thanh lạch cạch đóng cửa lại, khóa chặt cửa lại.
Thời Mộ nhìn xung quanh vài lần: “ Phó Vân Thâm, có cần tôi giúp cậu chà lưng không?”
Phó Vân Thâm ở bên trong đang cởi quần, tay run lên, suýt nữa bị khóa kéo vào….. “trứng”.
=]]
Thời Mộ sợ cậu không nghe thấy, hỏi lại: “ Phó Vân Thâm, có cần tôi giúp cậu chà lưng không?”
Phó Vân Thâm cắn răng nghiến lợi nói: “ Không cần.”
“ Ừ.” Đáng tiếc vậy, cô cứ tưởng nếu cô chà lưng cho hắn chắc phải được đến 800 giá trị huynh đệ là ít, mỗi ngày chà được 800, cứ chà như vậy mấy tháng là có thể về nhà rồi.
Tiếc quá, tiếc quá mà.
Trong lúc Phó Vân Thâm tắm rửa, Thời Mộ đánh giá xung quanh phòng, nghe nói phòng này từng có người chết thì phải, vậy nhất định là có ma quỷ rồi, lại còn là nam quỷ nữa chứ, nhỡ như lúc cô tắm nó ló đầu ra thì sao giờ, thân phận bị bại lộ là cái chắc, cuối cùng rồi Phó Vân Thâm cũng sẽ biết, vậy thì nguy to.
Cô nhìn lại một vong nữa cũng không thấy chỗ không đúng ở đâu cả, vì lý do an toàn, Thời Mộ quyết định hôm nay sẽ không tắm rửa, tìm hiêu tình hình đã rồi tính tiếp.
Tắm xong, Phó Vân Thâm đã ôm chiếc laptop lên trên giường, tập trung gõ, Thời Mộ rửa mặt và chân xong, cũng lấy mấy quyển sách mà ông ngoại cô để lại rồi cũng bò lên giường mình, cúi đầu nghiêm túc đọc.
Tiếng gõ bàn phím dừng lại bên tai, hắn nhìn Thời Mộ, rồi liếc mấy quyển sách cũ kỹ nhưng được giữ gìn rất tốt kia, Phó Vân Thâm cũng không kìm được mà hỏi: “ Cậu đang đọc cái gì đấy?”
“< Trục quỷ thuật>, đồ ông ngoại tôi để lại, bởi thể chất của tôi có chút đặc thù, nên từ bé ông đã dạy tôi ít kiến thức về nó nhưng đáng tiếc lúc ấy lại không học hành cho tử tế.”
Phó Vân Thâm nhướng mày hỏi: “ Có tác dụng gì không?”
Thời Mộ nói: “ Không phải hôm nay cậu đã thấy rồi sao?”
“ Đối phó với oán linh chết oan thì sao?”
Ý của hắn là đang chỉ bà mẹ kế bị hắn giết chết ấy hả.
“ Oán linh không thể siêu đô, chỉ có một cách là chém hồn đoạn phách, làm như vậy bà ta sẽ vĩnh viễn bất nhập luân hồi.”
Oán linh đa phần đều là các linh hồn có tà niệm quá lớn mà biến thành, oắn hận khi còn sống sẽ cho bọn họ sức mạnh cường đại, cũng có những oán linh có năng lực thấp có thể đi vào trong giấc mơ để phá hủy tâm trí của con người, còn loại mạnh hơn sẽ trực tiếp lấy mạng người ta.
Nếu vậy thì người đi theo Phó Vân Thâm là thuộc loại trước.
Với lại dương khí của Phó Vân Thâm luôn cường thịnh, cho dù bà mẹ kế có muốn lấy mạng Phó Vân Thâm cũng không nhập vào được, chỉ có thể ngày đêm đi theo, để khi hắn ngủ sẽ tái hiện lại cảnh tượng với sự đau đớn của ngày đó, kỳ thật so với loại sau,thì cô thấy chính loaị trước này mới gọi là kinh khủng. Nếu Thời Mộ là Phó Vân Thâm, cũng bị ép thành kẻ giết người không chớp mắt mất.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Nguyệt Lượng trên trang Lustaveland. Nếu bạn đọc ở các trang khác chứng tỏ là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ Nguyệt Lượng trên trang Lustaveland để đọc bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ người dịch có động lực để hoàn thành bộ truyện nhá.
Thời Mộ liếc mắt nhìn Phó Vân Thâm, rồi bước xuống giường, kéo từ trong vali dưới gầm giường ra một cây kiếm gỗ đào có khắc bùa chú gì đó, cô khẽ vuốt ve phần gồ lên, đứng dậy đưa nó cho Phó Vân Thời.
“ Tối nay vào lúc 12 giờ, cậu hãy nhỏ một giọt máu đầu lưỡi kiếm, dùng nó đâm thẳng vào ngực bà ta, chỉ cần là oán lính chưa tồn tại tới trăm năm, sẽ hồn phi phách tán-hồn vía theo mây.”
Phó Vân Thâm ngẩn người, vẻ mặt có chút ngạc nhiên:
Thời Mộ cau mày trầm ngâm: “ Tôi biết cậu không muốn tôi giúp, vậy cứ xem như kiếm nay là tôi cho cậu mượn, nếu thành công giải quyết luôn thứ làm phiền cậu mỗi đêm đi, nhưng cậu phải đồng ý với tôi một việc.”
Phó Vân Thâm cau mày theo: “ Chuyện gì?”
“ Nhất định không phải giết người phóng hỏa, cũng không ép cậu vì xướng.”
Phó Vân Thâm mím môi: “ Khhong được, cậu vẫn nên nói cho tôi biết đó là chuyện gì.”
“.……….”
Sao cái ngườ này bướng thế vậy.
Thời Mộ thở dài một hơi: “ Tôi mới chuyển từ nơi xa tới, lại không cha không mẹ, tứ cố vô thân, hai ngày nữa là cuối tuần, ở đây tôi không có nơi để về, cậu có thể cưu mang tôi hai ngày đấy được không? Chờ tới khi tôi tìm được nhà thì….”
“ Có thể.” Thời Mộ nói chưa dứt câu, hắn đã đồng ý ngay lập tức, đôi mắt đen như mực nhìn cô, “ Đồ này tôi nhận, chỗ ở tôi sẽ giúp cậu tìm.”
Thời Mộ cười híp mắt, chủ động kéo tay hắn, rồi đặt cây kiếm vào trong tay hắn.
[ Đinh! Cùng Phó Vân Thâm nắm tay thành công, nhận được X 100 giá trị huynh đệ.]
Hai mắt Thời Mộ lóe sáng, đưa tay khác ra: “ Vậy chúng ta quyết định như vậy nhá.”
Hắn cũng không cự tuyệt, đưa tay ra nắm rồi nhanh chóng rút tay về.
Âm thanh của hệ thống lại vang lên: [ Đinh! Cùng với Phó Vân Thâm nắm tay thành công, nhận X 100 giá trị huynh đệ.]
Dễ dàng nhận được 200 giá trị huynh đệ khiến Thời Mộ cười vui vẻ trèo lên giường.
Hệ thống nhịn không được lên tiếng: [ Ký chủ, ngài quá gian trá rồi]
11 giờ đêm, đúng giờ tắt đèn, cả tòa nhà trở nên tối tăm.
Đúng 12 giờ, linh hồn bà mẹ kế xuất hiện như đến hẹn.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------
Tác giả có điều muốn nói:
Thời Mộ: A, nhãi ranh vẫn là nhai ranh.
Hôm nay tôi siêu đúng giờ nha!!! Khen tôi đi!!! Khen tôi đi!!!
Ngày mai vẫn tám giờ nhá.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...