Xuyên Tới Thập Niên 80 Cùng Chồng Làm Giàu


Chỉ là Nhạc Vân nghĩ quá đơn giản, ngồi xổm trước tiệm cơm liên tục vài ngày, ngược lại bị người ta hiểu lầm là kẻ ăn xin, kẻ lang thang, cũng không có phát hiện ra nhân vật nào khả nghi, mắt thấy việc kinh doanh của tiệm cơm thật sự quá tốt, nhân viên đưa cơm cùng thực khách ra ra vào vào liên tục, khiến bà ta hoa mày chóng mặt.

Mà ngay khi Nhạc Vân muốn từ bỏ, thì bên tai lại vang lên một giọng nam hồn hậu qua chiếc loa phóng thanh, “Các vị đồng chí mời chú ý, vì để mọi người có thể nhanh chóng được thưởng thức những món đặc sản của tiệm Thực Vi Điềm chúng tôi như cá hầm cải chua, cá hầm ớt, vv!.

Thực Vi Điềm chúng tôi quyết định, mở thêm một chi nhánh ở trung tâm huyện, cách tiệm quần áo Vi Điềm không xa, chỉ cách có khoảng hai ba cửa tiệm mà thôi, đầu bếp nấu cơm cũng là từ bên này thuyên chuyển sang bên đó, khoảng cách xa, cũng không cần phải tới bên này xếp hàng!”Những lời này có rất nhiều thông tin.


Mở chi nhánh?Có thể quyết định việc này, còn không phải là ông chủ hay sao!Nhạc Vân vui mừng khôn xiết.

Cuối cùng cũng bắt được tên gian phu lừa Minh Vi rồi!Bà ta nhanh chóng chạy lên chen qua đám người, nhìn người đàn ông cầm chiếc loa hét to không ngừng, cả người cao lớn thô kệch, đen thui, vừa thấy liền biết là đồ nhà quê, đánh giá đại khái là cơn gió cải cách thổi tới, đề xướng làm buôn bán kinh doanh, tên nhà quê này tốt số, mở được một tiệm cơm, kiếm được mấy đồng tiền dơ bẩn đây mà!Nhạc Vân không nghĩ nhiều, vén tay áo lên, tiến tới cũng không cho người khác có thời gian suy nghĩ lập tức tát cho người đàn ông một cái, “Còn dám mở chi nhánh? Tên khốn khiếp dám lừa con gái bà, hôm nay bà phải đánh chết mày, để mày về sau không dám tiếp cận lừa gạt con gái bà nữa!”“……”Bởi vì một cái bạt tai này, người đàn ông ngây ngẩn cả người.

Tiếng thét to cũng lập tức dừng lại.

Người bị Nhạc Vân ghét bỏ, thậm chí là tát tai cũng không phải ai khác, mà chính là Hạ Thiết Ngưu, người phụ tá đắc lực cần lao, thành khẩn, chân thành, làm việc không biết mệt mỏi trong cảm nhận của Minh Vi.

Anh chẳng qua là nhận được phân phó của Minh Vi, tới trước cửa tiệm Thực Vi Điềm bên cạnh trường trung học số 2 thông báo cho mọi người, rằng Thực Vi Điềm của bọn họ muốn mở thêm một chi nhánh ở trung tâm huyện, tránh cho việc có quá nhiều người tụ tập ở trước cổng trường, ảnh hưởng việc học tập và nghỉ ngơi của các bạn học sinh, sao lại thành tên lừa đảo rồi?Anh lừa gạt con gái nhà ai chứ?Chuyện bên Thực Vi Điềm, Minh Vi cùng không hay biết gì.

Hạ Tri Nhai nói tới tối sẽ có một đám thanh niên nhận thông báo tuyển dụng ở thôn Kháo Sơn tới huyện thành báo tin, gia nhập đội vận chuyển của anh, hơn nửa trong khoảng thời gian này cũng kiếm được không ít tiền, Hạ Tri Nhai hào phóng vung tay bảo Minh Vi cùng anh nhân lúc nghỉ trưa đi ra ngoài chợ chọn mua một vài ngăn tủ, đưa tới ký túc xá cho các anh em đựng đồ.

Tuy rằng quần áo của mọi người cũng không có gì nhiều, nhưng tủ vẫn cần phải có, không chừng một ngày nào đó Minh Vi tâm trạng tốt, tìm nhà xưởng Diệp ký đặt làm một đám đồng phục cho đội vận chuyển thì sao!Hạ Tri Nhai vì tiết kiệm phí tổn, từ chối hai người chuyên khuân vác thuê giá ba tệ, tự mình dẫn theo các anh em từng trong bội đội tới khuân vác tủ đựng quần áo, thực ra cũng không phải cái tủ rất to, chỉ là thời buổi này chất lượng sản phẩm đều rất tốt, tủ đều là dùng gỗ đặc để làm.


Hạ Tri Nhai vững vàng vác ngăn tủ trên vai, một tay đỡ cạnh tủ tránh bị thương bả vai, tay còn lại thì ngăn không cho ngăn tủ ngã xuống.

“Cái tủ này là gỗ đặc, rất nặng phải không? Nếu không, chúng ta vẫn bỏ ra vài tệ thuê người khuân vác lấy!” Minh Vi ở phía sau giúp anh duy trì cân bằng, lo lắng hỏi một câu, sợ khuân vác không được, ngược lại cái tủ bị đổ hỏng thì toi, mà Hạ Tri Nhai cũng bị thương gân động cốt.

“Không có việc gì! Ổn!” Hạ Tri Nhai thích ứng một chút trọng lượng của ngăn tủ, từ từ di chuyển chiếc tủ đặt lên trên máy kéo, đợi lát nữa còn phải nhấc lên nữa, Hạ Tri Nhai vừa làm vừa nói, “Đừng xem thường chồng em, anh sức lớn vô cùng, may là em chưa thi đại học xong, anh sẽ không phá hư ước định của hai ta.

Nếu không, em cũng đừng lo lắng cho cái tủ cùng anh, trước lo lắng cái eo nhỏ của em đi!”“Thật là, không biết xấu hổ!” Minh Vi ý thức được anh đang ám chỉ điều gì, gương mặt lập tức đỏ bừng lên.


Cũng may là đứng đằng sau Hạ Tri Nhai, nếu không với bộ dáng thẹn thùng đó, thật sự là làm người ta muốn ngừng mà không được!Minh Vi đứng sau đỡ một góc của chiếc tủ, có chút thất thần.

Thời tiết vẫn còn nóng, mồ hôi ướt đẫm cả ngực Hạ Tri Nhai, chiếc áo vải dệt màu trắng dính sát vào người anh, phác họa rõ nét từng khối cơ ngực cơ bụng săn chắc.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận