Hắn nhếch môi, chắp tay thi lễ với Giản Thanh Thanh, "Cô nương cứ gọi tại hạ là Minh Tri Nghiễn là được rồi, đa tạ ân cứu mạng của cô nương.
"
Giản Thanh Thanh vội vàng xua tay, "Minh đại hiệp không cần khách sáo, ta tên Giản Thanh Thanh.
"
"Đúng rồi, ngươi có muốn ăn sáng không?"
Minh Tri Nghiễn lắc đầu, từ chối, "Tại hạ phải đi rồi, đa tạ tiểu cô nương và gia đình đã quan tâm chiếu cố.
"
Vừa nói, hắn vừa lấy ra một miếng ngọc bội, đưa cho Giản Thanh Thanh, "Sau này nếu có việc gì, tiểu cô nương có thể cầm ngọc bội này đến chỗ huyện lệnh, ông ta sẽ giúp ngươi.
"
Miếng ngọc bội này là biểu tượng thân phận của Minh gia, mà huyện lệnh chính là quan phụ mẫu gần đây nhất, những vấn đề thông thường huyện lệnh đều có thể giải quyết, không giải quyết được có thể chuyển lời cho hắn.
Giản Thanh Thanh vội vàng nhận lấy, vị Minh đại hiệp này vừa nhìn đã biết không phải người thường, thời đại này lại không yên bình, nhỡ gặp chuyện gì còn có thể dùng tới, có thể không cầu báo mà đáp cứu người nhưng người ta muốn cho đồ thì hoàn toàn không cần thiết phải từ chối.
"Đa tạ Minh đại hiệp!"
Minh Tri Nghiễn gật đầu, lần nữa chắp tay với Giản Thanh Thanh, "Cô nương, tại hạ cáo từ.
"
Giản Thanh Thanh cũng hoàn lễ, "Hẹn gặp lại!"
Nhìn người ta biến mất trước mắt, Giản Thanh Thanh cảm khái, thật là một thiếu niên vừa lễ phép vừa có bản lĩnh!
Giản Thanh Thanh không để chuyện này trong lòng, cất ngọc bội vào không gian bếp rồi bắt đầu xách thùng ra ngoài gánh nước tưới đất.
Mà ở một bên khác, Minh Tri Nghiễn vừa ra khỏi nhà Giản Thanh Thanh đã không còn dáng vẻ công tử nho nhã nữa, ánh mắt âm trầm sâu thẳm.
Một đám hắc y nhân quỳ trước mặt hắn, "Thế tử, thuộc hạ tới chậm!"
Minh Tri Nghiễn lạnh lùng liếc nhìn đám hắc y nhân một cái, "Đi thôi.
"
Giản Thanh Thanh lặng lẽ lấy các dụng cụ trong không gian bếp ra bờ sông lấy đầy nước, sau đó cho vào không gian rồi mang về.
Nàng đúng là một cô nương thông minh mà! Làm như vậy thì không cần phải vất vả chuyển đi chuyển lại nhiều lần.
Giản Thanh Thanh tự luyến nghĩ.
Tốn cả một buổi sáng, nàng rốt cuộc cũng tưới nước xong cho mảnh đất nhỏ, như vậy đợi nó ủ thêm vài ngày là có thể trồng bảo bối làm giàu của nàng rồi.
Nói đến làm giàu, mắt Giản Thanh Thanh đảo một vòng, đột nhiên nảy ra một ý.
Nàng quay về nhà lấy mấy ống tre ra, sau đó lấy muối của mình ra, đổ muối vào trong ống tre.
Phát tài rồi phát tài rồi!
Tiểu Hổ hái rau dại về đến nhà, nhìn thấy chính là tỷ tỷ mình đang ôm ống tre cười ngây ngô.
"Tỷ, tỷ đang làm gì vậy?"
Giản Thanh Thanh cười thần bí với Tiểu Hổ, "Ngươi có biết đây là cái gì không?"
"Cái gì vậy?"
"Bảo bối!"
Giản Thanh Thanh cười ha ha, chính là không nói cho hắn biết.
Tiểu Hổ là một đứa trẻ nóng tính, vội vàng túm lấy tay nàng, "A a rốt cuộc là cái gì vậy, tỷ mau nói cho ta biết đi!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...