Không ngoài dự đoán, tất cả bọn họ đều đói đến da bọc xương.
Thấy nàng tỉnh lại, Giản Nương vội vàng bưng đến một chén cháo nhỏ: "Đại tỷ nhi, mau uống đi, uống rồi sẽ không còn đói nữa."
Nhìn vào chén cháo, Giản Thanh Thanh thấy rõ, đó là cháo loãng, màu vàng nhạt, lẫn cả trấu.
Trước kia nàng sẽ chẳng thèm ngó tới, nhưng giờ đây, chỉ cần mùi cháo tỏa ra, miệng nàng đã tiết đầy nước bọt, bụng cũng réo lên không ngừng.
Nàng nhanh chóng nhận lấy, uống cạn trong một hơi.
Uống xong nàng vẫn còn đói, nhưng biết không thể đòi thêm, vì trong nhà chắc chẳng còn gì.
Chén cháo này, cả nhà đã dồn hết sức mới có thể chuẩn bị cho nàng.
Nơi này là Đại Ngụy quốc, không thuộc về bất kỳ triều đại nào trong thế giới cũ của nàng, có thể coi là thời đại hư cấu.
Mảnh đại lục này chia làm năm quốc gia, mà Đại Ngụy quốc nằm ở trung tâm, tuy không phải mạnh nhất, nhưng thực lực cũng không kém, nên chưa từng bị xâm chiếm, chỉ là những cuộc phân tranh nhỏ lớn chưa bao giờ ngừng.
Trong thời chiến loạn, dân chúng chịu khổ nhất, thuế má và lao dịch nặng nề.
Trước kia, giao thuế còn dư chút ít để sống qua ngày, nhưng năm trước gặp đại hạn, mùa màng gần như thất bát hoàn toàn.
Triều đình tuyên bố miễn thuế, nhưng người dân vẫn chết đói vì đào hết rễ cây, ăn sạch cỏ dại.
Đầu xuân đến, lương thực đã gieo hết, rau dại và lá cây trên núi cũng mọc lên, mang lại chút hi vọng mong manh.
Mà nguyên chủ vì sao lại chết đói trong thời điểm vạn vật sinh sôi này? Là vì nàng là tỷ tỷ trong cặp song sinh, sinh ra đã yếu ớt.
Mùa đông năm trước lương thực trong nhà là từ những hạt thóc lép và xác mạch mài nhuyễn, trộn lẫn chút gạo kê, nhiều trấu ít gạo.
Người thời hiện đại đều biết ăn nhiều trấu sẽ chết, thời đại này cũng biết, nhưng chẳng còn cách nào khác.
Nguyên chủ ăn nhiều loại thức ăn ấy, vốn dĩ đã suy yếu, dạ dày càng chịu không nổi, ăn gì cũng nôn ra.
Nàng không dám để gia đình biết, lén lút nôn bên ngoài.
Nhưng hôm nay, chưa ăn xong thì nàng đã nôn ra trên bàn cơm, còn hộc máu, chẳng bao lâu sau liền mất.
Hiện tại, nàng uống chén cháo này hẳn là từ những hạt gạo còn sót lại, trộn với chút trấu, chẳng còn gì khác.
Thật ra bọn họ đã ăn rau dại hơn một tháng, ba đứa trẻ vừa rồi nhìn nàng uống đều nuốt nước miếng.
Giản Thanh Thanh quả thực không thể khóc ra nước mắt, với tình cảnh này, dù nàng có sống lại từ cõi chết thì cũng khó sống đến vụ hè.
Nàng nếm chén cháo đắng chát, tự hỏi làm sao để sống lâu hơn, thì bất chợt nhận ra sáu cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào nàng.
Nàng hoảng hốt hỏi: "Sao vậy?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...