Hiện tại việc kinh doanh của quán lẩu cực kỳ tốt, tốt đến mức khối lượng thành phẩm bán ra không đếm xuể.
Đại sảnh dưới lầu ngày nào cũng chật kín khách đến ăn, phòng bao trên lầu luôn có người đặt trước, muốn ăn phải chờ tới cả tháng.
Trong số đó còn có vài vị quý nhân đức cao vọng trọng, khi bọn họ biết được trong thành xuất hiện một tửu lâu gọi là tiểu lẩu, phương thức ăn vô cùng độc đáo, hương vị cũng cực kỳ hấp dẫn, tất cả mọi người đều muốn đến thử!
Vì để giảm bớt áp lực của tiệm lẩu này, Quý Hàn ra lệnh thúc đẩy tiến độ mở thêm một chi nhánh của tiệm lẩu nữa, mau chóng chuẩn bị khai trương.
Đồng thời chuẩn bị thêm tiệm y phục lớn đã khai trương ngày hôm trước.
Một cửa hàng to như vậy bắt đầu tiến hành kinh doanh theo mô hình kinh doanh hiện đại do Quý Hàn đưa ra, đang trong quá trình thử nghiệm và cải tiến.
Nó còn được trang bị phòng bao cao cấp, chỉ tiêu phí một lượng ngân lượng nhất định đã có thể tùy ý chọn lựa kiểu dáng y phục theo ý muốn của bản thân.
Loại dịch vụ này nhắm vào đối tượng khách hàng là những tiểu thư, phu nhân nhà giàu, đám người sẵn sàng bỏ ra một lượng tiền lớn vào y phục.
Trong thời đại lấy địa vị nam nhân làm hàng đầu này, kiểu dáng y phục của nữ nhân chỉ có vài kiểu ít ỏi, cả một con phố cũng chẳng thấy một tiệm may y phục nữ nhân nào cả.
Kẻ có tiền đều có thợ may cho riêng mình, vải dệt mặc dù rất xa hoa nhưng kiểu dáng cực kỳ đơn điệu, gia đình bình thường lại càng chẳng có bộ y phục đặc sắc nào.
Bởi vậy nên đây chính là một thị trường có tiềm năng rất lớn, vì thế hắn mới để cho chưởng quầy phụ trách nơi này, còn cố ý thuê nữ nhân về làm việc trong cửa tiệm.
Ở thời đại mà nữ nhân rất kiên trì không xuất đầu lộ diện thì một vài nữ nhân nghèo khổ hoàn toàn không thể tìm được việc làm, còn những người có tay nghề chỉ có thể giúp đỡ người khác may vá quần áo hoặc là đi làm tỳ nữ cho những gia tộc có tiếng khác.
Những công việc như vậy thì hầu như sẽ không có nữ nhân nào nguyện ý làm cả, bởi vì tư tưởng của sâu nặng đã in sâu trong tâm trí họ khiến cho các nàng ấy không chấp nhận được việc xuất xuất đầu lộ diện ở bên ngoài.
Ở trong nhận thức của các nàng thì nữ nhân của gia đình đứng đắn tuyệt đối sẽ không ra bên ngoài làm việc lộ diện như vậy.
Sau khi được chưởng quầy lần nữa cam đoan rằng trong tiệm chỉ chiêu đãi khách nữ thì lúc này bọn họ mới miễn cưỡng chấp nhận mức lương cao để làm việc, tổng cộng có mười người.
Xử lý xong việc khai trương cửa tiệm thì Quý Hàn lại gọi Phú Quý đến, muốn cậu đi tìm mấy người thông minh đáng tin cậy để hỏi thăm những việc có liên quan đến Lục phò mã.
Chưởng quầy từ phía sau đi lên, cúi người khai báo với hắn.
"Gia, Lục phò mã đang ở dưới lầu thể hiện quyền lực, nói rằng hôm nay dù thế nào cũng phải ăn được lẩu, nếu không thì sẽ phá bỏ tiệm lẩu của chúng ta.
”
Nghe những lời chưởng quầy nói, Quý Hàn khịt mũi hừ lạnh một tiếng, thiên đường có lối gã lại không đi, địa ngục không cửa lại cứ muốn đâm đầu vào!
Hắn đứng dậy đi đến bên cạnh cửa sổ, cau mày nhìn ra bên ngoài, tầm mắt rơi xuống chiếc xe ngựa xa hoa rực rỡ đang đứng yên trước cửa tiệm.
Dưới lầu, một tên nô bộc của Văn Hoa Xương đang kiêu căng ngạo mạn quát về phía một gã sai vặt.
"Người có biết người trên xe ngựa là ai không mà dám để cho chủ nhân của ta phải chờ.
Coi chừng ta phá hủy cái tiệm lẩu rách nát này của các ngươi đấy.
”
Dáng vẻ gã ta cực kỳ kiêu ngạo, thế nên Quý Hàn trên lầu đã nghe hết toàn bộ nhưng lời hắn ta nói.
Nhìn thấy một màn này, đôi mắt Quý Hàn lập tức tối sầm, dặn dò chưởng quầy vài câu.
Chưởng quầy lập tức hiểu ra, thấy hắn không dặn dò gì thêm nữa liền cúi người xuống, vội vàng rời đi.
Chưởng quầy đi xuống dưới lầu, tự mình bước ra cửa nghênh đón, nở một nụ cười tiêu chuẩn của một con buôn, trông dáng vẻ hết sức ân cần.
Trước tiên là xin lỗi rồi cung kính thở than với người ngồi trong xe ngựa.
"Thỉnh quý khách xuống xe ngựa, tiểu nhân đã dọn một gian phòng thượng đẳng cho ngài rồi ạ.
”
Nghe được lời nói của chưởng quầy, Trương công tử cũng đang ngồi bên trong xe ngựa vỗ vỗ con ngựa nói.
“Đúng là Lục phò mã có khác, ta đã đến vài lần rồi nhưng lại chưa từng có cơ hội đặt được phòng bao.
Có thể ngồi trong phòng bao trên lầu chắc hẳn đều là người có thân phận, dưới lầu này tuy rằng cũng không tệ, thế nhưng không phù hợp với thân phận hiện tại của ngài!”
Lời này rơi vào tai Văn Hoa Xương, gã vô cùng hưởng thụ, đáy lòng gã cũng hiểu được hiện tại gã chính là Lục phò mã, là con rể của hoàng thất, đương nhiên không có khả năng ngồi lại trong đại sảnh ăn cơm được.
Một hồi lâu sau gã mới cùng Trương công tử bước xuống xe ngựa.
Trong lúc đi thì bỗng liếc mắt nhìn những người đang xếp hàng chờ ăn lẩu ở bên ngoài, lúc này gã mới cảm nhận được cái gì gọi là sự ưu việt của kẻ bề trên, dưới sự hướng dẫn của chưởng quầy, hắn nghênh ngang đi lên phòng bao trên lầu.
Những người dùng cơm ở phòng bao ở lầu hai đều là những người không phú thì cũng quý, một màn vừa rồi phát sinh ở dưới lầu, những người trên phòng này đều nghe rõ ràng rành mạch.
Những người xếp hàng chờ ăn lẩu ở bên ngoài sau khi thấy Văn Hoa Xương lên phòng ở lầu hai đều nghị luận, nói rằng gã quá kiêu ngạo, chỉ biết dùng quyền lực áp bức người khác.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...