Ban đầu ả ta vốn nghĩ rằng mình đã tìm được một tài tử danh giá của một gia đình có tiếng, nhưng đối với biểu hiện của gã sau khi thành thân, ả ta bắt đầu nghi ngờ liệu quyết định ban đầu của bản thân rốt cục là đúng hay là sai.
Trong lòng không khỏi mang gã ra so sánh với Bát phò mã, bất luận là tài hay là sắc, gã đều không hề kém so với phò mã của mình, ngược lại, hắn còn có vẻ trội hơn cả phò mã của ả ta.
Trong yến tiệc, ả ta đặc biệt chú ý đến sự chiếu cố của Bát phò mã dành cho Hoa Dương, thậm chí còn lo liệu cả những việc như cạo xương cá, những việc mà bình thường chỉ có người hầu làm, hắn đều tự mình làm hết.
Tất cả những việc đó phò mã của mình, từ trước nay đều không buồn quan tâm đến.
Trong khoảnh khắc lúc ấy trong lòng ả ta như có thêm một khoảng trống, từ tận đáy lòng, ả ta bắt đầu cảm thấy có chút chịu không nổi vị phò mã tay trói gà không chặt đang chật vật nằm trước mặt mình.
Lúc này Hoa Dương công chúa đang ở trong chính điện nóng lòng chờ yến tiệc kết thúc, sau khi hoàng thượng rời khỏi yến tiệc, liền hận không thể lập tức đi vào tẩm điện của ngạch nương.
Quý Hàn muốn đi cùng nàng đến Khánh Hoa Cung lại bị Hoa Dương mở miệng chặn lại ở bên ngoài.
Vì vậy, hắn chỉ có thể lẳng lặng ngồi ở điện một mình, tiếp tục chờ đợi.
Trong tẩm điển, Dung Phi nương nương ân cần nắm tay con gái, hai mẹ con trò chuyện rất lâu.
Bà ân cần nhìn con gái mình, sau đó lại nhẹ nhàng hỏi.
“Hinh Nhi, trạng nguyên lang đối đãi với con có tốt không?”
Nghe ngạch nương hỏi chuyện này, Hoa Dương công chúa nghĩ đến người bị mình chặn ở bên ngoài, đoán chừng lúc đó người này hẳn đã trở về tẩm điện nghỉ ngơi rồi.
Ngoại trừ đêm thành thân đó ra, những ngày trở lại đây, gã nam nhân đó luôn đối xử rất tốt với nàng, nàng lập tức gạt bỏ suy nghĩ, nhìn vào mắt ngạc nương, gật đầu lên tiếng.
“Rất tốt ạ.
”
Dung Phi thấy khuê nữ như vậy, vỗ nhẹ vào mu bàn tay nàng, nhẹ nhàng dặn dò.
“Là ngạch nương vô dụng, bao nhiêu năm nay đã để con phải chịu ấm ức rồi, sau này con sống không cần phải quá mạnh mẽ như vậy, nam nhân đều thích nữ nhân ôn nhu hiểu chuyện, dẫu sao phò mã cũng là một nam nhân, tuy rằng gia thế của hắn không quá tốt, nhưng nếu hắn chân thành đối đãi với con, ngạch nương cũng có thể yên tâm rồi.
”
Hoa Dương nghe lời ngạch nương dặn dò, nàng chỉ gật đầu không nói gì, bởi vì không muốn ngạch nương lo lắng cho mình.
Hai người trò chuyện mất hồi lâu, thấy thời gian đã không còn sớm, Hoa Dương bất đắc dĩ rời khỏi tẩm điện của Dung Phi.
Vừa bước ra khỏi tẩm điện, nàng liền nhìn thấy người đó hoá ra vẫn còn đang đợi mình, trong phút chốc, trong lòng nàng như có gì đó xao động, càng không thể diễn tả thành lời được đó là cảm giác gì!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...