Quý Hàn ngồi ở đó nhìn theo, trên gương mặt hắn không lộ ra bất kỳ biểu cảm gì, dưới đôi mắt đen láy lại ẩn chứa rất nhiều nộ khí, nhiều đến nỗi chiếc túi trong tay dần bị bóp méo đến biến dạng, gân xanh trên mu bàn tay dần nổi lên.
Một lúc sau, hắn buông thõng chiếc túi trên tay ra, đứng dậy bước ra ngoài.
Khi đi ra ngoài, hắn đi theo bóng người từ xa, đến phía sau hoa viên, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ở đình nghỉ mát phía xa, Quý Hàn dừng bước, đứng ở một bên khác của cây la hán, dùng ánh mắt đen tối, chăm chú nhìn xa xăm.
Hoa Dương công chúa ngồi ở trong đình trước bàn Bát Tiên, vốn muốn ra ngoài hít thở không khí, yên tĩnh một lát, nhưng khi nhìn thấy phía sau có người đi tới, trong mắt hiện lên một tia khó chịu.
Cô nam quả nữ, sợ sẽ có lời đàm tiếu, liền đứng dậy muốn rời đi.
Lục phò mã tiến vào, thấy nàng muốn rời đi liền bước tới, chặn đường đi của nàng, nhẹ giọng gọi tên.
“Hoa Dương.
”
Nghe thấy gã gọi tên mình, Hoa Dương công chúa khẽ cau mày, lùi lại một bước, muốn giữ khoảng cách với gã.
“Lục phò mã, chú ý thân phận của ngươi.
” Giọng nói lạnh lùng ẩn chứa sự ghê tởm.
Nhìn thấy nàng như vậy, Lục phò mã lập tức tiến lên một bước tiến lại gần nàng, vẻ mặt tuấn mỹ gấp gáp giải thích.
“Hoa Dương, nàng biết đấy, ta có tâm ý với nàng, việc cưới Lục công chúa vốn không phải là chủ ý của ta.
” Gã vừa nói vừa muốn đưa tay ra nắm lấy tay Hoa Dương công chúa, nhưng một giây sau đã bị nàng né tránh.
Nhìn thấy vậy, Lục phò mã cũng không từ bỏ ý định, tiếp tục bày ra bộ dạng đau khổ, tiếp tục nói.
“Ta biết, nàng với tên Trạng nguyên họ Quý kia cũng chưa từng động phòng, nàng có phải là vẫn đang đợi ta không?” Gã vừa liền cảm thấy rất hưng phấn.
“Nàng yên tâm, mặc dù ta không thể cho nàng một danh phận, nhưng nếu nàng ở bên ta, sau này nhất định ta sẽ đối xử với nàng thật tốt.
”
Hoa Dương công chúa không muốn lãng phí thêm lời nào với gã, nghe được lời nói không biết liêm sỉ này của gã, lồng ngực phập phồng, khuôn mặt trắng nõn thanh tú đỏ bừng vì tức giận, liền mở miệng mắng gã.
“Ngươi quá tự phụ rồi.
” Trong giọng nói của nàng còn có chút run rẩy.
Nàng thế nào cũng không ngờ đến, người đang đứng trước mặt mình lại che giấu suy nghĩ bẩn thỉu như vậy, còn dám công khai nói ra những thứ này cho nàng biết.
Quý Hàn không biết từ lúc nào đã quay người bước tới, kéo công chúa nương tử ra sau lưng, dùng chân đá thật mạnh vào ngực Lục phò mã.
Cú đá này, trực tiếp đánh ngã Lục phò mã không chút phòng bị rơi xuống hồ nhân tạo.
Gã không biết bơi, nên cứ ngụp lặn mãi trong hồ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...