Sau khi nàng rời đi, Quý Hàn vẫn nằm dài trên chiếc giường mềm mại, lười biếng duỗi thân thể cường tráng của mình.
So với cái ghế mềm kia, hắn đã lâu rồi không nằm trên chiếc giường này, bây giờ cuối cùng cũng được nằm ở đây liền cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Nhắm mắt lại, hắn ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng còn sót lại trên chăn, không phải mùi nước hoa công nghiệp hiện đại mà là hương hoa thơm mát mà hắn không thể nói rõ đó là cái gì.
Ôm chiếc chăn bông đó giống như ôm công chúa nương tử của mình, cứ như vậy, hắn lại lần nữa chìm vào giấc ngủ từ lúc nào không hay.
Hắn ngủ một mạch đến trưa, vì vậy khi Quý Hàn, người hiếm khi dùng cơm trưa ở phủ lại xuất hiện ở sảnh đường khiến mấy tiểu cung nữ hầu hạ đều không khỏi kinh ngạc, vội vàng chuẩn bị thêm bát đũa cho hắn.
Sau khi Quý Hàn ngồi xuống, hắn theo thói quen đảm đương công việc của cung nữ, múc một bát canh cho công chúa nương tử, đưa đến đặt bên cạnh tay nàng.
Thỉnh thoảng, còn sẽ gắp thịt cá đã lọc sạch xương, đặt trên chiếc đĩa sứ của công chúa nương tử.
Những việc này hắn làm một cách thuận tình thuận tâm ý, cư xử đúng mực, không hề xu nịnh, giống như một người trượng phu ân cần và tốt bụng.
Hoa Dương công chúa đối với hành động này của hắn, vốn dĩ lúc đầu còn có thái độ bài xích, dần dần cũng thành thói quen rồi, cũng đành kệ hành động này của hắn, từ đó về sau cũng không cảm thấy có vấn đề gì.
Dùng bữa trưa xong, Quý Hàn sau khi nói với công chúa nương tử nhà mình là có việc, liền vội vội vàng vàng đi ra ngoài.
Tiểu Thúy đang hầu hạ Hoa Dương công chúa, lén lút nhìn sắc mặt chủ tử, rồi mở miệng nói.
“Chủ tử, người cũng không quan tâm sao, nhìn phò mã gia suốt ngày như kẻ sống buông thả, cũng không biết ở phủ phụ giúp gì cho người, chuyện lớn nhỏ trong phủ đều để người một mình tự lo liệu!”
Nghe được lời oán trách của nàng ấy, lúc sau Hoa Dương công chúa mới mở miệng.
“Được rồi, ngươi lui xuống đi, bổn cung muốn yên tĩnh một lát.
”
Sau khi tỳ nữ lui xuống, Hoa Dương công chúa đi vào trong phòng, muốn nghỉ ngơi một lúc.
Nàng giơ tay mở rèm ra, liền nhìn thấy y phục của nam nhân bị vứt trên giường, giường cũng chưa được dọn dẹp gọn gàng!
Nhìn thấy cảnh tượng này, nàng khẽ thở dài, không biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng nàng thực sự đã ngủ quên trong vòng tay của tên vô lại đó, lại còn ngủ say như vậy!
Bấy giờ mới nhận ra, những ngày gần đây nàng dần thân thiết với kẻ đó, dường như đã dần mất đi sự cảnh giác và phòng bị, để kẻ đó tự ý xâm nhập vào cuộc sống của nàng, không biết điều này là tốt hay xấu đây!
Nàng đã gặp quá nhiều kẻ có tâm địa nham hiểu, nàng biết cũng không nên dễ dàng tin người như vậy, đặc biệt còn là nam nhân!
Cùng lúc đó, tin tức về tửu lầu lẩu mới mở trên đường Thanh Nguyên đã lan truyền ta gần như khắp hoàng thành, nhiều người còn không biết lẩu là thứ gì.
Thậm chí có nhiều quan chức quyền quý đều nghe danh mà đến, muốn nếm thử hương vị lẩu.
Vì vậy, những gian phòng trang nhã trên lầu hai đã sớm bị một số người có thế lực bỏ ra số ngân lượng lớn để đặt trước.
Khách ở đại sảnh phía dưới, không ngày nào còn dư lại chỗ trống, như đợt sóng này đến đợt sóng khác, đến rồi đi, không lúc nào trống chỗ.
Khi Quý Hàn đến cửa tiệm, nhìn thấy cảnh tượng này cũng không quá ngạc nhiên, hắn biết rõ chỉ cần là con người, bất luận ở độ tuổi nào, đối với những mới mẻ đều rất tò mò.
Vốn đã nghĩ qua việc kinh doanh sẽ không tệ, những không nghĩ sẽ tốt như vậy.
Hắn gọi chưởng quỹ lên lầu tới gian phòng riêng của mình, xem qua sổ sách ghi chép những ngày gần đây, kết quả việc làm ăn lại tốt hơn rất nhiều so với dự kiến.
Đóng sổ lại, hắn quyết định tiến hành kế hoạch mở rộng tiếp theo, muốn dùng thời gian một hai năm này làm chủ tất cả những con phố này.
Nghĩ đến những điều này hắn lại đem một số ngân lượng cho chủ quản để ông ấy sắp xếp người mang đến phủ công chúa.
Rất nhanh, đã tới ngày diễn ra yến tiệc.
Quý Hàn khoác tấm trường bào màu xám đen do Hoa Dương công chúa chuẩn bị, lười biếng ngồi trên ghế thái sư ở ngoài điện, chờ công chúa nương tử của mình đi ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...