Ả luôn cảm thấy vị trạng nguyên này giống như đã biến thành người khác, không còn giữ thái độ chỉ biết vâng vâng dạ dạ giống như lúc trước nữa, cả khí chất trên người dường như cũng dần thay đổi, đáy mắt toát lên sự khôn ngoan khó lường.
Cái này hoàn toàn trái ngược với bộ dạng khúm núm lúc trước, không biết liệu có phải trước đây hắn chỉ hắn giả vờ hay không?
Nghĩ tới việc bản thân có khả năng đã bị hắn lừa, trong lòng ả bùng lên một ngọn lửa giận.
Rất nhanh sau đó ả đã đè nén cơn giận xuống, dù cho hắn giả bộ thì đã làm sao?
Quý Hàn chẳng qua chỉ là một trạng nguyên hữu danh vô thực, không có gia thế, có thể làm nên chuyện gì cơ chứ?
Hoa Dương công chúa muội muội này của ả là người rất kiêu ngạo, dù tướng mạo của nàng rất xinh đẹp, cũng chỉ có thể gả cho một tên trạng nguyên lang nghèo hèn, không quyền không thế, sao có thể sánh ngang với gia thế nhà phò mã của ả được cơ chứ?
Cả đời này Hoa Dương nàng cũng chỉ có thể bị ả và mẫu phi của ả chà đạp giống như mẫu phi của nàng, cái gì cũng không có mà thôi, vĩnh viễn không thể trở mình.
Nghĩ tới những chuyện này, trong lòng ả ta rất lấy làm hả hê, khuôn mặt lập tức xuất hiện nụ cười đắc ý.
Lúc Hoa Dương công chúa thấy Lục công chúa bước vào, khẽ nhíu mày, quay mặt sang một bên lạnh lùng nói với người phía sau:
“Ngươi lui xuống trước đi.
”
Nghe thấy lời của nương tử của mình nói, trên mặt Quý Hàn không còn vẻ đùa cợt như lúc hai người còn ở một mình nữa, hắn khẽ gật đầu, thận trọng rời khỏi thư phòng, đi tới vườn trúc ở khu hậu viện.
Quý Thị đang ngồi trong sân hóng mát, nhìn thấy con trai tới, lập tức dừng công việc đang dở, đứng dậy cúi thấp đầu, giống như một đứa trẻ phạm lỗi, sợ bị hắn quở mắng.
Quý Hàn thấy hành động này của bà, trái tim của hắn bỗng nhói lên.
Trong ký ức thưa thớt, hắn nhớ rõ ràng thái độ cực kỳ tệ bạc của tên nguyên chủ đốn mạt này đối với mẹ đẻ của mình.
Hiện giờ hắn là người chiếm giữ thể xác của con trai bà, đối diện với người phụ nữ đáng thương này, hắn cảm thấy rất có lỗi, nhưng nhất thời không biết nên làm thế nào để có thể hòa hợp được với bà.
Thoáng nhìn chiếc khăn lụa mà bà đang thêu dở đặt trong giỏ, hắn móc ra một tờ ngân phiếu năm trăm lượng trong hầu bao đang đeo ở thắt lưng, đặt trên bàn rồi nói:
“Mẫu phi, người cầm lấy cái này mà tiêu.
”
Khi Quý Thị nhìn thoáng tờ ngân phiếu trên bàn, đột nhiên trở lên luống cuống, nói:
“Ta không cần, con mau cất đi, công chúa hàng tháng đều sẽ cho ta ngân lượng, ta cũng có thể không cần, ta chỉ muốn sống cùng con, con đừng đuổi ta đi có được không?” Giọng bà nghẹn ngào.
Quý Hàn không ngờ bà lại hiểu nhầm, nhìn người phụ nữ tướng mạo xuất chúng trước mắt vô cùng yếu đuối cùng thái độ khiêm nhường của bà, hắn không biết trước đây bà đã phải vất vả thế nào mới có thể nuôi nấng tên nguyên chủ khốn nạn kia.
Hắn tiến lên phía trước kéo tay bà, đỡ bà ngồi xuống, sau đó quỳ một chân xuống trước mặt bà, mắt nhìn bà chăm chú rồi nói:
“Mẫu phi, con không có ý định đuổi người đi, sau này con trai ở đâu thì người ở đó.
” Nói rồi hắn nhét tờ ngân phiếu trên bàn vào tay bà rồi nói tiếp:
“Đây là bạc con kiếm được, con biếu người, sau này người không cần làm mấy công việc chân tay này nữa.
”
Nghe những lời này của hắn, mắt Quý Thị bỗng chốc đỏ au, đôi mắt bà ngấn lệ nhìn đứa con trai trước mặt, bà rụt rè đưa tay ra, vuốt ve khuôn mặt con trai mình, gật gật đầu, nghẹn ngào nói không nên lời.
Sau khi an ủi mẫu phi mình xong, Quý Hàn quay trở lại ngự hoa viên.
Đang muốn dạo phố một chút, hắn muốn xem cần bao nhiêu bạc để mở một tửu lâu cao cấp quy mô lớn, hắn muốn thử xem hiệu quả trước đã.
Hắn không dám chắc người ở thời đại này có thể chấp nhận cách ăn đồ tươi sống kiểu này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...