Bột này được chứa trong túi giấy, ngoài bìa là hình mặt trời đỏ hồng đang mọc lên, tràn đầy vị đạo tân Trung Quốc.
Cô chỉ rửa mặt đã tiêu hao hết sức lực trên người, yếu ớt đi ra khỏi cửa.
Mới vừa đi tới góc tường, đột nhiên Hoắc Kiến Căn đưa cho cô một cái khăn vải, bên trong bọc lấy một thứ gì đó không rõ nguồn gốc:
“Cho con đó Đồng Đồng, ăn cái này đi, tuyệt đối đừng để ai nhìn thấy, nếu không lại ầm ĩ nữa.
”
Thứ trong tay hơi nóng, cũng hơi nặng, Khương Vãn Đồng biết người thời này chỉ ăn hai bữa cho nên gần như không ăn bữa sáng.
Huống chi, danh tiếng của bản thân mình thối tới vậy, còn bắt nhà bọn họ phải bỏ ra lễ hỏi lớn tới thế, vậy mà cha chồng vẫn tốt với cô vô cùng, khiến cô cảm động rưng rưng nước mắt.
Cô thận trọng mở cái khăn vải ra, thấy bên trong là một củ khoai tây mới được nướng xong, vàng óng ánh, còn bốc hơi nóng.
Khương Vãn Đồng há miệng ăn từng miếng nhỏ, mềm mại thơm ngon, còn hơi ngọt ngào, cho tới bây giờ cô không hề biết khoai tây còn có thể ngon như thế.
Hoắc Kiến Căn trông rất chất phác, ông vui vẻ dặn dò:
“Chiến Thần nhà ta hơi lạnh lùng một chút, nhưng tính nó cũng tốt, sau này hai đứa sống chung với nhau, cho dù có nghèo cũng đừng lấy đò nhà người ta.
”
“Còn nữa, cha thấy con thể tốt, nói không chừng đã mang thai rồi, cho nên những người không nên nghĩ tới thì tuyệt đối đừng nghĩ nữa.
”
Nói xong, ông lại tới chỗ tập hợp.
Khương Vãn Đồng ăn tới quai hàm phồng lên, hệt như con chuột khoét kho thóc.
Cô cúi đầu nhìn bụng dưới bằng phẳng của mình, nhớ tới trong tiểu thuyết, sở dĩ Khương Nghênh Xuân thiết lập Hoắc Chiến Thần là người lãnh huyết bạc tình, sẽ không yêu bất kỳ người nào, cũng vì phòng ngừa hắn thích cô, đối xử tốt với cô.
Hắn còn là nhân vật phản diện, nguyên nhân cũng rất đơn giản, Khương Vãn Đồng vì Liễu Thanh Thư nên mới nhảy xuống núi, hắn phải tốn tiền một cách vô duyên vô cớ, vào đêm tân hôn tân nương tử còn sốt mê man rồi ngu si luôn.
Hoắc Chiến Thần phải gánh trọng trách nuôi sống vợ ngốc, còn phải trả tiền lễ hỏi đang nợ, đương nhiên sẽ trút hết phẫn nộ lên người Liễu Thanh Thư, cho nên hắn thường xuyên đối nghịch với nam nữ chính.
Mà việc này cũng dẫn tới, tương lai, hắn bị Khương Nghênh Xuân tố cáo tội danh đầu cơ trục lợi, cuối cùng tự sát trong ngục, mà sau khi hắn bị bắt, nguyên chủ cũng không còn người chăm sóc, cuối cùng chết đói.
Toàn bộ cuốn truyện nếu không phải miêu tả tình cảm của nam nữ chính thì cũng miêu tả con của bọn họ ưu tú thông minh như thế nào, căn bản không có đoạn nào miêu tả chiến tranh thương nghiệp.
Cô chỉ biết Hoắc Chiến Thần thích đọc sách vật lý, còn có thể sửa chữa đủ loại đồ điện gia dụng, nhưng căn bản không nói tới chuyện hắn tiết kiệm được tiền, có lẽ hắn cũng không có tiền.
Mà hiện tại cô không ngốc, coi như hắn cũng có được một cô vợ bình thường.
Thế mà hắn còn không biết quý trọng, còn thích tỏ thái độ với cô.
Cô hừ nhẹ một tiếng, nói:
“Hừ, hắn mà tốt? Nếu hắn mà tốt, trên đời này chẳng còn người đàn ông nào không tốt nữa.
Nếu mình mà mang thai thật, rất có thể hắn sẽ khiến vợ con hắn phải chết đói.
”
Đúng lúc này, sau lưng truyền tới tiếng ho nhẹ: “Khương Vãn Đồng.
”
Khương Vãn Đồng sợ tới giật thột, quay đầu lại, thấy Hoắc Chiến Thần vẻ mặt lạnh tanh, đáy mắt lạnh nhạt đứng ở cách cô một đoạn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...