Đôi mắt xinh đẹp của Khương Vãn Đồng ướt át, tủi thân méo miệng: “…”
Đều do Khương Nghênh Xuân, nếu không cô đã không khổ tới mức này.
Nghèo quá, nghèo chết cô rồi.
“Cô còn khóc được, tôi không biết phải tìm ai để khóc đây!” Hoắc Chiến Thần hung hăng nói xong một câu liền bước ra khỏi phòng.
Khương Vãn Đồng lại càng tủi thân hơn, nước mắt như trân châu không ngừng rơi xuống.
Một giây sau, cửa lại bị mở ra, cũng không biết Hoắc Chiến Thần tìm đâu ra một miếng bánh cưới đưa cho cô, giọng cứng nhắc:
“Ăn tạm đi, ngày mai tôi lại nghĩ cách khác.
”
Khương Vãn Đồng nhận lấy.
Vừa định cảm ơn, chỉ thấy Hoắc Chiến Thần như sợ phải ở lâu với cô thêm, hắn ôm gối đầu dứt khoát thổi tắt nến rồi rời đi.
Trong đêm tó, Khương Vãn Đồng nhét đại bánh hỏi vào miệng, hương vị ngọt ngào nhè nhẹ lan tràn khắp khoang miệng, làm cô tức quá mà bật cười.
Tốt, rất tốt, vô cùng tốt, tốt nhất là hắn có thể kiên trì cả đời, nếu như hắn đổi ý, cô sẽ khinh thường hắn!
Hoắc Chiến Thần gõ vang cửa phòng bên cạnh, nói: “Cha, cha mở cử ra đi.
”
Hoắc Kiến Căn khoác áo mở cửa ra, thấy con trai cầm gối tới, ông lẩm bẩm:
“Đã kết hôn rồi, nào có chuyện ngủ riêng, cũng không sợ người ta chê cười con, mau đi về đi.
”
Đáy mắt đen kịt của Hoắc Chiến Thần lạnh tanh, không còn chút tình dục nào bên trong.
Hắn lãnh đạm nói:
“Động phòng với cô ấy một lần đã là giới hạn của con, những chuyện khác cha đừng cưỡng cầu, con không muốn ngủ chung một phòng với cô ấy.
Sau này mẹ ngủ với cô ấy, con ngủ ở phòng cha.
”
Hoắc Kiến Căn có ba trai hai gái, con trai đã lập gia đình có con hết rồi, tất ả ở trong một căn nhà ngói bùn, đương nhiên cũng không tiện để Hoắc Chiến Thần ngủ chung với bọn họ.
Ông đánh thức vợ mình dậy, nói: “Bà qua phòng bên kia ngủ với vợ Chiến Thần đi.
”
Từ Hà cũng không muốn ép con trai quá mức, đứng lên nói:
“Mau nghỉ ngơi đi, trong nhà thiếu nợ nhiều như vậy, ngày mai còn phải dậy sớm làm việc trả nợ.
”
Hoắc Kiến Căn rất không đành lòng: “Mới vừa kết hôn xong đã bắt con bé làm việc, bà không sợ con bé bị người ta chê cười sao?”
Từ Hà hét lên: “Nếu không thì biết phải làm thế nào bây giờ? Người ta còn giới hạn thời gian trả nợ, chẳng lẽ lại chường mặt ra cho người ta đánh sao?”
Tiếng cãi cọ ngoài cửa câu có câu không truyền vào trong tai Khương Vãn Đồng, cô nằm thẳng trên giường, ánh mắt tịch mịch nhìn chằm chằm đỉnh màn đầy vết vá, chảy hai hàng nước mắt.
“…”
Tôi đã đói tới mức không xuống giường nổi, còn phải đi làm việc…
Khương Nghênh Xuân, tốt nhất là cô đừng xuyên qua, nếu không tôi sẽ chơi chết cô!
…
Đêm qua Khương Vãn Đồng ngủ trễ, sáng sớm còn chưa dậy đã loáng thoáng nghe thấy tiếng gõ chung, sau đó cô bị tiếng mở cửa hung hãn đánh thức.
Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, chỉ thấy Từ Hà nói: “Mau dậy đi, người ta đã gõ chung rồi, theo Chiến Thần tới đại đội tập hợp, bắt đầu làm việc đi.
”
Khương Vãn Đồng biết mẹ chồng có sức nặng cỡ nào trong thời đại này, cũng không dám nhiều lời gì.
Nhưng mà đúng là cô đã đói quá rồi, đói tới dạ dày không ngừng co bóp.
Cô mò lấy bộ quần áo đầy mảnh vá, mặc lên người.
Vào niên đại này, kem đánh răng là hàng xa xỉ, đánh răng toàn dùng bột răng, thường thấy nhất là bột đánh răng Đông Phương Hồng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...