Xuyên Tới 70 Đêm Động Phòng Tháo Hán Hung Lệ Nghiện Rồi


Hậu quả có thể tưởng tượng được, mẹ nguyên chủ không hề quan tâm tới đứa con gái đang sốt cao hôn mê, lại đi đòi Hoắc Chiến Thần 300 đồng tiền lễ hỏi, còn nói nếu Hoắc Chiến Thần không chịu đưa sẽ bắt hắn phải chịu tội lưu manh, phải ngồi tù!
Hoắc Chiến Thần oan không chỗ giải, đang tắm rửa đột nhiên bị đập trúng cũng thôi, sau đó còn bị ép phải chi ra lễ hỏi trên trời!
Hoắc Chiến Thần tức giận, tình nguyện ngồi tù cũng không muốn cưới một người đầy tiếng xấu như nguyên chủ, cuối cùng vẫn là Hoắc Kiến Căn táng gia bại sản lại mượn hơn mười gia đình mới góp đủ tiền hồi môn.

Mà em trai nguyên chủ vì muốn mối hôn sự này được vững chắc, khỏi cần trả lại 300 đồng tiền lễ hỏi này, còn hạ độc bọn họ.

Khương Vãn Đồng chết tâm, vì tài sản mười ức tặng không cho người khác, càng khiếp sợ vì chuyện sắp xảy ra.

Cô liếc nhìn Hoắc Chiến Thần, chỉ thấy hắn mũi cao môi mỏng, đường viền ngũ quan lạnh lẽo vô cùng, sợi tóc đen trên trán phiêu tán lộn xộn.

Đôi mắt hắn sắc như chim ưng, đen kịt, khiến người ta vừa nhìn đã run sợ…
Cô lại càng sợ hãi hơn, cố nén xao động trong cơ thể, hữu khí vô lực nói: “Này… Tôi không phải Khương Vãn Đồng…”

Hoắc Chiến Thần nghe thấy lời này xong lại càng xao động, đôi môi mỏng vẫn luôn mím thật chặt, đáy mắt hiện lên một tia tàn ác:
“Bớt ăn nói linh tinh, qua đêm nay, cho dù tôi không chạm vào cô, nhưng nếu cô dám không chịu nổi cô đơn mà đi tìm Liễu Thanh Thư, làm ra chuyện gì khiến tôi mất mặt, đừng trách ông đây trị cô!”
Nói xong, hắn giơ tay cởi chiếc áo đã giặt tới bạc màu ra, để lộ cơ bụng màu đồng cổ, lại xốc chiếc chăn mỏng cứng rắn ra, nằm vào trong chăn.

Con ngươi Khương Vãn Đồng run rẩy, hai hàng mi đen dài run rẩy không ngừng, máu huyết khắp nơi chảy ào lên đầu, nóng tới mức cả người ngơ ra.

Cách nhau quá gần… Mùi hương thanh nhã dễ ngửi tràn ngập chóp mũi Hoắc Chiến Thần.

Khuôn mặt âm trầm lãnh ngạnh nhiễm thêm một rặng mây đỏ, hắn cứng ngắc xoay người đè lên người cô.

Đại não của Khương Vãn Đồng đã bị dục vọng chi phối, trong lòng nóng như lửa đốt.


Cô hôn mê suốt hai ngày, gần như không được ăn gì, còn làm chuyện ấy, sợ là sau chuyến này phải chết trên giường…
Cô muốn đẩy hắn ra, nhưng vừa chạm vào người hắn tay đã không tự chủ được mà vuốt ve eo hắn, sau đó cô như người chết đuối nắm được cọng cỏ cứu mạng, ôm chặt lấy hắn.

Mặt cô đột ngột ngây ra…
Muốn chết…
Hoắc Chiến Thần vốn định qua loa cho xong, nhưng khi bàn tay trơn nhẵn như ngọc dương chi sờ soạng eo hắn, đầu óc hắn nổ tung.

Hắn run rẩy, mặt càng nóng hừng hực như đang bị lửa thiêu đốt, không nhịn được mà liếc Khương Vãn Đồng: “…”
Không nghĩ tới cha mẹ cô còn có thể dưỡng ra thân thể mềm mại như vậy, vẫn là do ít phải làm việc…
Quần áo bị ném loạn xuống đuôi giường, ánh nến đỏ thẫm bị gió thổi lắc lư, bầu không khí trong phòng kiều diễm mà mờ ám.

Hô hấp của Khương Vãn Đồng như mang theo hơi nóng, sau khi tìm về được lý trí, cô vốn là người tuyến lệ phát đạt, sợ tới mức khóe mắt đong đầy nước mắt.

Cô méo miệng: “Tôi hơi sợ đau, anh nhớ phải phục vụ chu đáo một chút…”
“Còn phục vụ? Cô yếu ớt như vậy, khi nhảy xuống núi sao không sợ đau mà giờ lại sợ? Sớm biết vậy sao còn làm thế?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận