Xuyên Toa Chư Thiên

"Không ngờ ta lại bị một con ranh cho vào tròng!"

Sở Dương thầm nghĩ xúi quẩy.

Thấy thân ảnh đối phương đi xa, sát cơ dâng lên trong lòng cũng theo đó giảm đi, hắn lắc đầu.

"Học viện hoàng gia cũng tuyển nhận cả đệ tử tông phái, khí lượng của Đại Sở thật không phải bình thường."

Suy nghĩ sâu xa một lát, Sở Dương tự nhủ: "Cũng không biết bọn hắn có dám nháo sự ở đây không?"

Sau đó, hắn liền trở lại Tàng Thư các, ở nguyên trong này không có rời đi.

"Hậu thiên, tiên thiên, Tông sư đều là khai phát tiềm năng của nhục thân, tích lũy chân khí một mực đạt đến cực hạn, viên mãn không tiến, cô đọng ý chí, rèn luyện tinh thần, thân dung thiên hạ, đạt tới cảnh giới Đại tông sư mới tính là nhập đạo!"

"Võ đạo, võ đạo, trước võ sau đạo. Đại tông sư chính là cánh cửa nhập đạo, là con đường phải đi qua, không thể thiếu. Đến một bước này thì tinh thần câu thông, chân khí tiếp dẫn, trong ngoài như một, hóa tự thân nhập thiên địa, cũng chính là con đường ngộ đạo, thành tựu viên mãn thì có thể tiến thêm một bước, siêu phàm thoát tục!"

Sở Dương sau khi xem xong thì bỏ bản "Võ đạo sơ giải" này xuống, không khỏi suy nghĩ.

"Võ cùng đạo rốt cục khác nhao ở chỗ nào? Võ là cơ sở, đạo thì cao thâm? Trước võ sau đạo?"

Sở Dương còn thật không rõ.

Chẳng qua, hắn lại biết được cụ thể phương pháp tu luyện Đại tông sư.

Nói ngắn gọn chính là dùng tinh khí thần của bản thân câu thông thiên hạ, tiếp theo dung nhập trong khí tức tự nhiên cho đến khi thiên nhân hợp nhất, như thế mới tính viên mãn.

"Tích lũy ở cảnh giới Tông sư càng thâm hậu thì cũng càng khó đột phá, bởi bị thiên địa bài xích, dù là sau khi tiến vào thì thân dung thiên địa cũng hết sức khó khăn!"

Đây là nội dung hắn mới hiểu vừa nãy, giờ ghi tạc trong lòng.

CẠCH!


Sở Dương tiện tay rút ra một quyển sách khác, thấy tên của quyển sách thì hắn không khỏi ngây ngẩn cả người, trên sách ghi: Tường giải đạo võ khác biệt.

"Đạo võ có khác biệt?"

Sở Dương ngưng mi, lập tức lật trang sách ra, xem xét tỉ mỉ.

"Như thế nào là võ?"

"Như thế nào là đạo?"

"Lúc đầu thì không có gì khác nhau, đều là khai phát tiềm năng, sơ bộ đạt tới giai đoạn cực hạn của thân thể. Đến Đại tông sư mới thật sự phân chia giao lộ."

Sở Dương dừng lại, cảm thấy hoang mang, quyển mới nãy nói võ là cơ sở của đạo, có võ mới có thể nhập đạo, nhưng ở trong đó tựa hồ võ và đạo rất khác biệt nên không khỏi xem tiếp xuống dưới.

"Như thế nào là đạo? Thiên địa vạn vật đều có thể thành đạo, quá mức không rõ ràng, không bằng nói pháp cụ thể hơn, tu đạo cũng là tu pháp. Tu đạo, tu đạo, tu luyện chính là nguyên thần, cô đọng chính là pháp lực. Nguyên thần là gì? Huyền diệu thâm ảo rất khó giải thích, cũng khó có thể nói hết. Pháp thì sao? Chẳng qua là chân khí tiến thêm một bước thăng hoa thôi, lấy pháp lực làm căn cơ, lấy nguyên thần câu thông ngoại đạo để khống chế thiên địa chi lực, là vì tu đạo, hoặc là tu pháp. Nói tóm lại, tu đạo chẳng qua là lấy tự thân làm căn cơ, lấy nguyên thần làm cầu nối, lĩnh hội chí lý thiên địa, điều khiến thiên địa chi lực thôi!"

"Về phần võ? Thường nghe thiên địa nhất vũ trận, nhân thân nhất vũ trụ; thiên địa đại vũ trụ, nhân thân tiểu vũ trụ, hỗ trợ lẫn nhau. Thân người có vô tận tiềm năng, khám phá ra, rèn luyện bản thân, không vì bên ngoài ảnh hưởng, chỉ vì chưởng khống sức mạnh của bản thân, sau cùng đạt đến tình trạng thiên địa hủ mà ta tồn, vạn vật vong mà thân ta bất hủ."

Sở Dương triệt để bị hấp dẫn.

Nhưng xem đến phần sau, hắn thấy có nhiều phê bình chú giải, kết nói đây là vọng luận, không đủ bằng chứng dễ khiến người lạc lối, chính là cấm thư.

"Như thế nào là đạo? Như thế nào là võ?"

Sở Dương mê mang.

Sau đó một đoạn thời gian, hắn bắt đầu xem nhiều thư tịch hơn, ngày đêm không ngừng, không hề rời khỏi Tàng Thư các. Khát nước đói bụng thì có thể lấy thức uống đồ ăn đủ dùng trên mười năm trong Nạp Hư giới ra, hơi lót dạ một chút, để cơ năng trong người hoạt động trở lại.

Ba ngày trôi qua.


Trấn Sơn Vương phủ.

Lão vương gia ngồi ở ghế chủ vị, không giận tự uy, gương mặt góc cạnh rõ ràng như đao gọt rìu đục mà người nhìn thì biết ngay vị này là kẻ quyết đoán.

"Lão Giả, chưa đắc thủ?"

Giọng của Trấn Sơn Vương hết sức trầm.

"Vương gia, thử mấy lần cũng không lừa được hắn, cũng dùng chút thủ đoạn nhưng tựa hồ đối phương có tâm phòng bị, ngay cả em gái của hắn cũng không gặp người nào cả, thậm chí tuyên bố bế quan tu luyện. Ở chỗ đó lại không thể dùng sức mạnh, thật sự chẳng có cách nào!"

Nội phủ lão quản gia lão Giả bất đắc dĩ nói.

"Học viện hoàng gia xác thực không thể cậy mạnh được, nếu không thì vị hoàng huynh kia của ta nhất định sẽ không cho ta mặt mũi!"

Trấn Sơn Vương gõ bàn một cái, nhìn sang Sở Cửu Dương ở một bên, hỏi: "Ngươi có phương pháp gì không?"

Sở Cửu Dương đứng dậy nói: "Phụ vương, không thể cậy mạnh thì chỉ có thể dùng trí. Ta không tin hắn còn không quen ai?"

Quản gia lão Giả trầm tư nói: "Ngoại trừ Sở Vân Phi và Cao Thắng Hàn ra... Hai người bọn họ đều khôn khéo, tuyệt sẽ không giúp chúng ta, nhưng còn một người là Tiền Đa Đa, tựa hồ có sinh ý lui tới với tiểu tử kia, tuy nhiên Tiền Đa Đa cũng khôn khéo, hơi để lộ một chút hắn cũng có thể đoán được tình huống chân thật, cũng không thể làm."

Trấn Sơn Vương mở miệng nói: "Tiền gia không có ai ngu xuẩn sao?"

Quản gia lão Giả ánh mắt sáng lên nói: "Có, thật có một người, tiểu tử kia là một tên hoàn khố mắt cao hơn đầu, lại tự cho mình là siêu phàm, nếu như..."

Hắn nhìn sang Sở Cửu Dương.

Sở Cửu Dương tỏ thái độ: "Ta muốn bế quang tu luyện, sau khi xung kích khiếu huyệt cuối cùng sẽ giẫm Sở Dương ở dưới chân!"


Trấn Sơn Vương sầm mặt lại nói: "Ngươi nếu còn nghĩ như thế thì cũng không cần trở thành thái tử!"

Sở Cửu Dương giải thích: "Phụ vương, không có thực lực thì sao có thể trấn áp người khác?"

"Trấn áp tuy bá đạo nhưng tuyệt đối không thể chỉ có bá đạo không, thời điểm bình thường thì cũng phải dùng cả vương đạo! Vương đạo là như nào? Xây nhân danh, nuôi uy vọng; thiện kết giao, nuôi nhân mạch, đây mới là điều quan trọng nhất. Từ tu luyện ra thì ngươi phải kết giao với những năng nhân dị sĩ mà ngươi có thể sử dụng cho tương lai, nếu không thì dù ngươi trở thành thái tử cũng có ích lợ gì? Con đường kia nhưng hết sức huyết tinh đấy."

Sở Cửu Dương biến sắc, khom mình hành lễ: "Hài nhi thụ giáo!"

Trấn Sơn Vương nói: "Đi thôi, mong rằng chuyện này có thể kết thúc có hậu, nếu khiến ta hài lòng thì ta sẽ bỏ qua mặt mũi đi cầu đại dược cho ngươi, nhất cổ tác khí mở hết những khiếu huyệt còn lại ra!"

"Nhất định không khiến phụ vương thất vọng!"

Sở Cửu Dương đại hỉ, sau đó lai thương lượng cùng quản gia lão Giả thật lâu, nghị định điều lệ.

Ngày thứ hai, hắn mượn danh hào tiểu vương gia của Trấn Sơn Vương phủ để tổ chức yến hội, mời không ít tuấn kiệt trẻ tuổi.

Sở Dương một mực ở trong Tàng Thư các hơn mười ngày mới đi ra, nhưng sâu trong mi tâm của hắn chẳng những không có vẻ cao hứng mà là càng nhiều sự khó hiểu.

"Vì sao đa phần những quyển sách đều bảo võ là tiền thân của đạo, trước võ sau đạo, lấy võ nhập đạo?"

Lại không khỏi suy nghĩ sâu xa.

Trong thế giới Tiểu Lý Phi Đao thì hoàn toàn là võ, không có cách nói pháp.

Trong thế giới Đại Đường Song Long tuy có phá toái hư không, cũng có tu luyện tinh thần bí pháp nhưng cũng thuộc phạm trù của võ.

Về phần thế giới Phong Vân?

"Vô luận là Kiếm Thánh hay Vô Danh thì cũng đều là nắm giữ võ chứ không tính là pháp, nhưng Đế Thích Thiên thì sao?"

Sở Dương suy nghĩ khẽ động: "Tựa hồ nắm giữ nguyên thần chi pháp, hẳn là đã vượt ra ngoài. Vậy chẳng phải nói là lấy võ nhập đạo?"

"Nhưng sao ta lại cảm thấy võ và đạo khác nhau?"

Sở Dương thở dài một tiếng, đi về.


Khoảng cách rất xa, hắn thấy trước cửa có một già một trẻ hai người chần chờ đứng đó.

Tiền Đa Đa sải bước đón: "Ha ha ha, Sở công tử, ngươi để cho ta đợi thật lâu!"

Sở Dương cười nói: "Đợi lâu! Ngươi có thể đi vào học viện?"

Hắn không nghĩ ra Tiền Đa Đa sẽ đến Thịnh Kinh, càng không nghĩ tới đối phương lại tới thẳng đây, do mới gặp nên hắn không tiện hỏi thăm.

Tiền Đa Đa cười nói: "Ta từng là học sinh ở đây, thân phận lại quang minh, sau khi đăng ký thì tự nhiên có thể tiến đến rồi! Đến, đến, đến, ta giới thiệu cho ngươi một vị tuấn kiệt, sau khi hắn nghe nói đại danh của ngươi thì nhất định muốn tới gặp một phen, xin hãy thứ lỗi."

Sở Dương khoát tay áo, lơ đễnh.

"Hừ, thật kiêu ngạo, không phải chỉ xếp hạng nhất trên Tiềm Long bảng thôi sao, tưởng đặc biệt hơn người chắc? Vậy mà để cho ta chờ ở đây hơn nửa ngày."

Không đợi giới thiệu, thanh niên đi theo Tiền Đa Đa liền không nhịn được lên tiếng mỉa mai.

Hắn ngược lại chắp hai tay sau lưng, lạnh lùng nhìn Sở Dương tựa như người khác đang thiếu hắn mười vạn lượng hoàng kim.

Tiền Đa Đa biến sắc, vội quát lớn: "Tiền Tiểu Hào, ngươi im miệng cho ta!"

Tiền Tiểu Dào trở mặt không quen, chỉ vào mũi Tiền Đa Đa mà nói.

Tiền Đa Đa khẽ giật mình, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, không khỏi cười lạnh: "Ở trong Tiền gia ta thì cũng không phải tớ mức gia chủ độc đại, các ngươi cho rằng con của gia chủ nên hiểu được đại đục, làm rõ sai trái, như thế mới được người đi theo, kết giao với các ngươi một phen. Hôm nay gặp mặt, hắc hắc, thật đúng là để cho a thêm kiến thức, đơn giản liền là một con heo ngu xuẩn, một phế vật!"

Tiền Tiểu Hào giận giữ: "Ngươi dám mắng ta?"

"Mắng ngươi? Ta sẽ còn xin trưởng lão hội phế ngươi đi!"

Tiền Đa Đa nói xong thì tiến lên một bước, tung một chưởng đánh ngất Tiền Tiểu Hào không có sức phản kháng, sau đó lại áy náy xin lỗi Sở Dương, nói: "Mấy năm không trở lại nên không ngờ được tiểu gia hỏa này lại biến thành dạng như thế, là tội của ta! Ngày khác ta trở lại bái phỏng, định cho người cái bàn giao, để ngươi biết quy củ của Tiền gia ta!"

Dứt lời, hắn lập tức dẫn Tiền Tiểu Hào đi.

Sở Dương gật đầu, hơi ngưng lông mày: "Đây không phải diễn kịch. nếu thế thì bên trong thật không đơn giản. Không trả tiền nhà ngược lại cũng có chút ý tứ, truyền thừa gia tộc xa xưa thì gia quy lớn hơn hết thảy, cũng tự nhiên không phải gia chủ một người độc đoán."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui