Bên trong Nạp Hư giới, Sở Dương chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, đủ cho đám người ở đây ăn tới mấy năm.
Loại thêm hồ nước ở bên ngoài nên không cần lo lắng đến chuyện nước uống.
Đám người liền an tâm ở lại, lĩnh hội Chiến Thần Đồ Lục.
Sở Dương nhìn từng bức tranh, bên trong mơ hồ huyền ảo nan giải, sau cùng bọn người Tôn đạo trưởng phải hợp lại, cùng nhau lĩnh hội phá giải, tốc độ tăng lên không ít.
Trong lúc đó, thi thể ma long được cắt ra từng miếng khiến mọi người được ăn một hồi long nhục yến, ăn đến cao hứng.
Sở Dương lại thu long tâm, long huyết, long lân và long cân lại, những thứ này nếu thả ra thì giá trị tuyệt đối liên thành. Hắn lại dùng máu của ma long, cộng thêm những dược liệu đã sớm được chuẩn bị kỹ để luyện chế Chân Long Phá Khiếu đan.
Đan dược này có hiệu quả mạnh hơn Chân Long Phá Khiếu đan lúc ban đầu gấp nhiều lần, khiến cho những khiếu huyệt đóng chặt kia dần dần mở ra.
Tu luyện, lĩnh hội, ngẫu nhiên Sở Dương cũng nhìn những điểm sáng như chu thiên tinh thần ở phía trên, dường như ngộ ra được gì đó.
Thoáng chốc đã ba năm trôi qua.
ONG! ONG! ONG!
Trong người Sở Dương đột nhiên bạo phát ra một tiếng vang trầm, khí kình nổ tung đẩy lui toàn bộ bọn người Lý Tĩnh ở chung quanh.
"Chẳng lẽ?"
Bọn hắn nhìn Sở Dương, nhao nhao kinh hỉ.
"Đây hiển nhiên là do khiếu huyệt thứ ba trăm sáu mươi được mở ra thành công nên mới có động tĩnh lớn như vậy."
Tôn đạo trưởng vuốt ve chòm râu, lộ ra tiếu dung, nhìn hắn như trấn định nhưng thực chất trong cặp mắt của hắn đã lộ ra vẻ cấp bách, hắn cũng rất muốn biến tình huống của Sở Dương.
Thạch Long cảm thán nói: "Ba trăm sáu mươi khiếu huyệt đó, dù là ta hiện tại đã đạt đến Đại tông sư đỉnh phong nhưng đối mặt với bệ hạ cũng vẫn có cảm giác bất lực không thể rung chuyển!"
Tống Khuyết gật đầu: "Xác thực như thế! Nếu không phải bệ hạ lĩnh hội chu thiên khiếu huyệt, muốn khai quật tất cả tiềm năng huyền bí trong nhân thể thì với thiên tư của hắn, chỉ sợ sớm đã đạt tới cực hạn Đại tông sư, dù cho phá toái hư không cũng có thể!"
Lý Tĩnh nói: "Bệ hạ đại tài, chúng ta kém xa tít tắp!"
Đám người nhao nhao gật đầu.
Bọn hắn đều là cùng đi theo Sở Dương đánh dẹp thiên hạ nên biết rõ Sở Dương yêu nghiệt cỡ nào, vô luận là Trường Sinh quyết, Thiên Ma sách hay Từ Hàng kiếm điển cũng chỉ xem qua là hiểu, lĩnh ngộ dễ dàng, thậm chí ngay cả Biến Thiên Kích Địa Tinh Thần pháp thần bí khó lường cũng lĩnh hội hoàn toàn.
Loại ngộ tính ngày, dõi khắp thiên hạ, ai có thể sánh bằng?
Thời gian một chén trà, Sở Dương mở hai mắt ra, lộ ra tiếu dung.
Tôn đạo trưởng không chờ kịp hỏi thăm: "Như thế nào?"
Sở Dương cười nói: "Xong rồi!"
Tôn đạo trưởng truy vấn: "Cụ thể như thế nào?"
Sở Dương không chút giấu giếm nói: "Lúc khiếu huyệt thứ ba trăm sáu mươi mở ra thành công thì những khiếu huyệt còn lại cũng chấn động theo, tương hỗ câu thông luyện thành một thể, có cảm giác viên mãn."
Lão giả trước mắt đáng giá hắn tôn trọng.
Tôn đạo trưởng nhíu mày, lắc đầu nói: "Viên mãn? Không phải mà!"
Sở Dương không chút do dự nói: "Xác thực không phải, dựa theo suy đoán của chúng ta lúc trước, sau khi mở ra thành công ba trăm sáu mươi khiếu huyệt thì năm khiếu huyệt sau cùng cũng liên quan đến bản nguyên nhân thể, năm khiếu huyệt cuối cùng ẩn chứa tạo hóa sẽ hiển hiện, nhưng kết quả căn bản không có!"
Tôn đạo trưởng lúc này ngốc trệ: "Tại sao có thể như vậy?"
Sở Dương cười thần bí nói: "Tuy nhiên!"
Tôn đạo trưởng gấp như hài đồng, đâu còn dáng vẻ tiên phong đạo cốt, hỏi: "Tuy nhiên thế nào? Tiểu tử ngươi nói mau, còn do dự nữa có tin lão nhân gia ta đánh bay ngươi không hả?"
Sở Dương nói: "Ta sinh ra tâm thần cường đại, có thể nhìn xuyên thân thể, phát giác mỗi một chỗ khác biệt. Vừa rồi lúc mở ra khiếu huyệt cuối cùng thì năm khiếu huyệt sau cùng kia không hiển hiển khiến ta rất ngạc nhiên, vậy nên ta lập tức cho tâm thần chìm nhập thể nội, tiến vào ngũ tạng, tinh thế cảm giác thì phát hiện ra mánh khóe."
Nói đến đây, Sở Dương ngừng lại một chút.
"Tiểu tử ngươi nói mau đi, tưởng muốn gấp chết người hả?"
Tôn đạo trưởng kém chút nhảy dựng lên, khiến bọn người Lý Tĩnh mỉm cười.
Sở Dương bỗng nhiên nghiêm túc nói: "Năm khiếu huyệt sau cùng thật là ở trong ngũ tạng! Ẩn nấp không hiện, lại ở ngay chỗ hạch tâm dưới sự tương hỗ câu thông của ba trăm sáu mươi khiếu huyệt."
Nói đến đây, Sở Dương gằn từng chữ một: "Nói cách khác, năm khiếu huyệt sau cùng thống soái ba trăm sáu mươi khiếu huyệt còn lại."
Tôn đạo trưởng nghe xong, trầm tư một lát, không ngừng gật đầu.
"Trước kia ta cảm giác ba trăm sáu mươi khiếu huyệt là viên vãn, nhưng sau khi phát hiện ra năm khiếu huyệt sau cùng thì mới chính thức minh ngộ, vậy căn bản không phải chân chính viên mãn mà chỉ là tiểu viên mãn mà thôi."
Sở Dương nói xong thì ngẩng đầu nhìn lên chu thiên tinh đấu trên đỉnh đầu, bỗng nhiên thần sắc chấn động, hai mắt lâm vào trong mê mang.
Hắn đã sớm có cảm giác với tấm tinh đấu đồ này, bây giờ mở ra khiếu huyệt, ngẩng đầu nhìn lên lại thì bỗng nhiên có minh ngộ.
Mọi người thấy hắn như thế thì lập tức lui ra phía sau, không phát ra một chút âm thanh.
Bọn hắn biết Sở Dương đang ở trong trạng thái đốn ngộ, với võ giả thì đây là cơ duyên lớn lao, một khi bỏ lỡ sẽ hối hận cả đời.
Sở Dương hoàn toàn đắm chìm trong đó.
Hắn chợt phát hiện, tinh đấu đồ trên đỉnh đầu bỗng nhiên động, chậm rãi chuyển động theo quỹ tích nhất định, mà cùng thời điểm đó, ba trăm sáu mươi khiếu huyệt trong cơ thể hắn cũng lóe ra quang huy mịt mờ, vận chuyện theo tinh đấu đồ, cùng nhau chấn động, một lần nữa sắp xếp liên thông.
Trong ánh mắt mong chờ của bọn người Tôn đạo trưởng, chỉ thấy trên người Sở Dương toát ra ba trăm sáu mươi điểm sáng tựa như tinh thần, lóe ra quang mang mê người.
Chậm rãi vận chuyển, sau cùng hoàn toàn trùng khớp với tinh đấu đồ trên đỉnh đầu.
ONG! ONG! ONG!
Quang mang thu liễm, tinh thần chìm nhập thể nội.
Trên người Sở Dương không có một chút uy thế gì nữa, tựa như một người phàm, khí cơ ẩn nấp không lộ ra chút xíu, không có gì đặc biệt, tựa như sơn thủy cỏ cây.
Phản phác quy chân, trở lại bình thường.
Tôn đạo trưởng khếp sợ nói: "Không, hắn đây là đang tỏa định tất cả khí cơ trong cơ thể!"
Người bình thường, cho dù là hắn thì hành tẩu ngồi nằm, dù là hô hấp cũng sẽ không tự chủ tiết lộ ra khí cơ của bản thân, căn bản không thể nào thu liễm toàn bộ được.
Bởi vì chân khí trong cơ thể luôn vận chuyển mọi lúc.
Một khi vận chuyển thì sẽ tiết ra, căn bản không có cách ngăn trở.
Dù cho không vận chuyển thì thân thể cũng sẽ tự nhiên vì vậy mà hao tổn, không thể nào ẩn tàng.
Cũng bởi thế nên đến cảnh giới Tông sư và Đại tông sư, người ta sẽ luôn dung nhập thiên địa tựa như thiên nhân, khiến người khác có cảm giác cao thâm khó dò.
Cũng bởi nguyên nhân này nên chỉ cần cẩn thận cảm ứng là có thể phác giác ra cao thủ đồng cấp có ở phụ cận hay không.
Bây giờ Sở Dương lại tỏa định toàn bộ khí cơ lại.
Quả thật là kỳ tích.
"Chẳng lẽ..."
Tôn đạo trưởng nhìn phía đỉnh đầu, hơi hiểu ra.
Trọn vẹn mười ngày, khí tức của Sở Dương liên tiếp dâng lên, thậm chí bên ngoài cơ thể hắn toát ra một tầng mỡ đen nhánh, sau cùng mở mắt.
Tôn đạo trưởng một lần nữa hỏi gấp: "Như thế nào?"
Sở Dương cảm thán, lộ vẻ vui thích hớn hở nói: "Đã sớm sáng tỏ, buổi chiều chết cũng được!"
Đám người không rõ ràng cho lắm, chỉ biết Sở Dương đạt được chỗ cực tốt nên đều nhìn chằm chằm chờ hắn nói.
Sở Dương nói ra chỗ hắn ngộ được: "Tinh đấu đồ trên không không bàn mà hợp với ba trăm sáu mươi khiếu huyệt quanh người, nếu như minh ngộ, sắp xếp theo phương pháp này thì sẽ hình thành nên một đại trận khiếu huyệt, hình thành cộng hưởng, rèn luyện thân thể, nghịch chuyển tạo hóa, tựa hồ là một loại thần thể?"
Tôn đạo trưởng dường như ngẫm ra, nói: "Chu thiên tinh đấu? Chu Thiên Tinh Thần đồ, Tinh Thần đạo thể!"
Sở Dương toàn thân đại chấn, không khỏi nói: "Vậy gọi là Chu Thiên Tinh Thần đồ, Tinh Thần đạo thể!"
Tinh Thần đạo thể tuyệt đối không đơn giản.
Lúc này hắn mới phát huyệt trên người bịt kín một tầng mỡ đen, biết đây là do lúc hình thành Tinh Thần đạo thể nên được tẩy cân phạt tủy, tăng thêm một bước biểu hiện tiềm năng.
Hắn có thể cảm giác được, mỗi thời mỗi khắc, nhục thân của hắn đều chấn động theo khiếu huyệt, cường độ đang không ngừng tăng lên, đợi một thời gian, một quyền khai sơn tuyệt không khó khăn.
Tôn đạo trưởng lại nói: "Cũng không viên mãn à?"
"Không viên mãn, ta cảm thấy một khi viên mãn thì sẽ phát sinh thuế biến kinh người!"
Sở Dương ngưng lông mày, năm khiếu huyệt sau cùng còn chưa mở ra nên không biết diễn hóa sau cùng.
Hắn chỉ biết, muốn mở ra năm khiếu huyệt sau cùng thì tuyệt đối không phải là chuyện khó khăn bình thường, cần đại tạo hóa, đại cơ duyên, khó khăn muôn trùng, chỉ sợ ở chỗ này rất khó hoàn thành.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...