Tả nội các xử lý chính sự, hữu nội các điều hành quân vụ, tả hữu đối lập, lại thêm tất cả đều là những người do một tay Sở Dương đề bạt ra, trung thành có thừa, cộng thêm Liễu Trinh quyết được đại sự, đây cũng là nguyên nhân khiến hắn an tâm bế quan dù Đại Sở chỉ mới lập quốc chưa tới nửa năm.
Hoàng cung cấm địa.
Tôn đạo trưởng tò mò hỏi: "Ngươi thật yên tâm?"
Hắn hôm nay đã triệt để yên tâm.
Công pháp thôi diễn hoàn thành, học viện bồi dưỡng y giả cũng nhao nhao thành lập khiến cho đại nguyện của hắn được đền bù, triệt để yên tâm lại, cũng nhẹ nhõm đi rất nhiều.
Sở Dương không thèm để ý, nói: "Có cái gì không yên lòng? Nếu như loạn thì bình định là được thôi!"
Tôn đạo trưởng tán thán nói: "Ngươi đó, thật đúng là có một trái tim sắt đá khiến lão đạo ta không thể không bội phục! Ngươi muốn tu luyện thế nào? Trực tiếp hấp thu lực lượng ẩn chứa bên trong Tà Đế Xá Lợi lẫn Hòa Thị Bích sao?"
Sở Dương lắc đầu nói: "Không, như thế quá nhanh, dễ dàng tạo thành bất ổn căn cơ, dù sao thì Ngũ Đế kinh mới được thôi diễn xong xuôi, ta còn chưa tu luyện, chờ sau khi thích ứng lại hành động một lúc sau! Ngoài thì tắm thuốc, trong thì dùng đan dược nên tốc độ tu luyện Ngũ Đế kinh cũng sẽ không quá chậm, chờ gặp bình cảnh cũng liền triệt để quen thuộc công pháp, đến lúc đó lại đột nhiên tăng mạnh."
Tôn đạo trưởng nâng ngón tay cái lên nói: "Lão thành ổn trọng!"
Hắn cũng không rời đi mà ở lại hộ pháp cho Sở Dương, cảnh giới hiện tại của hắn cũng không kém Cự Côn Tử bao nhiêu, dù sao thôi diễn thành công Ngũ Đế kinh cũng giúp cảnh giới của hắn tăng lớn, lại kiến thức đông đảo tuyệt học của Thiên Vũ đại lục nên nội tình hay tầm mắt đều không kém gì Cự Côn Tử, nếu thực chiến thì chưa biết chắc ai thắng ai thua.
Đồng thời, hắn cũng khai lò luyện đan, điều phối nước thuốc để chuẩn bị cho Sở Dương tu luyện, hắn cũng muốn xem thử một người khi mở ra ba trăm sáu mươi khiếu huyệt thì sẽ mạnh đến mức nào.
Sở Dương ngồi xếp bằng trong bồn tắm, nhắm mắt định thần, bắt đầu vận chuyển công pháp.
Mấy năm lắng đọng tích lũy, hắn có nắm chắc đột phá đến cảnh giới Đại tông sư, bây giờ đã có công pháp nên tự nhiên mở khiếu huyệt dễ như trở bàn tay, chỉ trong thời gian một chén trà, huyệt thứ hai trăm bốn mươi mốt đã được phá mở.
Thời gian vội vàng, vĩnh viễn không dừng lại.
Càng về sau thì mở khiếu huyệt càng khó, mà tiêu hao dược liệu cũng càng kinh khủng.
Nửa năm sau, Sở Dương từ trong nhập định tỉnh lại.
"Lại đột phá?"
Tôn đạo trưởng nhìn Sở Dương, mỗi khi Sở Dương mở mắt thì hắn biết đối phương ắt mở được một khiếu huyết.
Sở Dương lắc đầu, thở dài nói: "Không có! Thật sự càng ngày càng khó, lần này tốn đến năm này mà cũng không mở thêm được, về sau chỉ sợ càng thêm khó khăn!"
Tôn đạo trưởng bĩu môi nói: "Mới nửa năm đã mở được sáu mươi khiếu huyệt, ngươi cũng nên thỏa mãn đi! Ngươi nên biết, những Tông sư bình thường tu luyện dù có đan dược trợ giúp nhưng muốn mở được một khiếu huyệt cũng tốn khoảng một năm, rất khó khăn."
Sở Dương há lại không biết, ở Thiên Vũ đại lục, nếu tư chất bình thường thì dù cho có Khai Khiếu đan khai khiếu thành công thì còn cần phải lấp đầy khiếu huyệt đó, đạt mới tức không để lọt, chỉ sợ cũng tốn khoảng ba tháng đến nửa năm.
Về phần thiên tài, vậy thì phải khác.
Sở Dương cười khổ: "Mới mở đến khiếu huyệt thứ ba trăm mà thôi, chặng đường sau này phải làm sao đây? Nửa năm này ta tiêu hao đại dược, nhờ thương bộ mua sắm thu thập tới tám phần mới đạt được chút thành tựu đó thôi, tính là gì?"
Hắn tính toán một chút, lúc mở khiếu huyệt thứ ba trăm, tài nguyên tiêu hao nếu dùng Chân Long Phá Khiếu đan để tính thì cũng tốn ít nhất mười viên mới có thể thành công.
Chuyện này kinh khủng bực nào.
Sau khi mở được ba trăm khiếu huyệt, Sở Dương cảm thấy tài nguyên tiêu hao sẽ còn tăng lên gấp gấp nhiều lần.
Tôn đạo trưởng nói: "Vậy thì hãy hấp thu lực lượng trong Hòa Thị Bích lẫn Tà Đế Xá Lợi đi, với tu vi của hai ta chẳng lẽ còn sợ không trấn áp được?"
Sở Dương cười to: "Ta cũng đang nghĩ như thế! Trước hết, ta ngươi đánh một cục đi, nghỉ ngơi một chút!"
Tôn đạo trưởng hứng thú nói: "Ha ha ha, rất lâu rồi không đánh cờ, đến, đến, đến!"
Sở Dương sau khi ngồi xuống thì giương mắt nhìn phía trước hoàng cung một chút, lộ ra một tia cười lạnh.
Tôn đạo trưởng nói khá chân thành: "Ngươi cứ mặc cho bọn hắn nhốn nháo thế sao?"
Sở Dương lắc đầu nói: "Đại quân nắm chắc, quần thần nơi tay thì có thế nháo ra chuyện gì?"
Tôn đạo trưởng nhún nhún vai: "Cũng đúng, những người kia đều do một tay ngươi cất nhắc lên, kính sợ ngươi như thần, tôn kính như tiên, biết thủ đoạn của ngươi, cũng biết phương pháp làm việc của ngươi nên cũng vui vẻ xem náo nhiệt."
Sở Dương nói như thật: "Chờ ta tiến thêm một bước sẽ là thời điểm ta thu thập bọn họ, hừ, dù là trước khi bế quan thì bằng thực lực của ta cũng có thể trấn áp bọn hắn thành tro bụi, chỉ là ta không muốn thấy có quá nhiều thương vong thôi. Dù sao trải qua chiến loạn, thật vất vã mới có được thái bình, vừa mới bắt đầu cuộc sống tươi đẹp mới, chưa được hưởng thụ bao nhiêu mà đã phải chiến tử thì thật không đành lòng!"
Bản tâm như một, hắn trước sau chưa từng thay đổi, cũng không hề sợ sệt.
Tôn đạo trưởng khen: "Hay cho một câu không đành lòng! Nhìn khắp lịch sử, hoàng triều thay đổi, có loạn mà trị chứ chưa hưởng thụ được thái bình thịnh thế, cũng bởi vì kiêng kị mà không biết có bao nhiêu khai quốc công thần chết đi. Như Lưu Bang, sau khi khai quốc thì những lão huynh đệ theo hắn bị giết bao nhiêu người?"
Sở Dương không bình luận nhiều: "Chẳng qua là nội tâm yếu ớt, không cảm thấy an toàn, bệnh đa nghi quá nặng thôi!"
Trong cung Hiền phi.
"Sư phụ, ngươi thật muốn đi một bước này sao?"
Loan Loan giống như cũ, không có đeo quá nhiều đồ trang sức, ngược lại càng lộ vẻ linh tú, nàng nhìn sư phụ mình, lông mày nhíu chặt.
Âm Hậu Chúc Ngọc Nghiên cắn răng nói: "Ta không can tâm, thật không can tâm!"
Loan Loan khuyên nhủ: "Hôm nay thiên hạ thái bình, bách gia hưng thụ, ngươi còn gì không vừa lòng? Dù cho thành công thì lại làm sao? Nhưng nếu lỡ như không thành công, ngươi biết thủ đoạn của hắn, hắn tất sẽ giết ngươi."
Chúc Ngọc Nghiên mắt lóe ra quang mang khác lạ, nói: "Lần này không giống, tuyệt đối không giống!"
Loan Loan cười lạnh nói: "Ngươi muốn nói An Long à? Thật tưởng người khác không biết động tác nhỏ của hắn sao? Cũng không biết hắn lấy gan từ đâu mà lại dám cấu kết Đột Quyết, liên hệ Cao Ly!"
Chúc Ngọc Nghiên kinh hãi: "Ngươi, ngươi biết?"
Loan Loan lạnh giọng: "Toàn bộ thiên hạ đều là Đại Sở, tai mắt nhiều cỡ nào, thủ đoạn nhỏ bé của hắn há có thể giấu giếm được người khác?"
Chúc Ngọc Nghiên hít sâu một hơi, quả quyết nói: "Biết thì đã làm sao? Dù sao hắn cũng đang bế quan, không biết tình hình bên ngoài. Ngươi có biết lần này có bao nhiêu ngươi liên hợp cùng một chỗ không? Dù ta không tham dự thì Đại Sở cũng không giữ được!"
Loan Loan lộ ra vẻ thống khổ, nói: "Sư phụ, ngươi thật không hiểu rõ hắn sao? Thật không biết thủ đoạn của hắn sao?"
Chúc Ngọc Nghiên lắc đầu nói: "Đồ nhi, hắn mạnh thì đã làm sao? Ngươi biết lần này là ai muốn đối phó hắn không? Hắn thật ngông cuồng, quá bá đạo, quá không coi ai ra gì, quá không để lại đường sống, cũng quá tự cho là đúng! Hắn giết Tịnh Minh, nhưng Đa Lâm tự còn một lão tăng, Từ Hàng Tĩnh Trai cũng có một vị Tịch Ni, trong đạo môn có hai lão gia hỏa cũng không quen nhìn phong cách làm việc phách lối của hắn, thêm một lão quái ở sâu trong thảo nguyên, rồi một vị cường giả siêu việt Phó Thải Lâm ở Cao Ly, cộng thêm một vị tuyệt thế kiếm khách ở Đông Doanh nữa, thậm chí..."
Loan Loan lớn tiếng nói: "Vậy thì sao? Ngươi có biết Đại Sở có bao nhiêu Tông sư, bao nhiêu tiên thiên không?"
Chúc Ngọc Nghiên âm vang nói: "Với những cường giả kia thì Tông sư chỉ là sâu kiến!"
Loan Loan thống khổ nói: "Sư phụ, ngươi thật quyết tâm?"
Chúc Ngọc Nghiên lộ ra ngoan sắc: "Ngươi thật không giúp ta? Ta chỉ cần ngươi giúp ta thuyết phục những tướng lãnh kia mà thôi!"
Loan Loan nhắm mắt lại, nói: "Ta không thể giúp ngươi, cũng không dám giúp ngươi, nếu không... đương nhiên, sư phụ, ta cũng sẽ không tố cáo ngươi!"
Chúc Ngọc Nghiên lui ra ngoài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...