Xuyên Toa Chư Thiên

Sắc trời dần muộn, hoàng hôn dần buông xuống.

Trên tòa thành, thị vệ giương cung tuốt đao, cũng có gỗ lăn và cả dầu hỏa nóng, đây là phương pháp thủ thành.

Ở phía sau cũng có hơn ngàn kỵ binh, đây là sức mạnh bảo vệ Phi Mã mục trường, chật vật ngăn cản được những lần tấn công trước của tứ đại khấu. Thế nhưng lần này, tứ đại khấu lại đến hết.

Nhìn ra xa xa, bó đuốc đã giơ cao, từng đội từng đội xếp thành những hàng dài, không thể nhìn thấy phần cuối.

"Tứ đại khấu việc ác bất tận, khi nam phách nữ, cưỡng hiếp cướp giật, đồ thôn diệt trấn, thậm chí ăn thịt người, cực kỳ bi thảm, ghê tởm vô cùng."

Nhắc tới tứ đại khấu, Lỗ Diệu Tử tức giận không chịu nổi, nói tiếp: "Đáng tiếc lão phu bị thương quá nặng nên chỉ miễn cưỡng tự vệ thôi."

Sở Dương im lặng gật đầu.

Hắn biết rõ tình hình của đối phương, Lỗ Diệu Tử chỉ có thể tự vệ mà thôi, chứ nếu như tiến lên tiêu diệt tứ đại khấu thì e là có đi không có về. Huống chi hắn lại là người lo lắng cho Phi Mã mục trường nhất, há có thể rời đi?

"Bây giờ vẫn là thiên hạ của Đại Tùy, vậy mà thật không ai quản sao?"

Liễu Trinh ý vị khó hiểu hỏi.

"Nếu có người quản thì sao tứ đại khấu lại phách lối đến thế?"

Thương Tú Tuần nghiến răng nghiến lợi nói: "Quan phỉ cấu kết, cùng một giuộc, ta thậm chí hoài nghi tứ đại khấu đánh chủ ý tới Phi Mã mục trường ta phải chăng là do có ai đó nhìn trúng tinh lương mã nơi này nên mới khiến bọn hắn đến đây hay không."

Đây không phải khả năng, mà là khẳng định.

"Dù sao đi nữa, hôm nay là tận thế của bọn hắn."

Liễu Trinh nói nói: "Thiện ác rốt cục cũng có báo, không phải không báo mà là chưa tới thời điểm."

"Sao ngươi cũng học bộ lý luận phật gia kia rồi? Chỉ là những lời an ủi lừa gạt bản thân mà thôi."


Sở Dương nói: "Không có thời đại trật tự thì người ở tầng dưới chót mãi mãi vẫn là nhân vật bị ức hiếp. Không thể nắm giữ vận mệnh tự thân, chỉ có thể như bèo trôi theo nước, nếu không có chuyện gì thì không sao, một khi có chuyện thì thường sẽ cửa nát nhà tan."

Tất cả mọi người trầm mặc.

Dõi khắp thiên hạ, đế vương thúc đẩy quần thần, quần chúng nó dịch bách tính, bách tính chỉ có thể như trâu làm việc vất vả, tuyệt đại đa số sẽ mệt nhọc mà chết."

"Khi nào thì bách tính mới có thể nắm giữ vận mệnh của mình đây?"

Thương Tú Tuần lẩm bẩm.

"Nhanh, sẽ nhanh!"

Sở Dương nhìn ra xa xa, cũng lẩm bẩm lên tiếng.

Thương Tú Tuần trong lòng hơi động, nhìn hắn một cái.

Tứ đại khấu đã tới gần, đi trước nhất là bốn người cưỡi ngựa cao to, khí thế bất phàm, đằng đằng sát khí, đứng trước tòa thành hơn mười mét.

Không bao lâu sau, đám người đen nghịt liền hiện ra hình quạt vây khốn tòa thành.

"Thương Tú Tuần, ngươi hãy theo đại ca nhà ta đi? Đến lúc đó sinh cho đại ca ta ba trăm sáu mươi lăm oa nhi, phóng tới khắp thiên hạ chiếm núi làm vua, há không đẹp quá thay!"

"Thốn Thảo Bất Sinh" Hướng Bá Thiên, một trong tứ đại khấu cao giọng cười đùa, lập tức dẫn tới một trận huyên náo.

"Đúng, đúng, đúng, Thương tiểu nương môn, mau đi xuống đây bái đường thành thân với đại ca, cũng để mấy người chúng ta nhốn nháo động phòng cho thêm hỉ nhạc."

"Kê Khuyển Bất Lưu" Phòng Kiến Đỉnh cũng là một trong tứ đại khấu, nháy mắt ra hiệu, mang theo vẻ hèn mọ.

"Hắc hắc, nghe ta nói, cứ bỏ qua nàng, lật đổ tòa thành, đại ca cướp đi Thương tiểu nương môn, những nha hoàn thị nữ còn lại cũng đều mơn mởn xinh tươi, để huynh đệ chúng ta vui đùa là được rồi!"

"Tiêu Thổ Thiên Lý" Mao Táo dứt lời lập tức dẫn tới chúng phỉ đồ reo hò.


"Thế nào? Thương Tú Tuần, ngươi không đáp ứng nữa thì ta sẽ san bằng Phi Mã mục trường của ngươi đấy, nam thì giết sạch, nữ thì cho thành phỉ kỹ, để ngươi nếm thử tư vị cực lạc thăng tiên."

Người đứng đầu tứ đại khấu lên Tào Ứng Long, địa vị của hắn không tính là nhỏ, chính là đệ tử ký danh của Tà Vương Thạch Chi Hiên, thực lực phi phàm.

"Các ngươi, đáng chết!"

Thương Tú Tuần nghiến răng nghiến lợi, cực kỳ thống hận.

"Đây mới là một tổ nạn trộm ác chính thức, tội ác tày trời. Có lẽ lúc mới bắt đầu thì có người bị bắt gia nhập, nhưng cho tới bây giờ thì họ đều đã xấu đến tận xương tủy."

Lỗ Diệu Tử thở dài lên tiếng: "Sở tiểu hữu, ngươi thật có thể giải quyết bọn hắn?"

"Giết như giết heo cho thôi!"

Nhìn xuống dưới, Sở Dương cau mày, đám người này thật đúng là những ác ma giết người không chớp mắt, mỗi người đều có sát khí, hiển nhiên không biết đã hãm hại bao nhiêu gia đình lương thiện.

Dứt lời, hắn nhấc tay tung ra một chưởng.

ẦM! ẦM!

Cuồng phong đột khởi, núi kêu biển gầm, chưởng ấn vừa ra liền dẫn động không khí triều tịch.

Kim sắc chưởng ấn càng lúc càng lớn, hóa thành phương viên mười trượng, cấp tốc giáng lâm.

"Cái gì?"

Tào Ứng Long nhìn thấy chưởng ứng sắp hạ xuống, lực áp bách khiến hắn hô hấp cũng khó khăn, hắn lập tức cảm thấy không ổn, biết gặp cường địch, sau khi biến sắc thì muốn trốn tránh, nhưng sao còn kịp.

Một chưởng hạ xuống, phạm vi mười trượng trở thành một hố sâu.


Chờ sau khi chưởng ấn biến mất, trong hố máu là một đống bùn huyết nhục, không thể phân ra đâu là thịt ngựa đâu là thịt người?

Uy lực của một kích khiến đại địa chấn chiến, tất cả những người chung quanh phải nghẹn ngào.

Tứ đại khấu bị giết sạch bách.

"Chưởng pháp thật lợi hại?"

Lỗ Diệu Tử ngược lại hút ngụm khí lạnh, hãi nhiên thất sắc, một chưởng này khiến hắn cảm giác được thiên uy, dù mình ở thời kỳ đỉnh phong cũng không thể chống lại, xác định chắc chắn bị chụp chết.

Hắn nhìn về phía Sở Dương, trong lòng thầm nghĩ: "Thanh niên thật lợi hại, thủ đoạn thật tàn nhẫn."

"Vậy là chết?"

Thương Tú Tuần hai mắt đăm đăm, dù sao đi nữa thì nàng cũng chỉ là một nữ nhân, một thiếu nữ đoan chính đang tuổi xuân xanh. Đừng nói là nàng rung động vạn phần, ngay cả thị vệ bảo vệ cũng ngốc trệ hết cả, sau đó ánh mắt nhìn Sở Dương mang theo kính ý thật sâu và còn cả sự e ngại."

"Đã chết, đương nhiên chết cả rồi, công tử ra tay thì bọn hắn há có thể sống được?"

Liễu Trinh nói đương nhiên.

"Từ nay về sau, trên đời sẽ không có tứ đại khấu!"

Lỗ Diệu Tử hít sâu một hơi, nói: "Chẳng hay mới nãy là chưởng pháp gì? Không những cương mãnh lăng lệ, thế gian vô song mà còn cả đạo vận thiêu âm tà, tịnh hóa hắc ám."

"Đại Nhật Như Lai chưởng!"

Sở Dương đáp.

Bộ chưởng pháp này là thuật công phạt trấn tự của Kim Quang tự, Thiên Vũ hoàng triều đã đạt được bốn tầng đầu của bộ công pháp này, và Sở Dương thì đã đổi lấy nó. Lúc hắn tu luyện thì dễ dàng thông hiểu thấu đấu, nắm giữ để bản thân sử dụng.

Thậm chị tu luyện công pháp phật môn cũng rất dễ dàng, lúc đầu còn không hiểu, cứ tưởng mình hữu duyên với phật môn chứ? Về sau ngẫm lại thì có lẽ do liên quan đến việc bản thân nắm giữ Khô Mộc tâm kinh.

Dù sao thì Khô Mộc tâm kinh cũng đến từ Phệ Đà tự, từng là thiên hạ đệ nhất kỳ kinh.

Sở Dương không có ấn tượng tốt với phật môn nhưng lại có thể tu luyện công pháp phật tông dễ dàng thì thật không thể không nói là một loại châm chọc.


"Đại Nhật Như Lai chưởng? Công pháp phật tông?"

Lỗ Diệu Tử hơi động dung.

"Làm việc cho ta thì dùng công pháp của ta!"

Sở Dương trả lời hết sức bá khí, hắn vung tay chỉ nơi xa rồi nói: "Người của ta đã đến."

Nơi xa vốn không có bất kỳ bóng người nào, chỉ có y nguyên bọn phỉ đồ ngu ngơ.

Chỉ có Lỗ Diệu Tử cảm ứng được ở nơi xa có khí tức không yếu hơn mình, lập tức tâm thần đại chấn.

"Giết cho ta!"

Sở Dương đột nhiên quát lớn, truyền ra cách xa mấy chục dặm.

Trên một đỉnh núi cách đó không xa, Tần Quỳnh tay cầm trường kiếm nhìn mấy vạn đạo tặc, liếm môi một cái, cười nói: "Nghe rõ chưa? Phủ chủ đã lên tiếng, lần này các ngươi cứ giết thỏa thích cho ta! Những kẻ này là ác ma, cầm thú ăn thịt người; chỉ có những huyết vệ như chúng ta ăn miếng trả miếng, đi trong đêm tối, ngủ trong vũng máu mới có thể giết ra được một thế giới tươi sáng!"

"Giết!"

Ba mươi sáu huyết vệ đồng thanh hô to, Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đi theo cũng sôi trào nhiệt huyết.

Đội ngũ chưa tới bốn mươi người tản ra hết tạo thành thế vòng vây, xông tới mấy vạn người.

Chỉ có Tần Quỳnh đứng đấy bất động, tựa như cục đá, tranh tranh thiết cốt, một thân sát khí kinh thiên động địa. Kể từ sau ngày hai người Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đột phá cảnh giới Tông sư, hắn liền suất lĩnh đám người này bắt đầu con đường đẫm máu.

Hắn sớm đã từ bỏ mọi thứ không cần thiết, chỉ dùng sát kiếm, kiếm để giết người.

Một đường đánh tới, đám người phát hiện thiên hạ sắp đại loạn, nạn trộm cướp mọc lan tràn, họa người khắp nơi nên liền ra tay.

Sau khi nghe nói đến những việc ác của tứ đại khấu, tâm tính như Tần Quỳnh cũng triệt để nổi giận, một đường chạy nhanh đến, khó khăn lắm mới gặp được cảnh tứ đại khấu vây khốn Phi Mã mục trường.

Kiếm khi tung hoành ba vạn dặm, huyết quang bắn lên che mờ trời đất.

Muốn thay đổi thanh thiên nhân gian, chỉ cần thân ta tắm huyết hải.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui