Xuyên Tiến Vạn Nhân Mê Văn Ta Nhân Thiết Băng Rồi


"Chuyển trời sao?"
Phương Triều Chu nhịn không được ôm lấy cánh tay, ngẩng đầu nhìn trời.

Tầm mắt Tiết Đan Dung như cũ đặt trên dấu răng trên tay phải của Phương Triều Chu, dấu răng kia rõ rang là do người cắn, không phải động vật.

Phương Triều Chu càng đứng ở chỗ này, càng cảm thấy lạnh, liền vội vàng đi vào khách điếm, còn nói với Tiết Đan Dung: "Tiểu sư đệ, cảm ơn ngươi giúp ta mở cửa, ngươi cũng mau trở về nghỉ ngơi đi."
"Đại sư huynh hỏi trước đó nhị sư huynh đi đâu." Tiết Đan Dung lãnh đạm mở miệng.

Phương Triều Chu một bên khóa cửa, một bên tùy ý trả lời: "Lưu Kim Quật." Hắn nói xong thì dừng lại một chút, "Nga, quên mất, ngươi hẳn không biết đó là nơi nào đi."
Hắn chỉ thuận miệng nói, cũng cảm thấy từ trước tới nay lòng hiếu kỳ của Tiết Đan Dung không hề nặng, mà nói là lòng hiếu kỳ không nặng, không bằng nói y không quan tâm tới sự tình của người khác, nhưng hắn không nghĩ tới lần này Tiết Đan Dung lại hỏi.

"Lưu Kim Quật? Đó là nơi nào?"
Phương Triều Chu khóa kỹ cửa, chần chờ một lúc mới nói: "Nơi ăn nhậu chơi bời."
"Nhị sư huynh." Thanh âm Tiết Đan Dung trở nên phi thường lạnh nhạt, "Sư phụ bảo chúng ta xuống núi, không phải để chúng ta ăn nhậu chơi bời, nếu sư huynh còn tiếp tục như vậy, ta chỉ có thể nói cho sư phụ."
Phương Triều Chu xoay người, nhìn khuôn mặt mỹ nhân lạnh lùng của Tiết Đan Dung, kỳ thật hắn cũng không biết vì sao mình chọc phải Tiết Đan Dung, nhưng nhìn đối phương tức giận như vậy, vậy hắn liền......Nhanh xin lỗi đi.

"Xin lỗi, lần sau ta sẽ không bao giờ đi."
Người thức thời vì cá mặn.

Tiết Đan Dung không nói gì, trực tiếp xoay người đi, giống như không muốn ở lại nhiều lời với Phương Triều Chu.


Phương Triều Chu nhìn bong dáng Tiết Đan Dung biến mất trước mặt hắn, thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Hắn thật sự không muốn ở gần vị tiểu sư đệ này, cảm giác không khí đều trở nên loãng hơn.

Phương Triều Chu chuẩn bị sẵn nếu đại ma đầu đâm tới cửa, hắn liền đem tiểu sư đệ giao ra, nhưng trăm triệu không nghĩ tới, đại ma đầu còn chưa có đánh tới cửa, những người khác đã tới trước.

Phương Triều Chu bị Đỗ Vân Tức cường ngạnh xốc chăn, lại lấy khăn lông lạnh vùi mặt hắn, rốt cuộc gian nan mở bừng mắt.

Lúc này trước mắt hắn đều là hoa, chỉ mông lung nhìn thấy có bóng người đung đưa trước mắt.

"Ngũ sư đệ, xảy ra động đất? Hay là lũ lụt?" Hắn mê mê hoặc hoặc mà nói.

Đỗ Vân Tức ngồi xuống mép giường Phương Triều Chu, mấy ngày này, hắn xem như ý thức được vị nhị sư huynh nhà mình có bao nhiêu lười, hắn trực tiếp đem người đỡ lên, "Nhị sư huynh, có một cô nương tìm ngươi!"
"Đánh giá? Đánh giá cái gì? Ta không cần đánh giá cái gì." Phương Triều Chu vẫn muốn ngã xuống.

Đỗ Vân Tức ai một tiếng, chớp mắt do dự, không thể không hung hăng nhéo mặt nhị sư huynh một phen, chỉ nghe được "Ngao" một tiếng, đôi mắt Phương Triều Chu rốt cuộc hoàn toàn mở, nhưng nơi bị vừa bị véo nháy mắt đỏ.

Da Phương Triều Chu vốn trắng nõn, hiện giờ hắn lại ham ăn làm biếng, không thích ra cửa, lúc trước lại xem mỹ nhan đan Đỗ Vân Trúc tặng hắn như đường mà ăn, thành ra càng ăn càng trắng, càng ăn càng nộn, bị hung hăng véo một cái, khối kia liền trở nên hồng như hoa đào tháng tư.

"Ngũ sư đệ, ngươi véo ta làm gì?" Biểu tình Phương Triều Chu ngạc nhiên, giống như mới từ trong ác mộng tỉnh lại.


Đỗ Vân Tức mím môi, cuối cùng chỉ nói: "Nhị sư huynh tự xuống làu nhìn sẽ biết."
Chờ đến khi Phương Triều Chu rửa mặt chải đầu xong, đi đến cầu thang, nhìn đến một hồng y mỹ nhân ngồi đối diện đại sư huynh, bước chân nháy mắt dừng lại.

Đỗ Vân Tức đi phía sau Phương Triều Chu, hắn thấy Phương Triều Chu dừng lại, hắn cũng ngừng lại, đè thấp thanh âm, "Kia chính là cái cô nướng tới tìm nhị sư huynh, sáng sớm đã tới rồi, nàng bảo có chuyện cần thiết muốn nói với nhị sư huynh, đại sư huynh bồi nàng một hồi lâu, nhưng mà nàng muốn nói cái gì cũng chưa hỏi ra được, bảo là phải đợi nhị sư huynh tới mới nói được."
Nói xong, hắn cố ý quan sát sắc mặt Phương Triều Chu.

Giống như bình thường không có gì khác.

Phương Triều Chu nghe Đỗ Vân Tức nói xong đã đi xuống lầu, đại sư huynh liếc mắt, lập tức thấy được hắn, mở miệng hô một tiếng, "Nhị sư đệ, ngươi lại đây."
Theo tiếng nói, hồng y mỹ nhân ngồi trên ghế cũng quay đầu qua, đúng là Y Y cô nương ở Lưu Kim Quật đọc hơn phân nửa thoại bản cho Phương Triều Chu.

Chỉ thấy gương mặt Y Y cô nương mang theo nước mắt, nhu nhược đáng thương mà nhìn Phương Triều Chu, thậm chí còn đứng lên, miệng thơm hơi mở, lâm li triền mien mà hô một tiếng công tử.

Phương Triều Chu sửng sốt một chút, "A?" Hắn nhìn phía sau, có chút không hiểu mà nói, "Ngươi gọi ta?"
Y Y cô nương rưng rưng gật đầu, "Công tử còn nhớ rõ nô gia? Mấy ngày trước công tử ở Lưu Kim Quật cho nô gia rất nhiều bạc."
Lời này vừa nói ra, ánh mắt mấy người ở đây nhìn Phương Triều Chu đều có chút kỳ quái, bọn họ ai chả biết Lưu Kim Quật là nơi nào, đồng thời, đại bộ phận bọn họ cũng biết Phương Triều Chu có bệnh không tiện.

"Nhớ rõ, thanh âm ngươi đọc còn khá tốt, nhưng ngươi đột nhiên lại đây là vì......" Từ lúc Lê Châu nói với Phương Triều Chu rằng Y Y cô nương này có khả năng không bình thường, lúc này có chút đề phòng.

Đặc biệt là hắn cùng vị Y Y cô nương này chỉ gặp mặt có một lần, hắn không cảm thấy một lần gặp mặt này có thể khiến đối phương tìm tới cửa.


Sao nàng biết được hắn ở đây?
Thiên Thủy Tông có năm phong, mỗi đệ tử của một phong đều đơn độc bao một gian khách điếm, đêm đó Lê Châu cũng chưa nói hắn ở phong nào, trên thực tế Lê Châu cũng không biết hắn ở phong nào.

Càng kỳ quái chính là, đêm hôm đó Phương Triều Chu đều không có lộ họ của mình ra, vị Y Y cô nương này làm sao kêu sư huynh đệ tìm hắn?
Y Y cô nương lấy khăn lụa xoa nước mắt trên mặt, hơi hơi cúi đầu, tư thái bày ra thập phần căng thẳng, "Công tử, thật không dám dấu diếm, nô gia không có cách nào mới twois đây tìm công tử, mụ mụ ở Lưu Kim Quật muốn đem ta cho Lưu phú thương ở thành nam làm thiếp thất."
"Vậy chúc mừng ngươi a." Phương Triều Chu không nghĩ ngợi đã mở miệng.

Tay Y Y cô nương cầm khăn yên lặng siết chặt, nhưng rất nhanh nàng tiếp tục khóc nức nở nói: "Công tử không biết, kia Lưu phú thương hiện giờ đã từ từ già đi, nô gia thật sự không muốn, mong rằng công tử thu lưu nô gia."
Đại sư huynh nghe vậy, có chút không đứng được, khụ khụ hai tiếng, "Y Y cô nương, nhi sư đệ của ta là tu sĩ, ngươi là người thường, các ngươi ở bên nhau không quá thích hợp."
Y Y cô nương lập tức nói: "Ta không dám hy vọng xa vời cùng công tử ở bên nhau, chỉ muốn ở bên người công tử làm một cái nha hoàn nho nhỏ."
Phương Triều Chu lắc lắc đầu, "Nhưng ta không cần nha hoàn."
Y Y cô nương nghe vậy, một giọt nước mắt trực tiếp từ trong mắt rớt xuống dưới, vừa dịu dàng lại đáng thương, nếu là nam nhân bình thường, chỉ sợ không nhịn được đem nàng ôm vào trong ngực, hảo hảo an ủi, nhưng mọi người Thiên Thủ Tông đều không có phản ứng gì
Nguyên nhân là bọn họ có mỹ nhân trấn tông—— tiểu sư đệ.

Nhìn qua gương mặt xinh đẹp của tiểu sư đệ, kiều mị mỹ nhân đều thành hoa sau cơn mưa, mất nhan sắc.

Chỉ dựa vào túi da liền mê hoặc được thế nhân chỉ có Tiết Đan Dung.

Chỉ là để một cô nương ở chỗ này khóc cũng không tốt, đại sư huynh nghĩ nghĩ, cho Phương Triều Chu một ánh mắt, Phương Triều Chu không hiểu ý tứ trong mắt hắn, đợi đến khi đại sư huynh giơ tay chỉ chỉ hai mắt của mình, lại làm bộ xoa xoa, hắn mới hiểu ra gật gật đầu.

Vì thế, hắn nghiêm trang mà đối Y Y cô nương nói: "Y Y cô nương, canh giờ không còn sớm, ngươi vẫn là sớm một chút trở về đi, mắt đại sư huynh nhà ta không thoải mái, đợi lát nữa ta còn phải giúp hắn thoa dược."
Đại sư huynh:......!
Hắn rõ ràng kêu gia hoả này đưa khăn tay cho cô nương lau nước mắt!
Nhưng làm mọi người bất ngờ chính là, Y Y cô nương nghe Phương Triều Chu nói, nức nở một cái, tăng nhanh bước chân, đột nhiên xông lên trước ôm lấy Phương Triều Chu, còn nũng nịu mà khóc nói: "Công tử thong cảm nô gia, nhận lấy nô gia đi."
Phương Triều Chu còn chưa kịp đẩy vị Y Y cô nương này ra, đã cảm thấy phía sau có hơi lạnh.


Hắn dừng một chút, chậm rãi xoay đầu, liền đối diện với một đôi mắt phượng lạnh như băng.

Là Tiết Đan Dung.

Tiết Đan Dung một thân tuyết y, ngọc quan vấn tóc, đứng ở trên thang lầu, từ trên cao nhìn xuống bọn họ.

Phương Triều Chu thấy Tiết Đan Dung, lại quay đầu, muốn đem cô nương trong ngực đẩy ra, nhưng tay hắn căn bản không dám đụng vào người đối phương, nếu sử pháp thuật, lại sợ chính mình khống chế không tốt, đến lúc đó vị Y Y cô nương này làm bộ bị thương, hắn hoàn toàn thiệt.

Một phen rối rắm, một lát hắn vẫn chưa đem người trong lồng ngực đẩy ra.

Phương Triều Chu đang rối rắm nên làm cái gì bây giờ, nhưng một màn này trong mắt mọi người liền có ý tứ khác.

Cuối cùng, Phương Triều Chu cùng đường, đem ánh mắt cầu cứu hướng một vị sư muội, vị sư muội kia tiếp thu được ý tứ của Phương Triều Chu, thận trọng gật gật đầu, đi tới khuyên vị Y Y cô nương kia, "Cô nương, ngươi có chuyện gì thì hảo hảo nói, trước tiên buông nhị sư huynh ra, huống hồ nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi ôm hắn như vậy, chẳng phải là sư huynh của ta phải phụ trách ngươi?"
Phương Triều Chu: Sư muội, nếu ngươi không nói được, thì đừng mở miệng!
Y Y cô nương từ trong lồng ngực Phương Triều Chu nâng lên nửa gương mặt, như cũ nũng nịu mà nói: "Nô gia không cần công tử phụ trách, nô gia chỉ là bồ liễu chi tư (*), chỉ cần có thể lưu lại bên người công tử, đã cảm thấy mỹ mãn."
(*) Bồ liễu chi tư: cô gái yếu ớt có tư sắc.

(??? Không chắc lắm...)
"Ngươi tu đạo thanh tâm quả dục, không niệm phàm trần, huống hồ hắn có thể sống mấy trăm năm, thậm chí hơn một ngàn năm, ngươi là một phàm nhân, lưu lại bên người hắn có gì hữu dụng sao?"
Thanh âm này là của Tiết Đan Dung.

Phương Triều Chu cảm thấy rõ ràng thân thể nữ nhân trong ngực hơi cứng lại, sau đó hắn theo thanh âm nhìn về phía sau, nơi mà Tiết Đan Dung đang đứng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui