Ôn Sương Bạch vốn còn nghĩ, nếu Tạ Tử Ân cố ý nhân cơ hội thay thuốc trả thù riêng thì nàng nhất định phải bắt hắn bồi thường tiền thuốc cho nàng.
Đáng tiếc.
Y thuật của người này cũng khá tốt.
Không giống như mấy y tu vụng về lần trước, khiến nàng đau đến mức nhe răng trợn mắt, lần thay thuốc này hoàn toàn không đau, vết thương được xử lý sạch sẽ, ngay cả cách băng bó cũng hoàn hảo lạ thường, không chê vào đâu được.
Đã như vậy thì Ôn Sương Bạch cũng chẳng có gì để nói, muốn đứng dậy rời đi.
Kết quả người luôn tiếc chữ như vàng lại lên tiếng: “Ngươi muốn thế nào mới bằng lòng từ hôn?”
Lục Gia Nghiêu định đỡ Ôn Sương Bạch vội vàng rụt tay lại, lập tức dựng tai nghe ngóng.
Ôn Sương Bạch nhướng mày, suy nghĩ một lúc, lại ngồi xuống một cách đàng hoàng.
Nàng còn khá thoải mái đặt chân lên chiếc ghế thấp một lần nữa.
Hôn ước đương nhiên phải hủy bỏ.
Nhưng Ôn Sương Bạch thực sự không vội, nàng lại chẳng thích ai, có hôn ước hay không đối với nàng đều không quan trọng.
Nàng vốn định đưa ra vấn đề ở một điểm cốt truyện nào đó phía sau, như vậy có thể khiến Tạ Tử Ân và Du Tiếu Tiếu mất hết mặt mũi, để nàng hả giận.
Nhưng nếu Tạ Tử Ân có thể cho nàng thứ nàng muốn, nàng có thể không trút giận.
Nàng có một điểm tốt, đó là hầu hết mọi chuyện, chỉ cần dùng đủ tiền là có thể giải quyết được nàng.
Tạ Tử Ân hiện tại không có tiền, chỉ cần nhìn bộ áo vải nửa cũ của hắn là biết.
Muốn hắn xì tiền, không thể nào, nàng cảm thấy chẳng bằng chính mình kiếm tiền còn nhanh hơn.
Nhưng trên người hắn có thứ rất có giá trị.
Giới tu chân khám bệnh cũng không có bảo hiểm y tế, mắc muốn chết.
Mà với tư cách là tu sĩ, bị thương là chuyện thường như cơm bữa.
Y thuật của Tạ Tử Ân rất tốt.
Ôn Sương Bạch tính toán trong lòng, nói: “Ngươi cho ta một trăm lần cơ hội khám bệnh trị thương miễn phí.
”
Nam nhân đang đứng trước bàn, dùng chậu nước rửa tay khựng lại.
“?”
Một trăm lần?
6.
Mơ mộng hão huyền.
Tạ Tử Ân mặt không biểu cảm, đưa ra giới hạn của mình: “Mười lần.
”
Ôn Sương Bạch : “?”
Mười lần, đuổi ăn mày đi à?
Ôn Sương Bạch nheo mắt, nhìn hắn dùng khăn trắng lau tay, cười nói: “Sao thế, ban ngày ban mặt Tạ y tu vẫn chưa tỉnh ngủ sao?”
Nghe vậy, Tạ Tử Ân liếc nhìn nàng, ánh mắt rất lạnh, giống như đèn vô ảnh lạnh lẽo trong phòng phẫu thuật.
Một trăm lần.
Muốn cùng hắn trói buộc cả đời? Còn muốn lừa tiền thuốc men của hắn?
Quả nhiên đúng như sinh viên thực tập nói.
Nữ phụ này vô cùng độc ác, tính toán chi li, làm trời làm đất, dai như đỉa và quỷ kế đa đoan.
Tạ Tử Ân thu hồi tầm mắt, cảm thấy không cần nói thêm nữa.
Nàng căn bản không muốn từ hôn, chỉ lấy lui làm tiến mà thôi.
Tạ Tử Ân khẽ cười khẩy, bưng chậu nước lên, không thèm nhìn nữ nhân độc ác này, thẳng bước rời đi.
Thấy vậy, Ôn Sương Bạch cười lạnh lùng, cũng không vui vẻ gì mà vỗ một cái xuống mặt bàn.
Một tiếng “Rầm” vang lên, làm Lục Gia Nghiêu giật mình.
Ôn Sương Bạch mượn lực của cái vỗ đó đứng dậy, không muốn ở lại thêm một phút nào nữa, sải bước lớn đi ra khỏi hậu đường, thậm chí không đợi Lục Gia Nghiêu.
Lục Gia Nghiêu không dám thở mạnh, vội vàng đuổi theo Ôn Sương Bạch đã bỏ đi.
Cứ thế, cuộc thương lượng từ hôn đầu tiên của hai người đã kết thúc trong đổ vỡ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...