Xuyên Thư Tôi Kế Thừa Tứ Hợp Viện Nấu Ăn Siêu Ngon
Mười một giờ sáng là thời điểm khá khó chịu, ánh mặt trời mùa đông hào phóng bao trùm lên tất cả kiến trúc, khiến những tấm kính trên các tòa nhà cao tầng san sát nhau càng chói mắt hơn.Ở thành phố lớn như thành phố B, đối với những người làm công ăn lương thì thời điểm này là lúc bữa sáng chưa tiêu hóa xong, còn bữa trưa lại phải phân vân xem nên ăn cái gì.Ăn gì đây nhỉ?Từng đôi tay đang tìm kiếm trên những phần mềm giao thức ăn tốt nhất, những món ăn được chỉnh ảnh đến mức trông không thật đập vào mắt từ trên phần mềm giao thức ăn, trong tiếng tiếng gõ bàn phím lạch cạch theo guồng quay công việc bận rộn, rất nhiều người đang do dự.Trong những tòa nhà cao tầng nối tiếp san sát nhau, có một góc dùng nhựa dẻo màu xanh phủ thành trần nhà thấp lè tè, lúc này đang lộ ra một loại sôi động hoàn toàn khác với trong những tòa cao ốc.
Mấy chữ chợ nông sản in to trên cánh cửa xiêu xiêu vẹo vẹo trông vừa lấm lem vừa qua loa, thoạt nhìn căn phòng được dựng bằng thiết không khác gì so với những căn phòng thô ở công trường.
Bởi vì đã vào đông nên chỗ bảng hiệu ở cửa đã được thay bằng rèm cửa trong suốt có thể ngăn cách khí lạnh.Xốc rèm cửa lên, đó là một bầu không khí ấm áp nhộn nhịp hoàn toàn khác với những tòa nhà làm việc."Nhìn đi, nhìn một lần thử xem, cá đỏ dạ mới nhập về đây...""Mầm hoa cúc vừa mới hái được từ ngoại ô vào buổi sáng đây, hai đồng nửa ký...""Xương ống tươi đây..."...Thời Nhiễm mặc một bộ quần áo màu đen luồn lách trong chợ nông sản như cá gặp nước, vẻ ngoài xuất sắc trông vô cùng bắt mắt giữa một đám bác trai bác gái ăn mặc kín mít và kéo xe đẩy nhỏ.Bộ quần áo này cô mua lúc tốt nghiệp dùng để phỏng vấn xin việc làm.
Chỉ là chưa đi làm được bao lâu thì cô đã từ chức, tập trung ở nhà livestream về nấu ăn.
Lúc livestream cô cũng ít khi xuất hiện trong cảnh quay, vậy nên cũng không mua thêm những bộ quần áo kiểu dáng công sở thế này.Mãi cho đến hôm nay khi cô đi ký hợp đồng, mới lôi bộ quần áo này từ trong tủ quần áo ra.Người họ hàng xa để lại tài sản cho cô không có con cái, tính tình cũng rất kỳ quái.
Thời Nhiễm cũng chỉ nhớ chuyện đối phương đã từng cho mình một bao lì xì vào Tết khi còn nhỏ, thế nên sau khi tốt nghiệp thì năm nào cũng về thăm bà ấy một vài lần, không ngờ trước khi qua đời đối phương lại bỏ qua một đám con cháu họ hàng gần, để lại cho Thời Nhiễm một tòa tứ hợp viện đứng tên của mình.Là một tòa tứ hợp viện có giá thị trường lên tới chín con số.Tin này vừa ra, Thời Nhiễm đã nhận được điện thoại từ hai bên cha mẹ đã ly hôn từ lâu và không quan tâm cô hai mươi năm qua, còn có những người họ hàng quăng tám sào cũng chẳng liên quan, hoặc là thử, hoặc là biểu đạt sự thân thiết, thậm chí còn có cháu ngoại trai của người họ hàng xa đó gọi điện thoại tới, nội dung cuộc gọi không có gì ngoài uy hiếp và chửi rủa.Có điều vì di chúc mà cụ để lại đã được công chứng, nên cuối cùng Thời Nhiễm vẫn thuận lợi thừa kế tòa tứ hợp viện ba sân nghe đồn là nằm ở đoạn đường vô cùng tốt.Có lẽ luật sư xử lý thủ tục thừa kế cho Thời Nhiễm đã bị đám con cháu của bà cụ kia làm phiền rất nhiều, thế nên quá trình ký thủ tục vô cùng nhanh chóng.
Sau khi nhìn thấy Thời Nhiễm ký tên, dùng mắt thường cũng có thể thấy được luật sư thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói với Thời Nhiễm rằng trong vòng một tuần có thể lấy được giấy chứng nhận quyền sở hữu tài sản.Thật ra sau khi ký giấy tờ xong thì Thời Nhiễm không có cảm nhận đặc biệt gì, dù sao mặc dù trong mắt bậc cha chú thì cô là một điển hình cho người không thi lên thạc sĩ, không có công tác, vẫn chưa kết hôn và không có công việc đàng hoàng.
Nhưng qua mấy năm làm livestream, cô cũng có một chút danh tiếng, đã có được một chút tự do về tài chính..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...