Xuyên Thư Thành Pháo Hôi Chỉ Muốn Làm Một Sư Tôn Gương Mẫu


Lâm Nhất không trúng kế khích tướng của Mộ Từ Liên, hắn điềm nhiên đáp: "Không cần miễn cưỡng, chỉ cần người biết ta luôn để sẵn cửa chờ Mộ công tử quay đầu là được rồi."
"Thế thì quý hóa quá." Mộ Từ Liên nhìn ly trà trong tay đã chạm đáy, lòng đã thấy có chút buồn chán, "Chẳng qua ta có lời này muốn nhắc nhở ngươi, đừng tùy tiện nói ra nhiều thông tin như thế, không chừng một ngày bị người ta tóm đuôi đấy."
Lâm Nhất không đáp lại lời của Mộ Từ Liên ngay, mặt tỏ vẻ đăm chiêu hỏi một câu không đầu không đuôi, "Nhanh như vậy đã thấy chán rồi sao?"
Mộ Từ Liên hơi bất ngờ, rõ ràng bản thân không thể hiện ra mặt nhưng người này lại vẫn đoán được trong lòng hắn đang nghĩ gì, ngẫm lại thật sự chỉ là một câu nói bông đùa thôi sao.

Mộ Từ Liên tặc lưỡi, người này không những mạng lưới thông tin rộng mà còn am hiểu tính tình hắn một cách kỳ quái, đúng là sởn cả tóc gáy, nếu phải đối đầu trực diện sẽ rất dễ rơi vào thế yếu, không bằng...!thủ tiêu ngay bây giờ tránh cho đêm dài lắm mộng.
Ngay lúc Mộ Từ Liên nổi lên sát tâm, Lâm Nhất bống nhiên nói: "Có điều nếu đã thấy chán rồi thì chúng ta cũng nên kết thúc thôi nhỉ, còn không đi giúp thì ta chỉ sợ cái mảng nhỏ của nam chính sẽ mất đấy."
"Ngươi không cần phải dọa, hai ta đều rõ nam chính đâu có dễ chết như vậy, vài vết thương chí mạng không đáng là gì, lần sau nên tìm cách khác sáng tạo hơn đi, chút thủ thuật này không nhằm nhò gì với ta."
"Ha, luận về mặt này ta đúng là phải học hỏi thêm Mộ công tử, dù sao..." Lâm Nhất nhẹ nhàng tránh khỏi mũi kiếm đang hướng về phía mình, lùi ra phía sau một đoạn còn giả bộ lảo đảo đáng thương, "Dù sao cũng không bằng được thủ đoạn vây hãm của công tử."

"Ầm" Chiếc bàn xui xẻo chịu trận bị xẻ làm đôi.

Điều kỳ lạ là những người xung quanh không chút ảnh hưởng với động tĩnh lớn như thế, vẫn chăm chăm hoạt động như một con dối gỗ.

Một cỗ không khí kỳ dị, áp bức sộc lên đến cổ họng.
Tay Mộ Từ Liên không hề giảm lực, nhát nào nhát nấy có lực có bén, hắn giả nai nói có vẻ trách móc: "Ngươi nói gì vậy, không phải tại ngươi dùng nhiều máu quá dẫn tới cấm chế bị mở nhốt tất cả chúng ta lại sao."
"Thì ra là vậy, làm ta còn tưởng Mộ công tử hạ chút mánh khóe lên người Chỉ Nhiên cơ đấy, ra là lỗi của ta à." Lâm Nhất phi lên nóc nhà phía đối diện, Mộ Từ Liên cũng bám riết không buông, hai người ngươi đánh ta né như chơi trò mèo vờn chuột, trông cực kỳ buồn cười nhưng mỗi một chiêu hạ xuống đều là sát chiêu, chỉ cần dính một chưởng cũng đủ để đối phương rớt đài ngay lập tức.
"Đúng là có cho chút gia vị, ngươi có thích không?" Mộ Từ Liên gằn từng chữ.
"Quà gặp mặt của Mộ công tử, ta tất nhiên thích, rất thích nữa là đằng khác, chẳng qua vết thương này vẫn chưa đủ sâu, ta muốn lưu lại sẹo để làm kỷ niệm nữa mà."
Trong lúc giao chiến có mấy lần Mộ Từ Liên túm tay áo Lâm Nhất khiến vải bị vén lên lộ ra một vết bỏng dữ tợn màu sắc vẫn đang còn mới, đoán chắc là dấu tích của "món quà nhỏ" mà hắn đã tặng.
"Thích là tốt." Nếu để nó nằm lại đây cùng thi thể của ngươi thì càng tốt hơn nữa.
Dễ dàng nhận ra, thực lực của Lâm Nhất có nhỉnh hơn Mộ Từ Liên "một chút", nhưng cuối cùng cũng chỉ là "một chút" mà thôi.

Nếu cứ giữ nguyên trạng thái ngươi đánh ta né như vậy chẳng mấy chốc Lâm Nhất sẽ mất mạng vì những vết thương nhỏ.
"Mộ công tử chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả."
Lần này Mộ Từ Liên miễn bàn luận, chỉ chuyên tâm vào việc gây ra càng nhiều sát thương càng tốt.

"Nhưng mà công tử vẫn quyết định không kiểm tra lại trạng thái của nam chính sao?"
"Hừ, nên lo cho bản thân ngươi trước đi."
"Uỳnh" Tiếng nổ lớn vang đến từ khu chợ phía sau mà Mộ Từ Liên từng đến.
Lâm Nhất nhoẻn miệng cười, "Đến rồi."
Cấm chế đã hạ, chỉ có ở gần Quân Hiên Thành mới tìm thấy được lối ra, thế nên trong mật cảnh này từ đầu đến cuối chỉ có ba người, Mộ Từ Liên và Lâm Nhất đều đã ở đây, vậy chỉ còn nam chính là vật sống duy nhất có khả năng náo loạn nơi này.
Quả nhiên, không khó để nhận ra bóng dáng quen thuộc đang chạy thục mạng về phía này là Quân Hiên Thành.

Do Mộ Từ Liên lấy y làm mắt trận nên độ tinh xảo của ảo cảnh xung quanh người nam chính cũng sẽ tăng theo.

Những "người" lúc nãy còn chẳng chút ảnh hưởng với động tĩnh mà bọn họ gây ra giờ lại bày ra vẻ mặt hoảng hốt y như thật mà tránh đi khỏi nơi xung đột.

Từng nét mặt, chi tiết đều giống thật đến kỳ dị, cho dù đầu óc tỉnh táo biết đây chỉ là mộng cảnh cũng khó để phân biệt thật giả, lâu dần thực sự có thể bức điên người trong cuộc.


Mộ Từ Liên không rét mà run, quay qua nhìn Lâm Nhất với ánh mắt tức giận.

Chắc chắn là tên điên này giở trò.
Nhưng Lâm Nhất làm sao có thể để yên chịu trận mãi được, chỉ đợi lúc này hắn phá cấm chế lủi đi ra ngoài ngay.

"Mộ công tử, ta đi trước một bước, hẹn ngày gặp lại."
Gặp lại ông nội mày, ông đây gặp mày ở đâu thì đánh ở đó..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui