Đối với trưởng tử là người kế thừa, Uy Ninh hầu là coi trọng chờ mong, cho nên mới có biểu hiện là thường xuyên khảo công khóa, hỏi thăm thành tích, dành hầu hết tâm tư, đại bộ phận tài nguyên chính là hướng tới trên người kế thừa gia tộc.
Đây cũng là rất bình thường, dù sao đối với một cái gia tộc mà nói, đem tài nguyên nghiêng về phía người thừa kế là phương pháp chính trị chính xác.
Uy Ninh hầu đối với con thứ Phó Nguyên Trạch cũng không phải là không quan tâm chút nào, chỉ là so với trưởng tử tương lai phải kế thừa gia nghiệp, hắn yêu cầu với con thứ cũng không có nghiêm khắc như vậy, chỉ cần không đi đường tà đạo buông lỏng bản thân là được.
Nhưng theo Phó Nguyên Trạch chính là Uy Ninh hầu trong mắt chỉ có đích huynh, đối với hắn hoàn toàn coi nhẹ, thời gian lâu dần liền sinh ra oán khí và không cam lòng.
Quan hệ giữa hai huynh đệ càng không thể tốt lên nổi.
Nguyên Gia đối với Phó Nguyên Trạch cái này nam chính cũng không nghĩ chủ động giữ gìn mối quan hệ, đều không phải là cùng một mẹ sinh ra, quan hệ có thể tốt mới là lạ, không thủ túc tương tàn trở mặt mà có thể bảo trì như bây giờ nước sông không phạm nước giếng là tốt lắm rồi.
Hầu môn nhiều quy củ, Uy Ninh hầu hỏi thăm hai nhi tử về việc học xong liền cho mang thức ăn lên.
Lúc dùng bữa không cho nói chuyện, hoàn toàn yên tĩnh đến mức cả bát đũa va chạm cũng không có, trong bầu không khí yên tĩnh mà trầm mặc, bữa ăn trưa cứ vậy kết thúc.
Sau khi dùng bữa xong, Uy Ninh hầu lúc đi ra gọi theo Nguyên Gia đi đến thư phòng.
Phó Nguyên Trạch nhìn bóng lưng phụ thân cùng Đại ca rời đi, ánh mắt có chút ảm đạm, lập tức cũng hướng Uy Ninh hầu phu nhân hành lễ cáo từ, đi đến học đường.
Hắn cùng Đại ca Phó Nguyên Gia cùng tuổi, nhưng Phó Nguyên Gia bây giờ đã là cử nhân, hắn vẫn chỉ là một tú tài, lần trước cùng Phó Nguyên Gia cùng nhau thi Hương, Phó Nguyên Gia là Giải Nguyên, hắn lại rớt hạng.
Điều này đối với Phó Nguyên Trạch đả kích rất lớn, cho nên gần đây rất cố gắng đọc sách, so với đồng môn đều tới sớm.
Uy Ninh hầu phu nhân vội vàng lo cho việc hôn nhân đại sự của nhi tử, còn Phó Nguyên Trạch cái này con thứ bằng tuổi nhi tử nàng, đương nhiên chỉ có thể chờ.
Nàng chọn tới chọn lui, chọn trúng La gia đích nữ La Tình, chủ yếu nhìn trúng La gia lão gia tử phía sau.
La lão gia tử chính là đại nho, học sinh đông đảo, bạn cũ khắp nơi trải dài.
Đáng tiếc lại sinh ra người con trai không có chí tiến thủ, trên con đường thi cử không có thiên phú chỉ là cái đồng tiến sĩ, lấy đồng tiến sĩ này mà nhập sĩ, dựa vào dư âm La lão gia tử lưu lại miễn cưỡng bò lên được vị trí Tứ phẩm xem như miễn cưỡng.
Uy Ninh hầu phu nhân không phải loại kiến thức thiển cận, nàng biết phụ thân của La Tình không có chí tiến thủ, chức quan nhỏ, ca ca của La Tình so với phụ thân hắn lại càng không bằng, đến nay liền cử nhận đều không đậu, nhưng đây cũng chính là ưu thế của La Tình.
Phụ thân nàng con đường làm quan không tốt, La lão gia tử nhân mạch hắn đều không dùng được, lưu lại cho cháu rể không phải vừa vặn sao?
Cho nên Uy Ninh hầu phu nhân cũng không ghét bỏ gia thế của La Tình, tìm thời gian thích hợp liền gửi thiếp mời cho La phu nhân, hôn sự hai nhà liền được lập ra.
La phu nhân nhận được thiệp mời của Uy Ninh hầu phu nhân có chút buồn bực, dù sao nhà mình thanh lưu, cùng huân quý bên kia không có tí quan hệ, nhưng dù sao cũng là nhất phẩm Hầu phu nhân mời, bà ta vẫn là ham hư vinh mà tới.
Khi biết Uy Ninh hầu phu nhân có ý tứ để nữ nhi của mình gả cho Hầu phủ thế tử, La phu nhân sướng đến phát rồ rồi, về nhà hưng phấn đem chuyện này nói cho lão gia nhà mình cùng nữ nhi La Tình.
Phụ thân La Tình nghe nói Uy Ninh hầu phủ muốn cùng nhà lão kết thân, nào có chuyện không nguyện ý, nếu không phải nhà gái nên dè dặt, hắn nghĩ muốn giục phu nhân nhà mình chủ động tới cửa cầu hôn.
La phụ cùng La phu nhân đều cảm thấy đây là một việc tốt, không ngờ La Tình sau khi biết được liền kiên quyết phản đối: “Không được! Nữ nhi không muốn gả cho Phó Nguyên Gia!”
La phu nhân vừa bực tức vừa không hiểu: “Ngươi đứa nhỏ này nói năng kiểu gì đấy! Đây chính là Hầu phủ thế tử, tuổi còn trẻ đã đậu Giải Nguyên, tiền đồ vô lượng, con gả qua đó chính là hưởng phước”.
La Tình nghe mẫu thân nói những lời kia, trong lòng nhịn không được cười khổ, mặc dù Phó Nguyên Gia có tốt đi chăng nữa, nàng cũng không chịu nổi cảnh hắn trêu chọc phải Đại công chúa.
Nàng gả đi chẳng lẽ còn muốn lặp lại đời trước bị Đại công chúa chèn ép cuối cùng buộc phải hòa ly sao?
Nhưng những lời giải thích này nàng đều không thể nói ra, dù sao ai cũng nhìn ra thấy Phó Nguyên Gia là hôn phu tốt nhất được mọi người lựa chọn, xuất thân cao quý tài mạo song toàn, lấy thân phận nàng gả cho Phó Nguyên Gia quả thật là trèo cao.
Thế nhưng nếu nàng không cùng Phó Nguyên Gia hòa ly, tương lai Phó Nguyên Gia sẽ chết, đến lúc đó người kế thừa tước vị Hầu phủ vẫn là thứ đệ Phó Nguyên Trạch của Phó Nguyên Gia.
La Tình nghĩ đến Phó Nguyên Trạch, trong lòng bỗng nhiên khẽ động.
Dù sao tương lai chân chính kế thừa Hầu phủ vẫn là Phó Nguyên Trạch, sao nàng không thay đổi phu quân chứ?
Về phần Phó Nguyên Trạch thân phận con thứ, La Tình không để ý, dù sao tương lai kế thừa Hầu phủ là Phó Nguyên Trạch như vậy dù hắn là con thứ hay đích tử liền không trọng yếu.
Bàn tính trong lòng nàng đang gõ, thì La phu nhận đã quyết định: “Hôn sự ta đã đáp ứng, ngươi ngoan ngoãn đợi gả là tốt rồi, đừng làm nghịch ngợm!”
La Tình liền biết mình không thuyết phục được phụ mẫu, cũng không biểu hiện phản kháng ra ngoài, mà liền bí mật nghĩ sao để quấy nhiễu hôn sự.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...