Nghe được ba chữ “Thích hắn”, hai tai Vân Triệt nóng ran, trái tim trong chớp mắt liền rối loạn, y cố ép bản thân phải trấn định: “Không liên quan đến ngươi.”
Lam Thần Hoa nheo mắt nhìn Vân Triệt, âm âm trầm trầm hỏi, “Cho nên, ngài thích hắn?”
Vân Triệt nhíu mày không đáp, trên khuôn mặt thanh lãnh không nhìn ra chút cảm tình nào, nhưng một vệt ửng đỏ không thể phát hiện lại bò lên vành tai như ngọc, y co quắp mà âm thầm nắm chặt ống tay áo.
“Xem ra sư tôn quả thực là thích hắn.” Nhìn phản ứng của Vân Triệt, Lam Thần Hoa tiến sát lại, khẽ cười, nhẹ nhàng nói vào tai y, "Có điều một lát nữa thi thể của hắn phỏng chừng đã lạnh rồi, nhớ hắn cũng vô dụng.”
Lam Thần Hoa vươn tay, ôm lấy Vân Triệt, nói: “Tới, vẫn là cùng ta……”
“Lam Thần Hoa!” Vân Triệt mở tay Lam Thần Hoa ra, nhíu mày quát khẽ: “Hôm nay ta thà rằng tự bạo, cũng sẽ không khuất nhục với ngươi.”
“Sư tôn!” Người trước mặt Vân Triệt vội vàng cúi người ôm chặt y, sốt ruột giải thích nói, “Sư tôn là ta, sư tôn ngàn vạn lần đừng làm chuyện ngu ngốc.”
Vân Triệt nghi hoặc, rũ mắt nhìn lại.
Người ôm lấy mình không phải Lam Thần Hoa, mà đã biến thành một thân hắc y thiếu niên.
Hắn sau khi lớn lên còn cao hơn y một tấc (10cm), mà lúc này lại cố ý hơi cong mình, giống như khi còn bé ngẩng đầu lên nhìn y, hai mắt đều là lo lắng, vẻ mặt áy náy nói: “Sư tôn, là ta.”
Nghĩ đến bản thân vừa rồi còn rối loạn thất thố, trong lòng Vân Triệt hơi bực bội, giơ tay đẩy Lăng Trần Sóc ra.
Lăng Trần Sóc ôm Vân Triệt cứng ngắt, đáng thương vô cùng mà khẩn cầu nói: “Trần Sóc chỉ muốn trêu chọc sư tôn, không có ý khác, Trần Sóc biết sai rồi, xin sư tôn đừng nóng giận.”
Vân Triệt không để ý.
Lăng Trần Sóc nhẹ nhàng lắc lắc ống tay áo Vân Triệt, lấy lòng: “Sư tôn.”
Vân Triệt không phản ứng.
Lăng Trần Sóc chớp chớp đôi mắt, ngẩng đầu nhìn Vân Triệt, đáng thương hề hề nói: “Sư tôn, đồ nhi thật sự biết sai rồi……”
Vân Triệt vẫn như cũ không đáp.
Lăng Trần Sóc ngẩng đầu nhìn y một lúc lâu, chỉ thấy y thần sắc đạm bạc, thậm chí ánh mắt cũng chưa từng động một chút.
Lăng Trần Sóc khẽ câu môi cười một cái, hắn chậm rãi đứng dậy, ôm cổ y, giống như một bé mèo con, cọ tới cọ lui trên người y, nhẹ nhàng dùng môi mình kề sát vào môi đối phương, làm bộ như muốn hôn lên.
Vân Triệt rốt cuộc cũng mở miệng, nhàn nhạt nói: “Đừng nháo.”
Lăng Trần Sóc mỉm cười nhìn Vân Triệt, nói: “Ngươi không để ý tới ta, ta thật sự sẽ hôn ngươi đó.
Ngươi rất sợ ta hôn ngươi sao?”
Vân Triệt hơi nghiêng mặt đi, không trả lời.
Lần lơ đãng quay đầu này, lại vừa lúc để hắn nhìn rõ ràng một mảnh ửng đỏ từ lỗ tai đến cổ của y.
Trong lòng Lăng Trần Sóc biết y chỉ là ngoài miệng không nói ra, nhưng thân thể lại rất thành thật, hắn khẽ câu môi, buông tay Vân Triệt, rồi huyễn ra một trường kiếm, nhắm ngay xích bạc trên tay trái y, bổ xuống một nhát.
“Khanh!”
Kim thiết bén nhọn nổ vang, xích bạc vẫn như cũ không chút sứt mẻ.
Lăng Trần Sóc cúi đầu nhìn sợi xích, chớp chớp mắt, kinh ngạc nói: “Đây là thứ gì? Ngay cả kiếm cũng chém không đứt.”
Vân Triệt nhàn nhạt mà nhìn xích bạc trên cổ tay, nói: “Cởi bỏ được không?”
Nghe Vân Triệt nói xong, Lăng Trần Sóc vòng qua đầu giường, xốc giường màn lên, ở phía ngoài chân giường phát hiện đầu kia của sợi xích bạc.
Nó mắc vào chân giường, quấn vài vòng, đuôi xích bạc bị luồn vào trong, tạo thành một nút thắt, không những không kéo mở được, mà còn càng ngày càng chặt.
Tuy rằng nút thắt này có thể dùng tay cởi bỏ, nhưng bản thân người bị khóa căn bản không với tới chân giường, sợi xích bạc này là từ khe hở trên giường xuyên lên trên.
Lăng Trần Sóc một bên ở trong lòng cảm thán thiết kế này thật tốt, phỏng chừng loại tâm tư này đã ấp ủ rất lâu rồi, một bên vươn tay mở nút thắt trên chân giường ra.
Xích bạc bị Lăng Trần Sóc buông xuống "Loảng xoảng” một tiếng, còn một đoạn thừa thật dài trên cổ tay trái Vân Triệt, đều bị y thu vào ống tay áo.
Giấu ở bên trong, không nhìn ra chút dị thường nào.
Vân Triệt nói: “Đi thôi.”
Duyên Lăng thành, Vọng Hư sơn.
Thấy Vân Triệt bình yên vô sự trở về, toàn bộ Thanh Huy Tông đều sôi trào, đám tiên tu trong tông môn đều không nhịn được mà kích động cả lên, sôi nổi hỏi han ân cần.
Vân Triệt tất nhiên không nói gì, Lăng Trần Sóc lưỡi xán hoa sen nói bản thân lẻn vào ảo cảnh của Lam Thần Hoa ra sao, đánh bại Lam Thần Hoa bụng dạ khó lường như thế nào, đem sự tích anh hùng cứu sư tôn nói cả một buổi trưa, so với tiên sinh kể chuyện trong trà lâu còn sinh động hơn, toàn bộ tiên tu trong tông môn đều nghe đến một mảnh thổn thức kinh ngạc cảm thán.
Lăng Trần Sóc nói xong sự tích anh hùng tự biên tự diễn lại không ngoa kia xong, toàn bộ tiên tu Thanh Huy Tông đều kiên quyết muốn lấy tiền ra tổ chức yến hội, liên hoan chúc mừng cho Lăng Trần Sóc và Vân Triệt.
Vân Triệt vốn định thoái thác, nhưng Lăng Trần Sóc lại đáp ứng trước một bước, nên cũng chỉ có thể cố mà cùng nhau đồng ý, chỉ là y vẫn không yên lòng Diệp Việt Trạch, sai người tiếp tục tìm kiếm.
Sau khi Vân Triệt an bài mọi chuyện trong tông môn thỏa đáng, Ninh Thi Ngọc mới quấn lấy y khóc một hồi, Từ Dao Thần cũng rớt rất nhiều nước mắt, ngay cả Viên Bất Chu vẫn luôn ở Thanh Huy Tông chờ Vân Triệt trở về cũng nhẹ nhàng thở ra.
Lăng Trần Sóc đứng ở một bên, trong lòng ngực ôm một thanh trường kiếm, đôi mắt hơi nheo lại, khi thì thẳng lăng lăng mà nhìn chằm chằm Vân Triệt, khi thì lạnh như băng mà trừng người tới gần y một cái.
Toàn bộ tòa điện đều tràn ngập một cổ hương vị chua lòm.
Ninh Thi Ngọc kéo ống tay áo Vân Triệt, khóc ròng nói: “Ta thật sự không nghĩ đến Thần Hoa sư huynh lại là loại người này! Hắn vậy mà lại phát rồ như vậy, ta thật sự không nghĩ đến…… Ô ô…… Sư tôn thực xin lỗi, để người chịu khổ rồi……”
Lăng Trần Sóc nhìn tay áo Vân Triệt bị Ninh Thi Ngọc lôi kéo, mặt còn đen hơn mèo đen ba phần.
Viên Bất Chu vẫn luôn xụ mặt ngơ ngác đứng một bên, rốt cuộc cũng nhịn không được mở miệng, lại cảm thấy có vài phần xấu hổ, hỏi: “Vân Triệt, ngươi…… Không có việc gì chứ?”
Vân Triệt nhìn Viên Bất Chu một cái, lắc đầu.
Một đám người vây quanh Vân Triệt hỏi han nửa ngày, Lăng Trần Sóc không thể nhịn được nữa, hắn tiến lên một bước, chắn trước mặt Vân Triệt, nói: “Các ngươi ra ngoài hết đi, sư tôn mệt mỏi cả ngày rồi, cần phải nghỉ ngơi.”
Ninh Thi Ngọc không cam lòng yếu thế mà hỏi ngược lại: “Vậy tại sao ngươi không đi?!”
Vân Triệt nhàn nhạt nói: “Các ngươi ra ngoài đi.”
Lăng Trần Sóc đắc ý nhướng mày với Ninh Thi Ngọc.
Ninh Thi Ngọc “Hừ” một tiếng, nhưng vẫn cùng mọi người lui ra ngoài.
Đợi mọi người đều tản đi, Lăng Trần Sóc mới quay đầu, rũ mắt nhìn thoáng qua Vân Triệt đang ngồi ngay ngắn giữa giường đệm, nhẹ nhàng quỳ xuống trước mặt y.
Vân Triệt khẽ nâng mắt, nhìn Lăng Trần Sóc một cái, không nói gì.
Lăng Trần Sóc quỳ gối trên chiếu, rũ mắt nhìn Vân Triệt, mở miệng nói: “Sư tôn……”
Vân Triệt không nói, nâng tay lên nhẹ nhàng ấn vào đầu vai hắn.
Lăng Trần Sóc theo ý của Vân Triệt, ngồi xuống trước mặt y, nơi có thể nhìn thẳng vào nhau.
Tay Vân Triệt vẫn chưa dời đi, mà một đường di chuyển xuống, ngón tay thon dài nhẹ nhàng chạm vào vạt áo Lăng Trần Sóc.
Hắn ngẩn ra, không dám tin tưởng mà rũ mắt nhìn trước ngực bản thân.
Ngón tay Vân Triệt câu lấy vạt áo thuần đen, nhẹ nhàng cởi xuống, kéo áo Lăng Trần Sóc đến đầu vai.
Da thịt Lăng Trần Sóc trắng nõn, cơ bắp chắc chắn lại tràn ngập lực độ, mà ở trên ngực, có một vết sẹo to bằng nắm tay, lẽ ra đã khép lại, mộc lên vài tia thịt mới, nhưng giờ phút này lại chỉ thấy ở giữa có một vết nứt, trong miệng vết thương nhiễm một mảnh máu đỏ tươi, vài vệt máu còn theo vân da, từ miệng vết thương chảy xuống, vẽ ra mấy đường máu hết sức chói mắt.
Trên eo bụng, cũng có vài vết máu mới, là bị kiếm cứa vào, chẳng qua là hầu như đã khép lại, hẳn là hôm nay đấu với Lam Thần Hoa bị thương.
Phàm là thân thể linh thú, đều sẽ có năng lực tự chữa lành cường đại, giống như vết thương chổ eo bụng hắn nhanh chóng khép lại vậy.
Mà vết sẹo trên ngực hắn, lại thong thả đến dị thường, rõ ràng không phải bị thương bình thường.
Lại nghĩ đến quyển bút ký bản thân đã lật xem trong lầu các, bên cạnh chữ mổ tim xài chung có thêm một từ “Thử”, Vân Triệt chậm rãi nâng ngón tay lên, nhẹ nhàng chạm chạm vào bên cạnh vết thương trên ngực hắn.
Lăng Trần Sóc cụp mắt, không chút để ý mà nhìn vết thương của bản thân, hắn cười nói: “Không có việc gì, một chút cũng không đau, người không nhìn thì bản thân ta cũng quên mất…… A tê……”
Tay Vân Triệt không biết là cố ý hay vô tình mà chạm vào miệng vết thương, Lăng Trần Sóc một khắc trước còn ở mạnh miệng giờ lại đau đến hít ngược một hơi khí lạnh.
Lặng lẽ nhìn thoáng qua Vân Triệt, chỉ thấy y khẽ nhăn mày lại và ánh mắt tràn ngập thương tiếc, Lăng Trần Sóc nhìn Vân Triệt cười hắc hắc, nói: “Ta vừa rồi là giả vờ diễn cho người xem thôi, chính là muốn xem bộ dáng lo lắng của người như vậy a.”
Vân Triệt mở lòng bàn tay ra, nhàn nhạt nói: “Dược.”
Lần đó trong gác mái cạnh hồ nước ở Dạ Hoa cung, Vân Triệt đã biết Lăng Trần Sóc có mang theo thuốc trị thương tùy thân, hơn nữa còn có kỳ hiệu, khép lại vô cùng nhanh chóng, tuy rằng tác dụng đối với miệng vết thương này cũng vẫn là hữu hạn.
Lăng Trần Sóc đặc biệt nghe lời mà vội vàng lấy một bình dược trong người ra, đưa tới tay Vân Triệt.
Vân Triệt dùng khăn trắng lau khô máu trên ngực Lăng Trần Sóc trước, lại đổ một chút thuốc bột, rồi dính nó lên đầu ngón tay, nhẹ nhàng bôi vào bên trong vết thương.
Cảm nhận được động tác rất nhỏ của Vân Triệt, ngực Lăng Trần Sóc căng chặt, trái tim “Phanh phanh phanh” nhảy đến lợi hại, đến nói chuyện cũng quên mất.
Yên lặng một lúc lâu, Lăng Trần Sóc nhìn đầu ngón tay run nhè nhẹ của Vân Triệt, trong lòng cũng run lên, vội vàng nói: “Không có việc gì, hôm nay đánh một trận nên nứt ra thôi, qua mấy ngày nữa là tốt rồi.”
Vân Triệt bôi thuốc xong, nhẹ nhàng kéo vạt áo Lăng Trần Sóc lên, rồi để bình thuốc qua một bên, hỏi: “Ngươi làm như vậy, sẽ thế nào?”
Thanh âm Vân Triệt vẫn thanh lãnh như cũ, giống như tuyết đọng trên mai, mà lúc này lại thêm một chút u hương mong lung không rõ.
Lăng Trần Sóc ngẩn ra, vẻ mặt mờ mịt mà đáp: “Không có gì, sẽ không thế nào hết……”
Vân Triệt bỗng nhiên nâng mắt, nhìn chằm chằm hai mắt Lăng Trần Sóc, nói: “Nếu ta chết, ngươi cũng sẽ chết.”
Lăng Trần Sóc nhìn vào mắt Vân Triệt, ngây ngẩn cả người.
Cho nên, cái gì sư tôn cũng đều biết? Nghĩ đến đây, Lăng Trần Sóc bỗng nhiên muốn vỗ một cái vào trán.
Đúng rồi, lúc để y lại một mình trong lầu các, hắn quên mất nơi đó còn có bút ký mấy năm nay của mình.
Cho nên thái độ của sư tôn đối với mình đột nhiên tốt lên, chính là bởi vì đã biết cái này sao?
Trong lòng Lăng Trần Sóc bỗng nhiên sinh ra một tia lo lắng sợ hãi.
Sư tôn đột nhiên đối tốt với mình như vậy, có phải chỉ là vì cảm kích hoặc là lo lắng hay không?
Lăng Trần Sóc trầm mặc một lúc lâu, đem kích động và muôn vàn suy nghĩ trong lòng áp xuống, rồi trầm giọng đáp: “Chỉ cần người không sao, là ta đã tốt rồi.”
Vân Triệt nói: “Không có ai quan trọng hơn bản thân ngươi.”
“Không.” Lăng Trần Sóc nhích về phía trước, nhào vào lòng Vân Triệt, ôm chặt lấy y, hắn run giọng nói, “Không có người ta sống không nổi…… Ta thật sự không thể không có ngừơi…… Người không biết mười bảy năm nay ta có bao nhiêu khó chịu đâu, so với bản thân ta chết còn khó chịu hơn……”
“Sư tôn ta xin người đừng nói loại lời này nữa, người vĩnh viễn là quan trọng nhất trong lòng ta, thật sự…… Lòng người cũng không cần phải có gánh nặng, ta làm như vậy cũng không phải là muốn cái gì từ của người, tất cả đều là bản thân ta tình nguyện……”
“Sư tôn…… Ta……” Tim Lăng Trần Sóc “Thình thịch thình thịch” nhảy lên, ngày thường nhanh mồm dẻo miệng, giờ phút này đến cả nói cũng không nhanh nhẹn, chỉ cảm thấy trong đầu là một mảnh hỗn loạn, hắn nhanh chóng ghé vào tai Vân Triệt nhẹ giọng nói, “Ta rất thích người……”
Vân Triệt mặt vô biểu tình ép bản thân trấn định, lại hoàn toàn không biết từ cổ đến vành tai của bản thân đều đã hồng thấu.
“Ta biết người không thích mở miệng nói chuyện, ta không cần người mở miệng.” Giọng nói Lăng Trần Sóc nhẹ nhàng truyền tới bên tai, màng nhĩ cảm nhận được thanh âm liền khẽ chấn động, một cảm giác tê tê ngứa ngứa trong nháy mắt chảy khắp toàn thân Vân Triệt.
“Nếu người cũng thích ta, thì không cần phải nói chuyện, nhắm mắt lại.” Lăng Trần Sóc nói, “Nhưng nếu người không thích ta, bây giờ người có thể đẩy ta ra, đuổi ta khỏi nơi này, về sau ta sẽ không bao giờ tới quấn lấy người nữa.
Ta bảo đảm, nhất định.”
Lăng Trần Sóc ôm Vân Triệt, đợi hồi lâu, nhưng y vẫn không đẩy hắn ra, cũng không nói một chữ.
Tim Lăng Trần Sóc đập đến lợi hại, thật cẩn thận mà nhẹ nhàng buông Vân Triệt ra, khẽ quay đầu nhìn vào mặt y.
Ánh tà dương nhàn nhạt, nhẹ nhàng rơi xuống bên ngoài cửa sổ, trùm lên da thịt trắng nõn như băng tuyết một tầng hào quang mỏng manh.
Ánh nắng nhợt nhạt màu kim hồng phác họa lên khuôn mặt thanh tuấn lãnh đạm thêm ba phần cảnh xuân kiều diễm, dưới hàng lông mi thật dài, là đôi mắt khẽ đóng lại, như một vầng trăng non.
Ánh mắt Lăng Trần Sóc men theo hai mắt, xẹt qua sóng mũi cao cao, dừng lại trên hai cánh môi mỏng nhạt màu.
Hắn thành kính cúi người, nhẹ nhàng chạm vào.
Đôi môi bỗng nhiên bị một chút ấm áp mềm mại nhẹ nhàng đụng vào, đầu quả tim Vân Triệt run lên, cũng không né tránh giống như trước.
Trên môi xẹt qua một chút ướt át mềm nhẹ, linh hoạt cạy môi y ra một cách nhẹ nhàng, xâm nhập vào bên trong môi răng, lưu luyến không rời.
Một đôi tay vòng qua bên người, ôm lấy y, ôn nhu ấn vào.
Vân Triệt thuận thế bị áp xuống giường, bỗng nhiên y mở hai mắt ra, hơi giãy giụa.
Lăng Trần Sóc nhẹ nhàng câu môi, lấy xiềng xích còn chưa gỡ ra quấn lên cổ tay Vân Triệt một vòng, áp qua đỉnh đầu, dịu dàng nói vào tay y: “Đừng sợ, không đau.”
Ánh trăng sáng tỏ xuyên qua khe hở cửa sổ, vỡ vụn.
Giống như tuyết trắng rơi nhẹ, lại như sương hoa đầy đất.
Động thiên đào hoa nở rộ, xuân sắc như thế.
Thiếu niên phân hoa đạp kính*, phong lưu kiều diễm.
Mùa xuân hoa rơi, chỉ có phong nguyệt chiêm ngưỡng.
*Phân hoa đạp kính: tức tránh mấy cái bông (phân hoa) để bước vào con đường riêng (đạp kính), ở đây ý chỉ thiếu niên không tìm nữ nhân (hoa) để đến với sư tôn (con đường riêng) á.
Trên gg ko có, đoạn giải thích là tui chém.
...
Ba ngày sau, lúc các đệ tử Thanh Huy Tông vì Vân Triệt và Lăng Trần Sóc góp vốn chuẩn bị yến hội.
Yến hội ngay tại phía nam Vọng Hư Sơn, phía trên vân đài.
Trước mắt là dãy núi vây quanh, tùng lam bách lục.
Mặt trời vừa lúc, gió mát hiu hiu, ăn uống linh đình, hoan thanh tiếu ngữ.
Phần lớn người tu tiên đều đã tích cốc, yến hội này không phải là vì dục vọng ăn uống, mà là kết nối cảm tình.
Vọng Hư sơn hết thảy đều mỹ mãn giống như quá khứ, duy chỉ có đại đồ nhi Lam Thần Hoa không bao giờ gặp lại, và sư đệ Diệp Việt Trạch không biết ở nơi nào.
Vân Triệt giương mắt nhìn nơi cũ, dãy núi xanh thẩm vẫn phập phồng chạy dài, một tia thê lương tràn ngập đáy lòng.
Lăng Trần Sóc một bên cùng sư huynh sư muội trêu ghẹo vãn bối, một bên liều mạng gắp đồ ăn vào chén Vân Triệt.
Một bàn người đều bị Lăng Trần Sóc trêu đến ngã tới ngã lui, chỉ có Vân Triệt vẫn luôn yên lặng không nói, rũ mắt dùng bữa.
Lăng Trần Sóc gắp cái gì, Vân Triệt liền ăn cái đó, một chút cũng không lãng phí.
Khi có người kính rượu, Vân Triệt liền vô cùng dứt khoát mà một hơi cạn sạch, uống đến cả gương mặt đều ửng đỏ.
Cùng mọi người vui đùa một trận xong, Lăng Trần Sóc mới an tĩnh lại, hắn quay đầu nhìn Vân Triệt.
Thấy y rũ mắt, nghiêm túc ăn đồ ăn chất chồng như núi trong chén.
Lăng Trần Sóc nhẹ giọng nói: “Sư tôn.”
Vân Triệt buông đũa, ngẩng đầu hỏi: “Hửm?”
Lăng Trần Sóc nói: “Người có tâm sự.”
Vân Triệt nói: “Không có việc gì.”
“Ta không tin.” Lăng Trần Sóc nhìn chằm chằm vào mắt Vân Triệt, nói, “Người đã mất hồn mất vía nhiều ngày rồi, có phải người luyến tiếc Thần Hoa sư huynh hay không? Oán ta giết hắn?”
Vân Triệt nao nao, nhàn nhạt nói: “Sinh tử có mệnh, không trách ngươi.”
Lăng Trần Sóc hỏi: “Vậy đến tột cùng là vì cái gì? Người là đang nghĩ…… Sư thúc?”
Vân Triệt hơi mím môi, vừa muốn trả lời, thì đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc từ chổ không xa truyền đến, nói:
“Các ngươi ở chỗ này ăn ngon uống tốt, vui sướng như thế, vậy mà không ai nhớ thương ta hết! Một mình ta ở bên ngoài sắp chết đói rồi nè!”
Một ít tiên tu sôi nổi nói:
“Tiên trưởng đã trở lại, mau ngồi mau ngồi!”
“Mấy ngày này chúng ta vẫn luôn tìm ngài a! Tông chủ lo lắng cho ngài lắm đó!”
“Tới, ta kính ngài một chén rượu……”
Vân Triệt ngước mắt nhìn lại, một thân bạch y của người nọ đều bị bụi đất nhiễm nhẹ một tầng, quần áo bất chỉnh, đầu bù tóc rối, đúng là Diệp Việt Trạch.
Vân Triệt đứng dậy nói: “Việt Trạch.”
Diệp Việt Trạch uống xong một chén rượu, nghe tiếng mới quay đầu lại, kêu lên: “A Triệt! Ách, tông chủ……”
“Ha ha ha ha ha ha……” Chung quanh tiên tu đều cười rộ lên, sôi nổi nói:
“Tiên trưởng ngài không cần giả vờ nữa, chúng ta đều hiểu.”
“Ngài kêu tên tông chủ rất dễ nghe.”
“Vị trí bên cạnh tông chủ đều giữ lại cho ngài a……”
Lăng Trần Sóc ngồi bên trái Vân Triệt, còn bên phải quả thực không có người ngồi.
Nhưng nhóm tiểu đệ tử cũng không dám ngồi, ai dám tới gần Vân Triệt, thì đều bị một ánh mắt của Lăng Trần Sóc dọa chạy.
Diệp Việt Trạch thấy bên cạnh Vân Triệt quả nhiên còn chỗ, đúng thật cho là để lại cho mình, hắn liền cười hì hì ngồi xuống.
Diệp Việt Trạch ngồi xuống bên cạnh Vân Triệt, nói ngày ấy Nguyên Quang động sụp xuống, bản thân sau khi bị Vân Triệt đẩy ra khỏi mật đạo, cũng không bị Lam Thần Hoa bắt được, mà đã tránh ở bên ngoài mấy ngày, nghe nói Thanh Huy Tông đang tổ chức yến hội chúc mừng Vân Triệt trở về, lúc này hắn mới trở về xem sao.
Nhìn Vân Triệt tựa như rất có hứng thú với lời nói của Diệp Việt Trạch, Lăng Trần Sóc âm thầm nắm chặt tay y, rà qua rà lại trong lòng bàn tay mình.
Đáng tiếc hai người bọn họ dù sao cũng là sư huynh đệ, tuy so với quan hệ sư đồ thì vẫn còn một tầng giới hạn không thể vượt qua, nhưng cũng tự nhiên là thân mật hơn so với người khác.
Lăng Trần Sóc hung hăng liếc nhìn Diệp Việt Trạch một cái, niết tay Vân Triệt thật chặt.
Sau khi kết thúc yến hội, Lăng Trần Sóc đỡ Vân Triệt trở về tẩm điện, cởi ngoại y, treo lên giá áo, trên người y chỉ còn một chiếc áo đơn trắng như tuyết.
Áo đơn lỏng lẻo, cũng không sát vào người, thân hình thon dài đĩnh bạc hoàn mỹ như ẩn như hiện phía sau bạch y.
Như cách một tầng mây mù mong lung, lại mơ hồ có thể thấy được cơ bắp tuyệt đẹp.
Lăng Trần Sóc nhẹ nhàng nuốt một ngụm nước bọt, tiến lên một bước ôm chiếc eo gầy nhưng rắn chắc mà mềm dẻo của Vân Triệt.
“Cốc cốc cốc.”
Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, thanh âm Diệp Việt Trạch từ ngoài cửa truyền đến: “A triệt, ngủ rồi sao?”
Vân Triệt nhẹ nhàng vỗ vỗ lên cánh tay Lăng Trần Sóc đang ôm bên hông mình, nói vọng ra ngoài: “Mời vào.”
Lăng Trần Sóc buông ra tay, thân hình chợt lóe, tránh vào góc tối.
Diệp Việt Trạch đẩy cửa tiến vào, hắn đã đổi một bộ y phục sạch sẽ, tóc cũng chải vuốt chỉnh tề, hắn lôi kéo Vân Triệt nói chuyện tới hơn nửa đêm.
Đều là những trãi nghiệm mười bảy năm qua của từng người.
Khi Vân Triệt nói đến một ít hiểm nguy trùng trùng đã trải qua, thì luôn tránh nặng tìm nhẹ nói một cách bâng quơ, tình trạng thập phầp nguy hiểm, đều sẽ bị y phong thanh vân đạm mà sơ lược.
Một con mèo đen từ góc tường nhẹ nhàng đi ra, lẳng lặng ghé vào lòng ngực Vân Triệt, dựng hai lỗ tai nhòn nhọn lên nghe y nói chuyện quá khứ, còn thường xuyên giống như nhìn kẻ thù mà trừng Diệp Việt Trạch một cái.
Khi hai người kể xong, Diệp Việt Trạch mới chú ý tới mèo đen trong ngực Vân Triệt, hỏi: “Ngươi nuôi con mèo này khi nào thế?”
Vân Triệt nói: “Không lâu.”
“Còn khá xinh đẹp.” Diệp Việt Trạch cười hì hì vươn tay, muốn đi xoa xoa đầu mèo, mèo đen không nhịn được nữa mà nâng móng vuốt lên, cào một cái vào tay Diệp Việt Trạch.
Trong chớp nhoáng, Vân Triệt tay mắt lanh lẹ mà duỗi tay chắn lại.
Cổ tay trái Vân Triệt bị mèo đen cào một cái.
“Rầm” một tiếng, một đoạn xích bạc thật dài từ cổ tay trái Vân Triệt rơi xuống.
Thấy cổ tay trái Vân Triệt cổ rớt xuống đoạn xích bạc, hai người một mèo đều hơi mở to mắt.
Diệp Việt Trạch ngẩn người, nhìn kia sợi xích bạc kia, hỏi: “Đây là cái gì?”
Vân Triệt rũ mi, ánh mắt khẽ co quắp, không biết đáp lại thế nào.
Dù sao đã ở chung thời gian dài, Diệp Việt Trạch nhìn biểu tình Vân Triệt, cũng đoán được ba phần.
Chắc là lúc ấy sau khi bị Lam Thần Hoa bắt cóc, lại bị hắn ta dùng loại thủ đoạn hạ đẳng này đối phó, bởi vậy y mới ngại mở miệng như vậy.
Diệp Việt Trạch hỏi: “Chư Thiên Kiếm của ngươi đâu?”
Vân Triệt đáp: “Không mở được.”
Diệp Việt Trạch nói: “Sao có thể? Chư Thiên Kiếm của ngươi chém vàng cắt sắt đều được, bổ đôi một ngọn núi đều không phải nói chơi, sao lại không xử được cái xích nhỏ này?”
Tâm tư Vân Triệt khẽ động.
Chư Thiên Kiếm không chém được một cái xiềng xích, bản thân y quả thực cũng rất nghi hoặc.
Chỉ là mấy ngày trước Lăng Trần Sóc đã dùng Chư Thiên Kiếm thử qua một lần, đúng thật là không được.
Nếu Diệp Việt Trạch nhất định phải thử, Vân Triệt chỉ chỉ kiếm giá trên bàn cạnh bên cửa sổ.
Diệp Việt Trạch đến cạnh cửa sổ, gỡ Chư Thiên Kiếm xuống, tới bên cạnh Vân Triệt.
Chư Thiên Kiếm đã sớm có linh tính, tâm ý tương thông với Vân Triệt.
Nó tuân ý nguyện của y, chậm rãi ra khỏi vỏ trong tay Diệp Việt Trạch.
Kiếm quang sáng cả phòng, như ánh nắng rực rỡ.
Mèo đen khẽ nheo mắt, gắt gao nhìn chằm chằm thanh kiếm trong tay Diệp Việt Trạch.
“Khanh!”
Một tiếng giòn vang, xiềng xích trên cổ tay Vân Triệt bị chấn nát thành từng khúc từng khúc, giống như tuyết bạc rơi xuống mặt đất.
Vân Triệt sửng sốt, quay đầu nhìn thoáng qua mèo đen.
Mèo đen ngồi xổm ngồi dưới đất, chớp chớp đôi mắt, nâng đầu, vẻ mặt vô tội nhìn Vân Triệt.
Thoạt nhìn thực sự thiên chân vô tội lại đáng thương.
Diệp Việt Trạch thu hồi Chư Thiên Kiếm, thả lại kiếm giá, quay đầu nói với Vân Triệt: “Ta nói ngươi phải cẩn thận Lăng Trần Sóc đi, trong đầu tiểu tử này đều là quỷ tâm nhãn, ngươi xem ngươi bị hắn lừa cũng không biết.
Một câu tiểu tử này cũng không nói thật, ngươi có thể tin tưởng hắn sao?”
Vân Triệt nhìn Diệp Việt Trạch, nhàn nhạt nói: “Sắc trời đã tối, trở về đi.”
“Ngươi xem ngươi bênh vực người mình như vậy, hắn lừa ngươi như thế còn không cho ta nói, đồ nhi của ngươi một câu ta cũng không nói được……” Diệp Việt Trạch bất đắc dĩ mà lắc đầu nói, “Thôi ta về trước, ngày mai ta nhất định phải giúp ngươi giáo huấn tiểu tử kia một trận.”
Vân Triệt nhìn Diệp Việt Trạch lải nhải ra khỏi cửa, vừa chuyển đầu, phía sau đã đứng sẳn một hắc y thiếu niên.
Lăng Trần Sóc nhìn Vân Triệt, nhẹ nhàng nắm lấy tay y, nói: “Sư tôn, ta không có lừa ngươi, ta thật sự không chém được……”
Vân Triệt nhàn nhạt nói: “Không nói cái này.”
“Sư tôn là tốt nhất.” Lăng Trần Sóc nhân cơ hội ôm Vân Triệt một phen, khẽ cười vào tai y, “Đêm nay đồ nhi còn muốn thử xem tư……”
Trái tim Vân Triệt run rẩy, bên tai nóng rực, nhưng thần sắc vẫn bình đạm như cũ.
Lăng Trần Sóc nhẹ nhàng cúi người, một tay bế ngang Vân Triệt lên, áp xuống giường.
(Tâm và thân đại hài hòa.)
【Kết thúc】
Duyên Lăng Thành, Thiên Mục Hồ Trà Lâu.
Một hồi mưa xuân vừa qua khỏi, trên phiến đá xanh trước cửa trà lâu còn tích một tầng nước xuân mỏng.
Hải đường nhàn nhạt và hoa anh đào rúc vào trước tường trắng, một trận gió nhẹ thổi qua, rơi xuống từng trận, như mưa rớt rơi trên đường lát đá.
Trà lâu, ba gã tiên tu của tiểu tông môn nào đó đang cắn hạt dưa, uống trà, sôi nổi nghị luận:
“Nghe nói chưa? Đại thành chí thánh tiên sư ở Thanh Huy Tông phi thăng! Đến cả đồ nhi Hỗn Thế Ma Vương của y cũng phi thăng rồi!”
Một tiên tu bị dọa đến rớt hạt dưa trong tay, hỏi: “Lăng Trần Sóc?!”
“Đúng vậy, là cùng một ngày.” Một tiên tu nói, “Đó một ngày thiên lôi cuồn cuộn, toàn bộ duyên Lăng Thành giống như buổi tối vậy đó, cả trời đều sắp phải sập xuống.
Nghe nói Lăng Trần Sóc chính là Đế Quân hạ phàm lịch kiếp, hiện tại hương khói trong miếu thờ của hắn còn thịnh vượng hơn trước gắp mười lần, nghe nói hữu cầu tất ứng tuyệt đối linh nghiệm!”
“Ách.” Tên tiên ti bị dọa rớt hạt dưa lại nhặt hạt dưa trên bàn lên, “Rắc” một tiếng cắn mở, nói, “Này đúng thật là lời nói vô căn cứ! Ngươi nói Vân tiên sư là Đế Quân hạ phàm lịch kiếp ta còn tin, Lăng Trần Sóc cái tên Ma Vương này còn có thể là Đế Quân hữu cầu tất ứng sao?!”
Ba gã tiên tu đang thảo luận sục sôi, một giọng nói thanh thanh đạm đạm vang lên: “Bạch trà hồ Thiên Mục.”
Người nói chuyện là một bạch y tiên tu, đấu lạp rũ lụa trắng che mặt, trong lòng ngực ôm một con mèo đen lông xù xù, trên cổ mèo đen đeo tơ hồng treo lục lạc kim sắc.
Bạch y tiên tu này tuy không lộ mặt, nhưng tất nhiên là thần tư cao triệt, tuấn nhã vô song, từ khi vào trà lâu, đã hấp dẫn vô số ánh mắt.
Y tìm một góc trong trà lâu, lập tức ngồi xuống, nhẹ nhàng đặt mèo đen lên bàn.
Hai ly trà và đĩa điểm tâm được đặt lên bàn, tiểu nhị nói: “Khách quan chậm rãi dùng.”
Bạch y tiên tu nói cảm tạ, hai ngón tay dài cầm điểm tâm trên bàn lên, đưa một miếng bánh hoa mai đến bên môi mèo đen.
Mèo đen nhẹ nhàng ngửi ngửi bánh hoa mai trong tay, từng miếng từng miếng nhỏ ăn xong, hắn lại nhẹ nhàng liếm liếm đầu ngón tay y, dùng hàm răng nhòn nhọn nhẹ nhàng gặm cắn.
Một trận cảm giác ngưa ngứa từ đầu ngón tay lan tràn đến toàn thân, Vân Triệt để mèo đen tùy ý lăn lộn, y chỉ nhìn hắn, nhàn nhạt nói: “Lại nghịch ngợm rồi.”
Mèo đen nghe thế, nhẹ nhàng nhảy đến bên cạnh Vân Triệt, đảo mắt một cái đã hóa thành hắc y thiếu niên, một tay ôm Vân Triệt vào lòng.
Người người trong trà lâu người đều trợn mắt há hốc mồm.
Hắc y thiếu niên cũng mặc kệ ánh mắt của người khác, ném một thỏi hoàng kim lêm bàn, nhẹ nhàng bế Vân Triệt lên, dò hỏi tiểu nhị: “Trên lầu còn phòng không?”
Tiểu nhị vội vàng cúi đầu khom lưng đáp: “Có có có!”
Hắc y thiếu niên ôm Vân Triệt, lập tức lên lầu hai, chừa lại đám quần chúng dưới lầu không khép miệng lại được.
Bên ngoài tiểu lâu, trước cửa sổ, hải đường theo gió lay động, hương hoa lượn lờ, dư vị không dứt.
Bên trong tiểu lâu, một mảnh mưa xuân, phong cảnh vô hạn.
HOÀN CHÍNH VĂN.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...