Không khí trong xe ngượng ngập, chỉ có bài hát tiếng anh buồn tẻ lặp đi lặp lại.
Cửa sổ xe ngăn cách thế giới bên ngoài, trong xe chỉ có cậu và Ngụy Liễm Mi, cậu dường như thấy môi Ngụy Liễm Mi khép mở, còn không nhịn được khóc, nhưng cậu không nghe thấy gì cả.
Cậu không có gì để nói, mắt lạnh nhìn người phụ nữ trước mặt khóc sướt mướt.
“Xin lỗi con, Thuần Thuần, mẹ có lỗi với con, mẹ… Mẹ biết con sống không tốt, nhưng mẹ không có cách nào, mẹ không biết làm thế nào...”
Người đàn bà xinh đẹp khóc đến nhòe đi lớp trang điểm, đầu óc Tô Dật Thuần choáng váng, cậu cảm thấy có hàng ngàn con ruồi kêu ù ù trong tai.
Cậu nhớ tới lần trước… Rất lâu trước đây, ở thế giới của cậu, vào một buổi tối cuối thu.
Đêm đó thật sự rất lạnh, cậu vừa mới đánh xong trận cuối, đối thủ là một người Đông Nam Á lực lưỡng, cũng không biết hắn ta uống thuốc gì trước khi lên sàn, khi đấu với cậu ra tay rất nặng.
Trận đó thắng chẳng dễ dàng, lúc rời sàn cả mặt đầy máu, tay phải tê rần, không nâng lên nổi, lúc cậu ra khỏi sàn đấu, không cẩn thận làm rơi chìa khóa xuống đất.
Eo cậu bị thương, không cúi xuống được, bỗng một đôi cao gót và một đôi giày da xuất hiện trước mắt cậu, người phụ nữ xinh đẹp giúp cậu nhặt chìa khóa lên, giọng điệu ân cần: “Sao lại bị thương nặng như vậy, có cần đi bệnh viện không?”
Cạnh đó, đám tay chân của ông chủ này khen ngợi nức nở: “Đại ca kiếm đâu ra người tình tốt bụng thế nhỉ? Thấy ai cũng giúp.”
“Ha ha ha, tao thích cái vẻ ngây thơ này của ẻm, đàn bà là phải thế này mới tốt.”
Tô Dật Thuần chậm rãi ngẩng đầu, hai người đối mặt, cậu thấy khuôn mặt ngỡ ngàng của Ngụy Liễm Mi.
Cậu không nhịn được cười, trần đời còn chuyện nào mỉa mai hơn hay không.
Lần đầu tiên cậu được mẹ quan tâm là khi hai người đã hoàn toàn xa lạ.
Thật đáng buồn, mẹ của cậu, có cũng như không.
Người phụ nữ bên cạnh vẫn đang khóc, Tô Dật Thuần sờ lên chốt mở cửa xe: “Bà còn khóc, tôi sẽ nhảy khỏi xe.”
Giọng điệu cố chấp của cậu làm Ngụy Liễm Mi giật mình hốt hoảng, vội vàng ngừng khóc: “Mẹ không khóc, con đừng kích động, Thuần Thuần, con đừng làm bậy.”
Nước mắt giả tạo không còn, bà ta lại tỉ mỉ bôi son trát phấn, Tô Dật Thuần nhìn bà ta vừa sụt sịt vừa trang điểm, cảm thấy bản thân chắc là điên rồi.
Chuyện quái quỷ gì thế này.
Tô Dật Thuần không hiểu sao bị đưa tới nhà họ Tô, vừa vào cửa liền thấy Tô Hàng đen mặt, như muốn bùng nổ, trên mặt có một hàng chữ to:”Ông đây ghét mày với mẹ mày, hai người cút đi càng xa càng tốt”.
Thái độ không chào đón rất rõ ràng, Tô Dật Thuần lại cảm thấy vui vẻ.
Kẻ khác buồn bực là cậu vui vẻ rồi, tức chết luôn đi, đồ xấu tính.
Tô Dật Thuần cố ý ngồi bên cạnh Tô Hàng, có vòng cổ ức chế nên không cảm thấy gì mấy, nhưng cậu vẫn biết tin tức tố của Alpha bên cạnh sắp phun trào rồi.
Ngụy Liễm Mi sợ sệt nhìn con trai và con riêng, sợ hai người đùng một cái là lao vào choảng nhau.
“…Mày ngồi gần tao như vậy làm gì? Cút xa ra! Tao sợ bị mày lây bệnh.”
Tô Hàng lườm cậu tóe khói, bây giờ cậu ta nhìn thấy Tô Dật Thuần là xương sườn lại đau, tên trời đánh này đá cậu ta lăn xuống cầu thang, làm cậu ta bị nứt xương nhẹ, phải nằm trên giường một tuần.
“Chỗ này sáng, tôi thích, tôi cứ ngồi đấy,” Tô Dật Thuần liếc cậu ta: “Nếu xuất sắc quá cũng là một loại bệnh, tôi đây bệnh không nhẹ đâu, nhưng mà bệnh này không lây qua cậu được, cậu có kháng thể đó.”
“…Đậu má, đây là nhà tôi”
Tô Hàng tức đến đỏ bừng mặt, muốn cho tên đáng ghét này một đấm, ai ngờ cậu ta lại thờ ơ thả ra một câu: “Tôi biết, tôi còn chẳng muốn đến.”
Ngụy Liễm Mi nghe cậu nói vậy, suýt thì bị hù chết, vội vàng hoà giải: “Tiểu Hàng, Thuần Thuần không có ý đó…”
“Không có ý đó? Bà xông vào nhà của tôi, chiếm vị trí của mẹ tôi, bà còn đem con bà theo! Không phải tu hú chiếm tổ là cái gì?”
Chỉ có lúc này, Tô Hàng mới trông giống như thằng nhóc 17 tuổi, Tô Dật Thuần nhìn cậu ta, rũ mắt lạnh nhạt nói: “Cậu nghĩ chỉ có cậu là không có mẹ à? Tôi thì có chắc? Ít ra mẹ cậu còn thật lòng yêu thương cậu, cậu vẫn còn có cha.
Tôi thì sao? Tôi cái gì cũng không có.
Cậu thấy tôi từng oán trời oán đất à? Cậu có nhà để về, tôi thì sao? Tôi tôi có thể đi đâu?
Từng câu từng chữ lọt vào tai Ngụy Liễm Mi, người đàn bà mặt mũi tái nhợt lùi về sau một bước, môi mấp máy: “Sao con có thể nói như vậy… Sao con có thể nói như vậy! Mẹ là mẹ của con! Tô Dật Thuần mẹ là mẹ của con!”
“Bà là cục cớt,” Tô Dật Thuần cố nén nước mắt, không chịu nhân nhượng, chỉ vào bà ta: “Ngụy Liễm Mi, tôi không có mẹ, bà chưa từng quan tâm tôi, bà chỉ biết có bản thân bà mà thôi, ngay cả khi bà tái giá, bà cũng chỉ lo rằng đeo cái bọc nợ là tôi đây bà có lấy được chồng không mà thôi”.
Cậu nhìn thoáng qua Tô Hàng đang sững sờ trên ghế sô pha, nói nhẹ hẫng: “Tôi vốn chính là người ngoài, tôi đi, không quấy rầy nhà các người ăn cơm.”
Ngoài cửa sổ là tầng tầng lớp lớp mây mù chạng vạng, cửa vừa bật mở, cậu đã rơi và cái ôm ấm áp của Đỗ Hàn Sương.
Mùi gỗ đàn hương dịu dàng bao bọc lấy cậu, mãi đến khi có ngón tay nhẹ vuốt ve gò má, cậu mới phát hiện mặt mình đã đẫm nước mắt.
“Khóc cái gì?” Đỗ Hàn Sương còn treo áo khoác trên khuỷu tay, Tô Dật Thuần khụt khịt nói không lên lời, hắn liền lấy áo khoác bao lấy cậu.
Tin tức tố của Đỗ Hàn Sương bao trùm lấy cậu kín kẽ, phía sau truyền đến tiếng mở cửa, Tô Dật Thuần thút tha thút thít ngẩng đầu, thấy Tô Hàng gãi đầu đi tới.
“Cậu tới làm gì, ban nãy không phải cứng lắm à? Cút về nhà cậu đi”
“Đệt, ông đây thấy cậu đáng thương mới tới xem, tôi có lòng tốt mà cậu nói thế à?” Cậu ta hùng hổ ngắt một bông hồng trong vườn rồi bứt cánh hoa ném lên đầu cậu.
“…Cậu có bệnh à?” Tô Dật Thuần tức cực, nhặt cánh hoa trên đầu ném trả lại cậu ta.
Tô Hàng len lén liếc nhìn Đỗ Hàn Sương, Đỗ Hàn Sương cũng lạnh nhạt đáp trả, hắn tỉ mỉ đóng cúc áo vest cho Tô Dật Thuần rồi xoay người trở về xe.
Trong hoa viên chỉ còn lại hai người.
Tô Hàng nhìn cậu hai mắt đẫm lệ, có chút kinh ngạc: “Đến mức này à, sao cậu mít ướt thế?”
“Cậu nghĩ tôi muốn khóc chắc? Đồ nhóc con nhà cậu, cậu còn nói nữa tôi vặt đầu cậu.” Tô Dật Thuần vừa lau nước mắt vừa tức đến nghiến răng nghiến lợi, Tô Hàng không đôi co với cậu, cậu ta bứt cánh hoa trong tay, rầm rì tự nói: “Năm tôi 8 tuổi thì mẹ tôi mất”
“Bà ấy rất đẹp, vừa dịu dàng vừa hiền hậu, bà thường ôm tôi vào lòng, khi có sét đánh sẽ ru tôi ngủ.” Cậu ta bóp nát cánh hoa: “Sau khi bà ấy mất, không ai hát cho tôi nghe, cũng không ai ôm tôi vào lòng nữa”
Tô Dật Thuần cúi đầu nhìn hoa văn trên áo Đỗ Hàn Sương, đầu ngón tay đỏ bừng vì chùi nước mắt, phun ra một hơi: “Trước nay chưa từng có ai ôm tôi, hát cho tôi nghe.”
“Từ khi tôi biết nhớ, Ngụy Liễm Mi liền đã mặc kệ tôi, bà ta mỗi ngày chỉ biết khóc lóc, rồi đánh tôi, trách tôi hại bà ta không thể gả đi, mắng người cha không biết mặt của tôi, làm bà ta mang thai rồi bỏ đi”
“Tôi chưa từng gặp cha, cũng không biết là ai, chỉ biết chính mình bị mọi người khinh thường, cứ như quyền được sống cũng không có,” Tô Dật Thuần sờ lên nốt ruồi son bên khóe miệng mình: “Bởi vì tôi giống bà ta, có người mắng bà ta hồ ly tinh, thì cũng mắng tôi là hồ ly tinh, năm mười ba tuổi suýt thì bị bọn buôn người bắt đi, là tôi tự trốn thoát trở về.”
Sắc mặt cậu hơi hiện vẻ khinh thường: “Nếu biết trước thà không trở lại còn hơn.”
Tô Hàng không nói, cậu ta lại ngắt một cành hoa hồng, nhét vào túi áo trước ngực cậu.
“Xin lỗi, thật ra tôi biết, mẹ cậu và cậu không có lỗi, nhưng tôi quá đau khổ” trên mặt cậu ta lộ ra vẻ mờ mịt hiếm thấy: “Không biết nên trách ai, tôi không biết làm sao, chỉ có thể trút giận lên cậu.”
“Cậu là đồ ngốc.”
“Ừ, cậu nói thế nào thì là thế ấy.
Tôi thực sự muốn xin lỗi cậu” Tô Hàng vén tóc mái, khuỷu tay huých nhẹ người bên cạnh: “Lớp cậu chơi bóng không tệ, lần sau làm một trận không?”
“Được, muốn chơi thì tới lớp tìm tôi,” Tô Dật Thuần lau khô nước mắt: “Không có việc gì nữa thì tôi đi đây.”
***Có 1 chap tui nói đỡ cho Tô Hàng là vì thế này, sếp Thuần cũng tha thứ cho cậu ta rồi.
Hmm, không biết nữa, nếu một người bắt nạt bạn suốt, bạn sẽ tha thứ nếu người đó xin lỗi à? Sếp tha thứ có lẽ vì ảnh không phải TDT của thế giới này, có lẽ vì ảnh lớn tuổi hơn, có lẽ vì nhiệm vụ… Anw, làm bạn tốt hơn là thù, sếp vui là được***
“Thật ra hôm nay Ngụy Liễm Mi gọi cậu về là có việc,” Tô Hàng do dự không biết nói như thế nào, nhìn áo vest trên người cậu, nhíu mày: “Bùi Thiếu Bạch sắp về rồi.”
Trở lại xe, Tô Dật Thuần gấp áo khoác gọn gàng đặt trên đùi mình, nói với Đỗ Hàn Sương: “Em ngủ một chút, về đến nhà gọi em nhé”
Thấy hắn gật đầu, Tô Dật Thuần vội vàng kêu Cẩu Đông Tây, nói muốn xem cốt truyện lần trước chưa xem hết.
“Ừ, vậy anh xem đi, tôi đang định báo cốt truyện “Thiếu gia bị vứt bỏ” đã hoàn thành rồi.
Nhanh quá đi.
Anh lợi hại thật đó.”
Tô Dật Thuần sốt hết cả ruột, cậu còn đang nghĩ xem Bùi Thiếu Bạch mà Tô Hàng nói là ai.
Bước vào cốt truyện, trước mắt vẫn là biệt thự quen thuộc, hẳn là nhà Đỗ Hàn Sương, tuy là nơi này rất giống với biệt thự bọn cậu đang ở nhưng cảm giác rất khác.
Cậu bước vào bên trong hoa viên, nghe thấy giọng nói của một thiếu niên.
“Sao cậu lại ở đây?”
Tô Dật Thuần giật mình, nhìn sang, chỉ thấy một người mặc quần áo đồng phục cách đó không xa đang đứng cạnh Đỗ Hàn Sương.
Thiếu niên đưa lưng về phía Tô Dật Thuần, không thấy rõ mặt, chỉ có thể nghe thấy giọng nói lanh lảnh của cậu ta.
“Cậu là Đỗ Hàn Sương à? Đẹp trai ghê, tôi tên Bùi Thiếu Bạch, hôm nay tới nhà cậu làm khách, nghe chú Đỗ nói cậu cũng học trường trung học gần đây, tôi cũng thế, trùng hợp ghê.”
Đỗ Hàn Sương không trả lời, Bùi Thiếu Bạch tự thấy xấu hổ, nhún vai: “Tôi đi trước, không quấy rầy cậu.”
Đỗ Hàn Sương trầm mặc đã lâu đột nhiên quay đầu lại: “Phía sau cậu.”
“Hả?”
“Sau lưng cậu, trước đây có một cây nguyệt quý,” tầm mắt Đỗ Hàn Sương hướng ra phía sau cậu ta, lẩm bẩm: “Nó chết rồi, không còn nữa.”
***Nguyệt quý, hoa hồng Trung Quốc***
Bùi Thiếu Bạch chậm rãi quay đầu lại, Tô Dật Thuần rốt cuộc có thể thấy rõ mặt cậu ta ——giống y hệt người trong tấm ảnh Đỗ Hàn Sương giữ trong ví..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...