Kỳ nhạy cảm của Đỗ Hàn Sương kéo dài một tuần, Tô Dật Thuần về đến nhà liền ra vườn xem hoa.
Cậu nhân lúc hắn không để ý, âm thầm trồng một cây tỏi trong góc vườn, bên cạnh cây hoa lan.
Hoa lan lúc chưa nở hoa trông chẳng khác cây tỏi là mấy, Tô Dật Thuần nhìn hai cây xanh biếc y chang nhau, không nhịn được cười.
Trời trở lạnh, mùa thu xơ xác tiêu điều đã đến.
Áo đồng phục cộc tay mùa hạ của Tô Dật Thuần đổi thành áo khoác mỏng.
Mỗi sáng sớm trước khi đi học cậu đều lấy cớ đi tưới hoa để xem cây tỏi của mình.
Sáng nay cũng vậy, xem xong tỏi, cậu cắt lấy một nhành hồng nở rộ rồi chạy ra ngoài, bỗng thấy chú Trần đeo kính râm, gương mặt hận thù, mở nắp xe trước kiểm tra gì đó.
Hoa hồng mùi thơm ngào ngạt, Tô Dật Thuần cúi đầu ngửi, không quấy rầy chú Trần cool guy, mà chạy một mạch vào phòng khách, hỏi Đỗ Hàn Sương, người đang chăm chú xem thị trường chứng khoán: “Anh, hình như xe hỏng rồi?”
“Chắc vậy,” Đỗ Hàn Sương vẫn chăm chú làm việc: “Trong gara còn xe, không sợ đến muộn.”
Tô Dật Thuần không trả lời, nhét hoa hồng vào tay hắn, Đỗ Hàn Sương giương mắt, nhìn thấy Tô Dật Thuần đang cười thẹn thùng lấy lòng.
“…Có chuyện mau nói,” Alpha trưởng thành nhẹ nhàng miết lấy cánh hoa, cười mỉm: “Ngắt hoa nhà tôi để tặng cho tôi, em cũng được lắm.”
Tô Dật Thuần làm bộ không nghe thấy, da mặt dày dihcj ghế đến gần hắn, giả bộ dễ thương bảo: ”Không đi ô tô được không? Motor lần trước chúng ta lái thích lắm mà”.
Đỗ Hàn Sương không trả lời, kéo cổ áo cậu đến gần rồi ngửi: “Lại hút trộm thuốc? Thôi được, hôm nay cho em lái motor đi học, đưa thuốc lá đây, tôi cho em đi.”
Thiếu niên cứng đờ cả người, trong thế giới này, mua thuốc lá cần phải có chứng minh nhân dân, trẻ vị thành niên không được mua, mà cậu thì chưa đủ tuổi.
Bao này hai hôm trước đổi từ chỗ Cẩu Đông Tây, còn chưa hút hết nửa bao.
Đỗ Hàn Sương vui vẻ nhìn khuôn mặt đen sì của cậu, cảm thấy trêu nhóc con này vui thật.
Hắn lắc đầu, làm bộ bất đắc dĩ nói: Vậy thôi, em cứ giữ thuốc lá đi, chút nữa chú Trần đưa em …”
Bàn tay bỗng bị nắm lấy, lòng bàn tay bị nhét một bao thuốc bẹp dí.
“Em chỉ có bao nhiêu đây thôi… Anh cầm đi, xe ở đâu vậy?”
Tô Dật Thuần hơi ngẩng đầu, lúc đối mắt với Đỗ Hàn Sương, đột nhiên tim cậu đập lỡ một nhịp.
Thật tình mà nói, Đỗ Hàn Sương rất anh tuấn, hắn có một đôi mắt thụy phượng hờ hững, ánh mắt sắc sảo như có đao, khuôn mặt góc cạnh, trên người luôn có khí thế ngang tàng, cao ngạo.
Nhiều năm mài dũa trong quân đội cho hắn một vẻ ngoài vừa gai góc, cường thế vừa thâm tàng bất lộ.
Dù là trong thế giới của cậu, người như Đỗ Hàn Sương luôn được kẻ khác coi trọng.
Ánh mắt cậu quá chăm chú, Đỗ Hàn Sương hất cằm hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không có gì, anh đẹp trai quá,” Tô Dật Thuần xòe tay trước mặt Đỗ Hàn Sương: “Anh trai tốt của em, cho em 3 đồng mua Coca được không?”
Đỗ Hàn Sương liếc hắn một cái, lấy ví tiền từ túi áo vest.
Lúc hắn mở ví ra, Tô Dật Thuần liếc thấy bên trong ví tiền kẹp một tấm ảnh.
Thanh niên trên ảnh tuấn tú văn nhã, rất ưa nhìn, tuy chưa coi là xinh đẹp, nhưng đặc biệt ở khí chất ôn hòa, dịu dàng.
Tô Dật Thuần đoán đây là bạch nguyệt quang của Đỗ Hàn Sương, cũng chính là nhân vật chính của thế giới này, là người Đỗ Hàn Sương cầu mà không được.
Đỗ Hàn Sương đưa cho cậu một tờ một trăm, còn hỏi đủ chưa.
“Đủ rồi đủ rồi, mua Coca một tháng cũng được.” Tô Dật Thuần uống sạch cốc sữa, đeo cặp sách, ra đến cửa thì đột nhiên quay đầu lại hỏi: “Đỗ Hàn Sương, bình thường học phí và phí sinh hoạt của em là anh trả à?”
“Mẹ em đưa học phí, phí sinh hoạt tôi trả, em muốn hỏi gì?”
Thiếu niên biểu tình phức tạp, đã ra tới cửa rồi bỗng cậu chạy quay lại, ôm chặt bờ vai của hắn.
“Ba ba, anh là ba ba, ba ba tốt của em,” cậu ôm một chút rồi ngay lập tức xoay người chạy mất: “Em nhất định sẽ học tập giỏi báo đáp anh!”
Người đi mất, để lại Đỗ Hàn Sương một mình, vẫn còn đang ngơ ngẩn trong cái ôm vừa rồi.
“Nhóc con.”
Hôm nay Tô Dật Thuần đến trường khá muộn, tới đúng lúc đông đúc nhất.
Lúc dắt xe motor vào, cảm giác như cả thế giới đều đang nhìn cậu.
Cậu không nhịn được cảm thấy lâng lâng, đến khu để xe, ánh mắt lấp lánh từ bốn phương tám hướng đổ dồn về chiếc Halley trong tay, cậu thấy nhân sinh không còn gì hối tiếc.
***Wait, học sinh 17 tuổi được lái xe phân khối lớn à***
Mọi người trong lớp đều đang bận rộn nộp bài hoặc chép bài.
Tô Dật Thuần vừa ngồi xuống, bàn phía trước liền vang lên tiếng kêu mòn mỏi: “Sếp Thuần! Bài tập Ngữ văn viết sao bây giờ, huynh đệ cứu mạng, bố ơi cứu.”
“Ôi ôi,” Tô Dật Thuần lấy ra vở bài tập ngữ văn, ném lên mặt bàn cậu ta: “Ở đâu chui ra thằng con trai ăn bám thế này.”
Sau khi chi nhánh “Tiểu bạch hoa bị bắt nạt” hoàn thành, quan hệ của Tô Dật Thuần với bạn học cùng lớp tốt lên nhiều, chỉ có những người từng đánh nhau với cậu thì không thân thiết gì, còn lại cậu đều có thể nói chuyện một hai câu.
Tô Dật Thuần vừa mới nộp xong bài tập thì nghe thấy trước cửa phòng truyền đến âm thanh dịu dàng.
“Chào bạn, Tô Dật Thuần lớp bạn có đó không? Có thể giúp tôi gọi cậu ấy ra không?”
Phòng học ngay lập tức yên tĩnh không một tiếng động, Tô Dật Thuần ngẩng đầu, thấy Tần Thiển Tự đứng trước cửa lớp cậu, hắn ta thấy cậu thì cười cong mắt.
Tầm mắt của mọi người dính chặt lấy cậu và Tần Thiển, Tô Dật Thuần căng da đầu ra cửa.
Cậu theo Tần Thiển Tự tới một góc hành lang vắng lặng, xung quanh không có một bóng người.
Cậu cảnh giác giữ khoảng cách, lạnh lùng nói: “Học trưởng muốn nói gì thì mau nói, anh năm 3, việc học rất quan trọng, tôi không lãng phí thời gian của anh.”
“Cậu lo lắng cho tôi đến thế à?” Biểu cảm Tần Thiển Tự lộ ra vẻ kỳ quái, âm u, vặn vẹo, “Không sao, thành tích của tôi tốt, hơn nữa, cậu rất quan trọng, không lãng phí thời gian chút nào”
Tô Dật Thuần cảm thấy ghê tởm, Cẩu Đông Tây không ngừng rủa xả trong đầu cậu: “Anh cho hắn một bạt tay đi mà, sếp Thuần, xin anh đó.”
“…Anh có chuyện gì không?” Tô Dật Thuần cười khẩy, cố gắng giữ khách sáo.
Mắt Tần Thiển Tự đầy thâm tình, tiến lên nắm lấy tay cậu, ruột gan Tô Dật Thuần lộn nhào một vòng, suýt thì bẻ gãy tay hắn, cậu cố kìm nén lại, cơ bắp toàn thân căng chặt như sắp nổ.
“Tan học buổi chiều chờ anh một chút được không? Hửm? Tôi có lời muốn nói với em.”
“Có chuyện gì thì anh nói luôn đi.”
“Là chuyện rất quan trọng, buổi chiều gặp em mới nói được” Tần Thiển Tự nhéo ngón tay của cậu, khóe môi nhẹ cong: “Anh đi đây.”
***Chặt móng chó của tên này đi”, AAA***
Tô Dật Thuần cứng đờ cả người nhìn hắn ta lên lầu, chờ đến khi hắn ta đi xa mới nôn khan tại chỗ hai cái.
“Anh ta giỏi diễn quá, tôi chịu không nổi.” Cậu oán giận vài câu với Cẩu Đông Tây, lúc quay lại thì thấy người tới.
Lâm Uyển vẫn mặc váy trắng, nhìn cậu với biểu tình phức tạp.
【1L: Đậu xanh rau má, dưa to đây, bạn tôi cùng lớp với Tô Dật Thuần, bả nói hôm nay Tần Thiển Tự tới lớp bả tìm Tô Dật Thuần!!! 】
【2L:? Lót dép hóng.
】
【3L: Đù, hai hôm trước thấy họ còn hẹn nhau ở tiệm trà sữa, tui sốc, TDT quá trâu bò, DHS mà cũng dám cắm sừng.】
【4L: Nhưng Đỗ Hàn Sương không thích cậu ta mà? Tuổi tác với gia thế hai người cũng cách nhau quá xa, vốn là cha dượng của cậu ta muốn tống cậu ta đi thôi.
】
【5L: Chú biết rõ nhỉ? Người trong cuộc hiểu người trong kẹt à? 】
【6L: Đừng nói bậy, chúng ta ăn dưa thôi, không tiếp tay cho kẻ khác.
】
【7L: Tui năm nhất, không hiểu mọi người đang nói gì, nhưng mà TDT kia là người đi Harley Davidson tới trường phỏng? Chiếc xe kia là hàng limited đó! Ai mua cho cậu ta thế? 】
【8L: Đuỵt, ghê chưa ghê chưa! Cậu ta lắm chiêu trò đến thế à, sao trước đây tôi không biết】
【9L:… Má ôi, xe của ĐHS đó, không phải nói quan hệ hôn phu hôn thê bọn họ rất kém à, không phải ĐHS có bạch nguyệt quang à! Sao cái gì cũng chiều cậu ta thế? 】
【10L: Phổ cập kiến thức cho lầu trên này, lúc trước TDT đánh nhau với người ta thì ĐHS tới, khi ấy hẳn là TDT bị tin tức tố áp chế, ĐHS liền bế công chúa cậu ra rồi rời đi, thế là hôm sau cậu ta đeo vòng ức chế.
】
【11L:… Ù uôi dưa ngon.
】
【12L: Cuộc hôn nhân này không môn đăng hộ đối, Tần Thiển Tự thì tạm được.
】
【13L: Tui nói này, TDt thực sự là họa thủy, đôi mắt của cậu ta cuốn hút thực sự, lần trước tui đi tiệm tạp hóa, vô tình đối mắt với cậu ta, tui là Omega mà cũng cảm thấy ánh mắt cậu ta đang quyến rũ tui, đẹp hết nấc 】
【14L: Nhưng mà, TDT nói gì với LU thế, LU yêu thầm TTT mà nhỉ?】
【15L: LU? who? 】
【16L: Hoa khôi lớp 7, phó ban văn nghệ, người đẹp.
】
【17L: Tình địch gặp nhau, có đánh ghen không? 】
Tô Dật Thuần nhìn theo Lâm Uyển về phòng học, Cẩu Đông Tây báo: “Chúc mừng ký chủ, nhánh cốt truyện ‘ Xiên chết tra nam Alpha đó’ đã hoàn thành 80%, anh nói với cô ấy chiều nay TTT hẹn gặp anh làm gì?”
“Tôi tự có kế hoạch.” Tô Dật Thuần ngẩng đầu, nhìn về phòng học đối diện, đó là lớp của Tần Thiển Tự.
Omega xinh đẹp nhếch môi, ánh mắt lạnh thấu xương, hai tay nắm chặt.
“Kẻ thèm muốn người khác còn muốn sử dụng thủ đoạn đê tiện để đạt được mục đích, đều phải trả giá đắt.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...