Trên đường về nhà, Tô Dật Thuần ngủ một giấc.
Hôm nay cậu chơi bóng một hồi lâu, lúc đánh sung sức lắm, chiều về mệt muốn lăn ra.
Học một tiết tiếng Anh sống không bằng chết, đầu suýt đập xuống bàn vô số lần, rốt cục vẫn gắng gượng học xong.
Lúc về là giờ tan tầm, xe có hơi xóc nảy, Tô Dật Thuần cũng không ngủ được say.
Cậu mơ nhiều giấc mộng đứt quãng, lúc thì mơ thấy chuyện lúc nhỏ ở thế giới trước, lúc thì mơ thấy cuộc sống sau này ở thế giới mới.
Giấc mơ về thế giới mới không được phù hợp với trẻ em cho lắm, trong mơ, nước sốt văng khắp nơi, tình cảnh hỗn loạn vô cùng.
Tô Dật Thuần thậm chí mơ thấy bụng mình phồng lên, vừa khóc vừa nói muốn sinh con cho người đè phía trên.
***AAA, xấu hổ quá***
Da đầu cậu tê dại, hô hấp dồn dập, cánh mũi thấm mồ hôi, muốn tỉnh mà không được, bị người ta liên tục xỏ xuyên trong mơ.
Lúc Đỗ Hàn Sương lên xe, thấy mặt mày nhóc con ửng đỏ, cau mày nhỏ giọng hừ hừ, như là bị bóng đè, khóe mắt đỏ hoe, long lanh nước.
Tin tức tố của cậu cũng không ổn định, dù cậu đeo vòng ức chế nhưng hắn vẫn ngửi được hương bưởi thoang thoảng.
Bớt đi vị chua non nớt, tựa như mùi quả chín ngọt ngào, làm người ta khó kìm lòng.
Hắn cho rằng thiếu niên mơ thấy ác mộng, hoàn toàn không nghĩ là mộng xuân, do dự một chút, hắn không ngồi ghế phó lái mà ra ghế sau, ngồi bên cạnh Tô Dật Thuần.
Đỗ Hàn Sương hơi thả ra một chút tin tức tố gỗ đàn hương thanh đạm, cùng với tin tức tố hương bưởi do Tô Dật Thuần vô ý phóng ra quấn quýt lấy nhau.
Tô Dật Thuần dường như cảm giác được hắn ở bên, nhích đến gần hắn hơn, sợi tóc mềm mại quệt qua cổ hắn, Tô Dật Thuần vùi mặt vào trong lồng ngực hắn.
Đỗ Hàn Sương cứng đờ người mà cảm thụ nhiệt độ cơ thể cùng mùi hương của Tô Dật Thuần
Cho dù không có tin tức tố, thân thể của người trẻ tuổi vẫn ấm áp, mang theo một mùi hương thoang thoảng.
Đó là mùi nước giặt hoa oải hương, còn có mùi của ánh nắng.
Là mùi hương thuộc về Tô Dật Thuần.
Giấc mộng của Tô Dật Thuần vẫn chưa kết thúc mà ngày càng kịch liệt.
Cậu vẫn biết mình đang nằm mơ, nhưng không tỉnh lại nổi, cậu ở trong mộng bất lực mà trầm luân, người mặt không nhìn thấy rõ.
Đỗ Hàn Sương đỡ lấy đầu Tô Dật Thuần đầu, tránh cho bị trượt xuống, hắn nghe thiếu niên phát ra tiếng rên ngọt ngào đứt quãng mà lòng bàn tay vã mồ hôi.
Hắn thử vỗ lưng Tô Dật Thuần, nhỏ giọng gọi: “Tỉnh đi nào, đừng khóc.”
Tô Dật Thuần mê mang mở mắt, đối diện với Đỗ Hàn Sương.
Mắt cậu long lanh nước, khuôn mặt nam nhân trong mộng cùng khuôn mặt của Đỗ Hàn Sương dần trùng khớp với nhau.
Hỏi: Ngủ dậy phát hiện người mình mộng xuân ở ngay trước mắt thì làm sao bây giờ? Có nên nghẻo luôn tại chỗ không?
Giấc mộng này để lại đả kích vô cùng to lớn cho Tô Dật Thuần.
Trước khi vào thế giới này, cậu không hề nghĩ mình thích nam, tới rồi thì cũng chưa hề suy nghĩ rõ ràng chuyện đặc thù của các giới.
Cậu vẫn nghĩ dù mình là Omega, nhưng cũng nên là một O mạnh mẽ.
Khó khăn làm sao.
Tô Dật Thuần phát hiện mình ngồi sát rạt Đỗ Hàn Sương, sắp ngồi lên đùi người ta rồi.
Cậu nhỏ giọng xin lỗi, đỏ mặt dựa vào cửa sổ xe, không muốn nhìn Đỗ Hàn Sương chút nào.
Cũng không dám nhìn.
Giấc mộng chân thật như vậy, vẫn còn rõ ràng trước mắt, cậu thậm chí có thể nhớ lại cảm giác bị tiến vào.
Và cảm giác bị người ta ngậm gáy cổ.
Tô Dật Thuần muốn chết mất thôi.
Xấu hổ chết mất.
“Cẩu Đông Tây, tôi vừa có một giấc mơ.”
“Tinh tinh, ký chủ thân mến, xảy ra chuyện gì à?”
“Tôi… Không có gì, tôi nhất định phải tán tỉnh Đỗ Hàn Sương à? Chỉ có thể là hắn?”
“Đúng đó.”
“Vậy cậu cảm thấy tôi có bao nhiêu phần trăm khả năng đè được hắn?”
***AAA, ngại chết tui***
“Thân mến, hệ thống gợi ý ngài lên giường đi ngủ nha, trong mơ có khả năng thành công đó.”
Đỗ Hàn Sương nhìn cậu, không biết cậu vừa mơ thấy cái gì.
Trông rất khổ sở, chắc hẳn không phải giấc mơ đẹp.
Tô Dật Thuần co ro một chỗ miên man suy nghĩ một lúc mới quay đầu nhìn về phía Đỗ Hàn Sương: “Sao anh lại ở trên xe?”
“Đưa cậu đến Tô gia xin lỗi anh trai cậu … Tô Hàng.”
Đỗ Hàn Sương kinh ngạc với khả năng điều chỉnh cảm xúc của cậu, đồng thời cảm thấy như vậy không tệ.
Omega bình thường đều rất yếu ớt, nội tâm cũng rất mẫn cảm.
Omega mạnh mẽ giống Tô Dật Thuần thực sự hiếm thấy.
Nói không chừng cậu ấy vốn không phải Omega.
Tới Tô gia, Đỗ Hàn Sương và ông Tô khách sáo chào hỏi nhau, vết sẹo trên trán Tô Hàng vẫn còn rõ, cậu ta thấy Tô Dật Thuần liền trực tiếp lên lầu sập cửa.
Ngụy Liễm Mi cáo ốm không ra, trong phòng khách chỉ còn lại Tô Dật Thuần, Đỗ Hàn Sương và cha dượng trên danh nghĩa của Tô Dật Thuần.
Ông Tô kéo Đỗ Hàn Sương nói chuyện làm ăn, Tô Dật Thuần ngồi ở một mình một bên, cảm thấy khá buồn cười.
Trong ngôi nhà này, thân phận của Tô Dật Thuần là xấu hổ nhất.
Tô Hàng là kẻ đầu sỏ bắt nạt cậu, ông Tô là cha dượng nhưng nhìn cậu không vừa mắt, Đỗ Hàn Sương là hôn phu trên danh nghĩa của cậu, nhưng ai cũng biết hắn ta có người trong lòng, cuộc hôn nhân này chẳng đi đến đâu, người duy nhất có quan hệ huyết thống với cậu là Ngụy Liễm Mi thì chỉ biết trốn tránh.
Ngụy Liễm Mi.
Cái tên quen thuộc, thái độ quen thuộc.
Mẹ của cậu, người có quan hệ sâu sắc nhất, cũng là người khiến cậu đau khổ nhất.
Tô Dật Thuần đột nhiên đứng lên, ông Tô không hề để ý, Đỗ Hàn Sương quay đầu hỏi cậu làm sao vậy.
“Tôi ra ngoài hóng gió.”
Cậu dường như đang chạy trốn khỏi nhà giam, nếu như nán lại chút thôi, nước mắt sẽ trào ra mất.
Tô Dật Thuần ngồi xổm trong hoa viên, dùng mu bàn tay lau nước mắt, làm sao cũng không dừng được.
Câu quay đầu lại nhìn căn biệt thự Ngụy Liễm Mi ở.
To lớn lộng lẫy, trang hoàng tinh xảo, như là một nhà giam lớn, cũng giống như một quái vật đáng sợ, há to miệng muốn cắn nuốt hết thảy.
Ngụy Liễm Mi vẫn luôn như vậy, dù là ở nơi nào cũng là như thế này.
Bà ấy có thể vứt bỏ con trai của chính mình hoặc bất cứ thứ gì khác, chỉ muốn làm một mỹ nhân xinh đẹp.
Cảnh đẹp ý vui là đủ rồi, không cần có tư tưởng hay linh hồn.
Bà ấy chỉ muốn sống trong nhung lụa, không muốn đấu tranh vì ai cả.
Tô Dật Thuần ngồi xổm khóc đến mệt, dứt khoát ngồi bệt trên mặt đất.
Trước đây cậu rất khép kín, chẳng mấy khi khóc lớn hay cười to, càng chưa từng khóc đến mức thiếu oxy như thế này.
Cậu nấp cạnh bụi hoa hồng, cánh tay trái có chút đau, chắc là bị gai hoa hồng quệt vào, trên cánh tay có một vết thương rất dài, Tô Dật Thuần vẫn ngồi khóc, muốn dừng cũng không được.
Cẩu Đông Tây không nói gì, nhưng Tô Dật Thuần nhận thấy được nó đang online, đành nức nở hỏi nó có chuyện gì.
“Chi nhánh cốt truyện ‘ Thiếu gia bị vứt bỏ ’ hoàn thành 40%, xin ký chủ tiếp tục nỗ lực, còn có… Sau lưng anh có người.”
Tô Dật Thuần đột ngột quay đầu lại, đối diện với Đỗ Hàn Sương.
Mắt cậu vẫn còn đỏ hồng, âm thanh run rẩy, gắng gượng hung dữ hỏi Đỗ Hàn Sương: “Anh làm gì đấy?”
Đỗ Hàn Sương không nói, ngồi xổm xuống ngang tầm mắt cậu, nâng cánh tay cậu lên, xem vết thương, hỏi: “Sao lại khóc?”
“Không liên quan đến anh,” Tô Dật Thuần giật tay lại, mím mím môi, trông cực kỳ đáng thương: “Anh không cần lo cho tôi.”
Đỗ Hàn Sương không nghe cậu, lau nước mắt còn vương trên khóe mắt cậu, hỏi: “Vì sao lại khóc đến đau lòng như vậy? Rõ ràng không phải là cậu ta, vì sao lại để tâm đến mẹ cậu ta đến thế?”
Tô Dật Thuần ngẩng đầu nhìn hắn, trong lòng thấp thỏm: “Anh...”
Cậu muốn hỏi hắn ta đã biết cái gì, âm thanh điện tử của Cẩu Đông Tây kịp thời vang lên.
“Xin ký chủ không được tiết lộ tin tức, nếu không sẽ bị trừng phạt.”
Tô Dật Thuần mấp máy miệng, lắc đầu, ý bảo mình không thể nói.
Đỗ Hàn Sương vẫn nhìn cậu, không có nói gì thêm, thật lâu sau đành thở dài.
“Không muốn ở thì chúng ta đi, tôi đưa cậu về nhà, được không?”
Âm cuối giương cao, mang theo biết bao yêu chiều và bao dung, là sự dịu dàng cậu chưa bao giờ có được.
Hai chữ về nhà, so với ngàn vàng còn quý hơn, nhưng cậu chưa từng có.
Hốc mắt Tô Dật Thuần lại nóng lên, lúc này là chính cậu muốn khóc, không phải do tuyến lệ nhạy cảm.
Cậu hít sâu một hơi ngẩng đầu nhìn trời, ép nước mắt chảy ngược vào trong, hỏi Đỗ Hàn Sương: “Anh có thuốc lá không?”
Vòng khói lượn lờ, Đỗ Hàn Sương hút một hơi rồi mới đưa cho Tô Dật Thuần.
“Cảm ơn.”
Bởi vì khóc quá lâu, giọng cậu có hơi mất tiếng, nói một từ thôi mà nghe đến là nghẹn ngào, như cào vào tim khiến Đỗ Hàn Sương mềm nhũn.
Cậu híp mắt hít một hơi thuốc, dựa vào thân cây bên cạnh, nhìn căn biệt thự nhà họ Tô mà ngẩn người: “Sao anh lại ra đây, thật ra cũng không cần để ý tới tôi.”
Đỗ Hàn Sương nhấp môi, liếc mắt nhìn cậu: “Cậu là Omega, trời tối một mình ra ngoài rất nguy hiểm.”
Tô Dật Thuần cười nhạo một tiếng, tà tà lướt mắt về phía hắn, chậm rãi phun ra một làn khói trắng: “Tôi không phải.”
Cậu nói xong không thấy âm thanh cảnh cáo của Cẩu Đông Tây, Tô Dật Thuần lập tức dập tắt đầu thuốc.
Đỗ Hàn Sương vẫn luôn quan sát nhất cử nhất động của cậu, hỏi: “Vậy cậu là gì.”
Tô Dật Thuần duỗi tay khoác lên vai hắn, nhếch khóe miệng bảo: “Dù sao cũng giống anh, là đàn ông.”
Đỗ Hàn Sương không hiểu ý cậu, nhíu mày: “Nhưng cậy bây giờ cũng là đàn ông.”
“Không, bây giờ không phải.”
Cậu nhận ra Cẩu Đông Tây online, nhướng mày, dựng ngón trỏ đặt trên miệng, thì thầm bên tai hắn: “Không hoàn toàn là.”
Cậu không nói thêm lời nào dư thừa, trong lòng lặng lẽ bổ sung.
Là đàn ông sẽ không chịu khuất phục dưới thân kẻ khác.
Trên đường về nhà, Tô Dật Thuần im lặng, Đỗ Hàn Sương bình thường cũng không nói nhiều.
Hắn là người ít nói, lời thô tục cũng chỉ mắng trong lòng, ít khi nghe thấy hắn nói ra miệng.
Đến Tô gia chính là tự rước lấy nhục, Tô Hàng sẽ không nhận lời xin lỗi của cậu,Tô Dật Thuần cũng lười nói.
Dù sao cũng là cậu ta mồm thối, một bộ dáng ngứa đòn, bị đánh thật cũng chẳng trách được ai.
Xe chạy quá nhanh, lúc qua khúc cua hay cần giảm tốc vô cùng rợn tóc gáy.
Tô Dật Thuần không ăn cơm chiều, dạ dày rỗng tuếch, dường như muốn nôn ra.
Cậu nâng mắt nhìn về phía bên cạnh Đỗ Hàn Sương: “tôi dựa vào anh được không?”
Đỗ Hàn Sương không nói một lời, chỉ ngồi lại gần, ngồi thẳng lên.
“Cảm ơn.”
Tô Dật Thuần nói cảm ơn, trong lòng không nhịn được cảm thấy yên bình.
Trước khi ngủ cậu còn nghĩ.
Đỗ Hàn Sương thơm quá.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...