Xuyên Thư Phụ Trợ Mạc Viễn


" Phụ thân, chuyện tiểu tử Mạc gia kia, như thế nào rồi?"
Hàn gia chủ ngưng trọng nói:" Bị thương rất nặng, dược sư bình thường không chữa được, đan sư nhị cấp cũng chữa không được.

Chắc, chỉ có thể mời tam cấp đan sư về thử một chuyến.

"
Nói đến đây, Hàn Quốc Kiên có chút tiếc nuối, thương tiếc nhân tài nói:
" Tiểu tử Mạc Viễn này vận khí đúng thật là không tốt, đang là đích tử tiểu thái tử Mạc gia, đùng một cái phụ mẫu song vong, trong nhà thân thích chẳng khác ác thú, nơi nơi đều nhắm đến phụ thân hắn chức vị, được sư phụ mang đi thì lại đắc tội với người không thể đắc tội, tu vi, linh căn theo đó cũng mất đi.

Thật sự là, trời không thương người tài.

"
Lý Mộ Phong nghe vậy, trong lòng thoáng trầm xuống, ba tháng qua, hắn thật ra cũng có nghĩ đến chuyện này.

Hắn xuyên thư vào truyện, Mạc Viễn là nhân vật hắn yêu thích nhất, là một phần của tính cách con người hắn, tuy chưa gặp mặt, nhưng sâu trong thâm tâm, hắn vẫn có chút gì đó không nỡ để Mạc Viễn chịu khổ.

Bởi hắn trước kia, cũng từng ao ước bản thân sẽ có một ngày, được một người nào đó thật tâm đối tốt, hiểu được cảm giác được bảo hộ là như thế nào.

Hôn sự giữa Mạc Viễn và Hàn Ân vẫn còn đó, vuốt mặt nể mũi, bọn nô tài bình thường, chắc chắn sẽ không có gan làm loạn.

Ít nhất, cuộc sống của Mạc Viễn sẽ bớt chút khó khăn, những người đang lăm le tính mạng của Mạc Viễn, chắc chắn trong lúc này sẽ không ngây lập tức ra tay.

Mạc Viễn tạm thời có thể bảo toàn tính mạng.


Nhưng qua một đoạn thời gian, chắc chắn sẽ không như vậy mà bình yên.

Tuy hắn biết, Mạc Viễn là công chính, chắc chắn sẽ không dễ dàng chết đi, nhưng không dễ dàng chứ không phải là không thể.

Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, dù sao, nhân vật chính của truyện chính là Trang Du.

Người bên cạnh Trang Du nhiều như vậy, đến công chính đã là tám người, còn nam phụ thì vô số.

Mất một người, thật sự vẫn không có gì là to tát, huống chi, đất diễn của Mạc Viễn trong tất cả các công chính, chính là ít nhất đâu, có khi còn thua cả nam phụ.

Lý Mộ Phong thiết nghĩ, nếu không phải Mạc Viễn xuất hiện đầu tiên, là người đầu tiên Trang Du thích, tác giả vì nâng cao, thể hiện rõ ràng sự chung thủy của nhân vật chính, Mạc Viễn có lẽ còn chưa đủ trình để làm công chính đâu, suy cho cùng, đất diễn của hắn thật sự ít.

Lý Mộ Phong là fan cứng của Mạc Viễn, mỗi lần nghĩ tới điều này, trong lòng cũng sầu thôi rồi.
" Kia, như vậy quá phí phạm, tiểu tử Mạc Viễn kia không xứng.

" Lý Mộ Phong cau mày, bực tức nói.
Hàn gia chủ thấy Hàn Ân như vậy, trong đầu lập tức nghĩ đến một chuyện, lòng thoáng trầm xuống.

Giọng nói cũng nghiêm nghị hơn:
" Ân nhi, con thật sự thích tiểu tử Bạch Nghị kia? Hắn vốn không xứng với con."
" Cha, người như thế nào lại chuyển chủ đề, Bạch Nghị có gì mà không xứng, y tài hoa hơn người, là cái thiên linh căn hệ kim, lại là con của gia chủ Bạch gia.

Như thế nào lại không xứng, Mạc Viễn mới chính là kẻ không xứng với ta đâu." Lý Mộ Phong ngoài mặt tức giận phản đối, trong lòng lại đồng tình không thôi.


Bạch Nghị trong truyện cũng được nhắc đến, tuy chỉ đôi ba dòng, nhưng hắn ta thật sự là tra nam.

Chỉ có Hàn Ân con người tài ba này, có mắt như mù mà xem trong tên khốn này, đã vậy còn đem Mạc Viễn cấp quăng.

Lý Mộ Phong bên vực người mình, lập tức cảm thấy Hàn Ân quá ngốc.
" Ngươi, cái tiểu hỗn đản, chưa gả đi cùi chỏ đã chĩa ra ngoài đường rồi.

Bạch Nghị với Mạc Viễn, ai cũng chẳng xứng với ngươi, gả cho ai cũng là gả thấp.

Ta là lo lắng cho ngươi a, Mạc Viễn giờ đã phế, mời tam cấp đan sư về chữa trị cho hắn, nếu chữa không được, chúng ta đã hết tình hết nghĩa mà giúp đỡ, người đời sẽ không chỉ trích, ngược lại, danh tiếng Hàn gia sẽ càng ngày càng vang xa.

Đây cũng là bán cho Mạc gia một cái ân tình a.

Nếu chữa khỏi, chúng ta cũng chẳng mất gì, ngược lại là Mạc Viễn tiểu tử kia thiếu nợ Hàn gia ta, ngươi muốn đem cái hôn sự kia cấp hủy, hắn tất sẽ không lời phàn nàn thuận theo, sau này, đảo cần hắn làm gì, vẫn có phần ân tình này mà khiến hắn nể mặt.

Ngươi cũng biết, Mạc Viễn tiểu tử kia là một cái thiên tài, tương lai còn có cơ hội phi thăng thành tiên a."
" Bạch Nghị cũng có thể phi thăng nha, phụ thân, người là thiên vị tên Mạc Viễn kia." Lý Mộ Phong càng phản bác, trong lòng lấy càng gật gù đồng tình.

Thiếu mỗi nước ngồi xuống, bắt tay cùng Hàn Quốc Kiên nói xấu Bạch Nghị.
Mà Hàn Quốc Kiên vốn đã có thành kiến với Bạch Nghị, nay lại thấy Hàn Ân một mực bảo vệ hắn, trong lòng lập tức không vui.


Âm dương quái khí nói:
" Thiên linh căn? Cơ hội phi thăng thành tiên.

Bạch Nghị kia, hắn xứng? Ngươi cái tiểu ngốc nghếch, bị hắn tên hoa hoa công tử kia xoay vòng vòng, còn bị hắn cấp lừa.

Nhìn đi, thiên linh căn của hắn là do Tẩy Linh đan, đan dược lục cấp tạo thành, trong đó có một viên vốn là của ngươi đấy.

Ngươi vốn đã có thể trở thành thiên tài thiên linh căn, cũng chỉ tại tên tiểu tử thối kia lời ngon tiếng ngọt đem ngươi hống đến hảo.

Đan dược lục cấp, không phải muốn có là được, ta suất một thân huyết, vậy mà lại may áo cưới cho tên tiểu tử kia.

" Hàn Quốc Kiên càng nói càng giận, sát khí trong mắt cũng lập loè không thôi.
Lý Mộ Phong thấy Hàn Quốc Kiên đột nhiên bùng nổ sát khí, tuy không làm hại đến hắn nhưng trong lòng vẫn chấn động không thôi, một mảnh kí ức trong đầu lập tức nhảy ra.

Lý Mộ Phong trong lòng trầm xuống, hắn là độc giả, tất nhiên hiểu rõ Tẩy Linh đan có công dụng như thế nào, độ quý hiếm của tẩy linh đan, đan dược lục cấp đối với Đại Lục Á Nguyệt* ra sao.

Hàn gia chỉ là một gia tộc trong Xích Quỷ quốc, so với các thế lực khác chỉ như một đứa trẻ, có thể đem đan dược lộng tới tay.

Thật sự phải trả giá đại giới, nguy hiểm khôn cùng, trong quá trình đó còn tiêu hao không kém biết bao nhiêu tài lực lẫn vận khí, Hàn Ân cái tên ngu xuẩn này, vậy mà bị lời hứa hoa hòe cưới gả của Bạch Nghị cấp lừa mất.

Đến khi Hàn gia đuổi đến, đan dược đã bị Bạch Nghị cấp dùng, sự việc cũng không thể vãn hồi, Hàn gia chỉ có thể cắn răng, nhận được chút bồi thường xa không bằng cái giá phải trả đi.

Địa vị của Hàn Ân lúc đó cũng vì vậy mà suýt chút gặp nguy hiểm, đến bây giờ vẫn còn không ít trưởng lão đối với hắn có ý kiến.

Lý Mộ Phong thông qua ký ức Hàn Ân, càng biết nhiều, trong lòng càng điên cuồng đem Hàn Ân thiên đao vạn quả*, càng chửi càng hăng.

Nhưng ngoài mặt vẫn kiên trì đi tìm đường chết.
" Phụ thân, người làm sao lại biết, không đúng người hiểu lầm rồi.


Đan dược là ta bị tiểu nhân cướp mất, như thế nào lại liên quan đến Bạch Nghị.

Vả lại, ta dù là song linh căn thì vẫn là cái thiên tài a, thiên linh căn chắc gì đã bằng ta.

"
Hàn Quốc Kiên bị Hàn Ân khí đến bậc cười, tức giận nói: " Ngươi như vậy mà còn dám nói ra, gan cũng to thật.

Chút thủ đoạn vặt vãnh kia, sao có thể che mắt được ta? Thiên linh căn và song linh căn, hơn kém nhau một linh căn mà đã như trời với đất, khoảng cách này, làm sao mà đuổi kịp được.

Bạch Nghị là tam linh căn, tam linh căn đó, ngươi hiểu chưa.

Hắn dùng hai viên đan dược lục cấp, biến thành thiên linh căn, chỉ hơn ngươi một chút, nhưng kém thiên linh căn thật sự một khoảng cách xa không bằng.

Hắn là đem thiên tài địa bảo cấp hủy, lãng phí đan dược.

Đại tài tiểu dụng, là tên hỗn đản đáng chết."
...----------------...
Thiên đao vạn quả: Hình phạt băm thành trăm mảnh.
Đại Lục Á Nguyệt: một trong ba đại lục của tu chân giới.

Trong đại lục Á Nguyệt có chứa tiểu đại lục Thiên Nguyệt.

Trong Thiên Nguyệt tiểu đại lục có chứa Xích Quỷ quốc.

Tất cả có trong chương 4..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận