Lý Mộ Phong phiền não nhìn xuống hai tay mình, Hàn Ân được xưng là thiên tài Hàn gia, y cũng coi như danh xưng với thực, tuy kiêu ngạo tùy hứng nhưng ít nhất đối với việc tu luyện lại không có chút nào là lười biếng ỷ ôi, rất nhiều võ sư, trưởng lão trong gia tộc đều hài lòng với y, cũng vì vậy mà các việc ác Hàn Ân làm trong mắt bọn họ đều là tiểu đánh tiểu nhào của tiểu hài tử, không ai để ý.
Nhưng Hàn Ân giỏi đánh đấm tu luyện bao nhiêu thì đối với Lý Mộ Phong mà nói, đây chính là điều xấu.
Hắn là người hiện đại, lại là trạch nam nghèo túng trừ chật vật lăn lộn trong xã hội mưu sinh ra, tất cả thời gian đều dành để hưởng thụ tiểu thuyết, thời gian đâu mà tiêu pha trong việc học võ.
Nếu không, sao lại không có chút sức phản kháng gì với tên trộm kia, giá trị vũ lực của hắn, thật sự chẳng khác gì cọng bún, rất yếu a.
Thật không thể tưởng tượng được, một song nhi thân hình mỏng manh yêu kiều như Hàn Ân, vậy mà giá trị vũ lực lại gấp mấy lần thanh niên thô kệch cơ bắp tạm ổn như hắn.
Đời không như mơ, Lý Mộ Phong sâu sắc cảm nhận được ác ý của thế giới này đang chĩa thẳng vào hắn, quả thật muốn bắt chước một người khác, khó hơn cả việc hắn không ôn mà thi.
Lý Mộ Phong xa lạ thử dựa theo trí nhớ nguyên chủ, hai tay đan lại làm thế, hai chân tách ra song song với vai làm trụ, thử vận dụng võ kỹ sơ cấp mà nguyên chủ quen thuộc nhất, lấy khí trong cơ thể, du hoành quanh bụng, dồn vào tay, áp súc khí thành một chất dịch loãng trong Kinh mạch, đến khi cảm thấy đã đủ mới nặng nề đánh ra một chưởng...!kết quả, chẳng có gì cả, Lý Mộ Phong cười khổ nhìn tay mình.
Ai da, quả thật không phải người của thế giới này, không thể dễ dàng hiểu được.
Lúc trước hắn đọc truyện, mỗi lần thấy main chính xuyên từ hiện đại đến dị thế, học tu luyện tuy không nhanh nhưng ít nhất áp dụng là được, nhiều khi hắn cũng tự hỏi, làm như thế nào mới xúc tụ, điều khiển được dòng khí trong cơ thể mình, nhưng sau đó rất nhanh hắn đã vứt bỏ suy nghĩ đó, bởi trong truyện khác thực tế, những thứ huyền huyễn kia chắc chắn sẽ không xuất hiện, nghĩ nhiều chỉ tổ mệt óc.
Vì vậy, Lý Mộ Phong đơn giản nghĩ đấy là vì thế giới đó có linh khí, tất nhiên sẽ dễ dàng cảm nhận và điều khiển được.
Nhưng bây giờ Lý Mộ Phong lại cảm thấy suy nghĩ ấy quá ngay thơ, nhâm đốc ở đâu, cảm giác khí kình du tẩu, ...!tất cả mọi thứ, hắn không cảm nhận được, cũng không rõ ràng.
Lúc nãy hắn đơn giản gồng mình lên, nín thở như ép hết khí xuống bụng dưới, tập trung ngẫm nghĩ, cơ thể vì tê cứng hắn cũng ít có cảm giác, như thế nào là áp suất khí kình? Lý Mộ Phong tuy có thể cảm nhận được hai tay nặng nề, nhưng đây cũng không trừ khả năng hắn quá căn thẳng mà sinh ra ảo giác.
Lý Mộ Phong đau đầu lại sốt ruột, trong lòng nóng nảy không thôi, theo lịch trình, hai canh giờ nữa hắn phải đến võ đường tập luyện, bây giờ lại như phế vật không biết gì, liệu thời gian có đủ cho hắn xoay sở? Lý Mộ Phong lòng rồi như tơ vò, hắn phiền não không thôi, nhưng hắn rất nhanh liền lấy lại hơi thở, ép cho mình tỉnh táo.
Hắn không thể lãng phí thời gian vô ích, không đâu để lo lắng không thôi.
Căng thẳng? hắn đã gặp quá nhiều, tuy đúng thật hắn học giỏi, nhưng đơn độc một mình, các giải đấu học tập đều là tiền làm thêm của hắn, trật một giải, cuộc sống hắn càng thêm khổ sở.
Quá nhiều giải đấu, Lý Mộ Phong sớm đã học được cách để bình tĩnh lại nhanh chóng, hắn hít một hơi, cắm mạnh vào tay, cảm giác đau đớn ập đến, phân tán lực chú ý của hắn khỏi cơn khó chịu cuộn cào trong lòng.
Lý Mộ Phong sau khi tỉnh táo lại, rất nhanh liền ngồi thiền nhập định, trong lòng suy nghĩ không thôi.
Khí kình là gì? khí kình du tảo quanh thân thể, cảm giác sẽ như thế nào? tay chứa khí kình sẽ như thế nào? Nhất quyền đánh ra, sẽ phát lực ra sao? Hơi thở? Đúng vậy, mỗi nhịp thở cần phải như thế nào? Thả lỏng hay căng chặt? Thả lỏng sẽ có lợi như thế nào? Căng chặt thật sự giúp hắn cảm nhận được tất cả mọi thứ trong thân thể? Hàng vạn câu hỏi theo thứ tự mà du tảo trong đầu Lý Mộ Phong, hắn như được khai sáng từng chút một, chỗ nào không hiểu thì dừng lại, dùng hàng trăm cách nghĩ để lý giải, dần dần hắn dần chìm vào trong dòng suy nghĩ.
Lý Mộ Phong trong người lân lân, cảm giác phiêu phiêu tựa như bay làm hắn vi diệu vô cùng, hắn có thể cảm nhận rõ ràng được, trong cơ thể mình có một dòng khí, như con suối trong vắt nhẹ nhàng du tảo, không cảm thấy cấn cấn như đã nghĩ, thậm chí còn rất thoải mái.
Dòng khí như có linh tính, du tảo trong kinh mạch hắn một cách chậm rãi nhưng không chút vướn víu, thậm chí tốc độ vì quen thuộc mà trở nên càng ngày càng thông thuận,nhanh chóng.
Lý Mộ Phong kích động không thôi, hắn thế mà đã dễ dàng nắm bắt được cách vận chuyển, thậm chí đâu đó còn có chút thông minh, điều khiển dòng khí tiểu đánh tiểu nháo gõ nhẹ vào một màng chắn mỏng manh nhưng kiên cố nào đó, cứ mỗi cái đánh vút ve, trong lòng hắn lại rung động không thôi, cảm giác vui sướng tưởng chừng như sắp được giải thoát khỏi ràng buộc tựa có tựa không, thúc giục Lý Mộ Phong nhanh chóng hành động.
Cứ như bản thân hắn trước kia đóng cọc trong thư viện, bị một bài toán nâng cao làm khó, hắn giải như thế nào cũng không được, kiến thức trong bài vốn dĩ đã vượt qua nội dung hắn học, hắn không thể không tìm kiếm tài liệu, điên cuồng đặt ra hàng ngàn câu hỏi, dần già lấp đi các lỗ hổng từ to lớn đến nhỏ bé của bài, khiến cho bản thân hiểu rõ nó đến từng chi tiết.
Sau đó mới ung dung thong thả chải chuốt kiến thức, một lần nữa trình bày vào vở theo cách hắn thông thạo nhất nhưng cũng phải khiến người khác đọc vào liền hiểu.
Những lúc như vậy, Lý Mộ Phong coi đó là một công việc hắn bắt buộc phải dùng mọi khả năng để hoàn thành, hơn nữa, đây là hoàn thành một cách hoàn hảo nhất.
Bởi hắn vô cùng thiếu thốn, tiền cho thuê mượn vở không ít, ít nhất hắn đã thu thập được số tiền đủ bằng ba lần tháng lương của hắn trong cửa hàng tiện lợi...!Bây giờ cũng vậy, Lý Mộ Phong như một đứa trẻ hiếu động tràn đầy sự tò mò đối với thế giới, không ngừng vận chuyển đoàn khí kình du tản trong kinh mạch, đây đó đôi lúc cũng dừng lại, cẩn thận đánh giá một chút, rồi lại một lần nữa trở lại quỹ đạo.
Sau khi thuần thục dạo trong kinh mạch ba vòng, Lý Mộ Phong mới dừng lại một chút, đôi mắt toát lên vẻ vui mừng không thôi, bắt đầu trải chuốt lại kinh nghiệm.
Đến khi lòng đã chắc, lập tức thực hành mà lần nữa ngựa quen đường cũ, được sủng sinh kiêu, lần nữa khiêu khích bức tường cứng cáp kia..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...