Editor: ND Bồ Công Anh_____________________“ Phanh phanh phanh, phanh phanh phanh.” Ở bên ngoài tiếng đập cửa kịch liệt truyền tới, Ôn Hàn thống khổ che lỗ tai từ trên giường ngồi dậy: “Tới đây, đừng gõ nữa.”Tiếng đập cửa bên ngoài đột nhiên ngừng lại, theo sau đó là một giọng nữ mềm mềm mại mại, nhu nhu, nhược nhược truyền tới, trong giọng nói còn mang theo tia nức nở, “Em họ, chị biết trong lòng em hiện giờ không vui.
Nhưng mà sức khỏe chị không tốt, nếu phải đi xuống nông thôn, nói không chừng chị không sống nổi qua một tuần mất.”“Chị biết em oán trách chị, do thân thể này của chị không biết cố gắng.
Em có giận chị cũng được, nhưng đừng có trách cô, trên đời này nào có cha mẹ nào không đau lòng con cái đâu.”Nghe âm thanh bên ngoài, Ôn Hàn trợn trắng mắt.Muốn hỏi, một đứa bé khỏe mạnh với một người già ai có lực sát thương cao hơn? Trước đây, Ôn Hàn sẽ không có câu trả lời vì chưa từng trải qua, cơ mà hiện tại, nếu ai hỏi, cô sẽ không do dự mà đáp là sát thương như nhau!Rõ ràng một khắc trước cô vừa thu dọn hành lý lên xe lửa về quê nghỉ đông, kết quả là, trên xe lửa gặp được một bà lão dẫn theo cháu trai.
Thời điểm cô đang nghỉ ngơi, thằng bé kia cởi giày đi chân không dẫm lên tay cô, sau đó thằng bé lảo đảo một cái, cả cơ thể nặng mấy chục cân đè lên bụng cô, suýt chút nữa thì cô thăng thiên luôn rồi.Đã như vậy, bà lão kia còn nói bởi vì tay cô để lung tung, nên mới làm cho cháu trai bảo bối của bà ta bị té ngã, vỗ đùi khóc la đòi cô phải bồi thường tiền.Ôn Hàn chẳng thèm quan tâm là bà già hay trẻ nhỏ, cô đánh lên mông thằng bé hai cái, rồi sau đó cùng bà lão kia đại chiến 300 hiệp.
Ba người ồn ào đến mức, nhân viên phục vụ trên xe lửa cũng chú ý qua đây.Bởi vì còn những người khác nằm trong cùng một buồng, lại thêm những người ngồi dựa bên cửa sổ đều biết đầu đuôi câu chuyện.
Thời điểm nhân viên tàu lửa hỏi thì mọi người đều sôi nổi giúp cô nói chuyện.
Sau cùng, hai bà cháu bị phê bình một trận, bị bắt xin lỗi Ôn Hàn.
Có nhân viên đứng ra giải quyết, Ôn Hàn liền không so đo nữa.
Ai mà có ngờ, hai bà cháu kia vẫn còn ghim trong bụng.
Khi cô đang tay xách nách mang hành lý chuẩn bị bước xuống xe lửa, hai bà cháu đẩy cô một phát, cô không đứng vững, bị ngã đập đầu vào xe đẩy phục vụ đồ ăn.
Nháy mắt, Ôn Hàn bị mất đi ý thức, một lần nữa mở mắt ra, cô đã tới một nơi hoàn toàn xa lạ.Sau khi xuyên qua đây, ngày đầu tiên, cô đã tìm mọi biện pháp để có thể quay lại thế giới của mình, thất bại.
Cuối cùng, cô chỉ có thể chấp nhận số phận số mệnh, tiếp nhận cơ thể xa lạ này.Sau khi tiếp nhận sự thật, cô mất hết một ngày để làm rõ tình hình hiện tại của bản thân.
Cô xuyên vào một quyền sách trước thập niên 70.
Nga, nói đúng hơn là dưới ngòi bút tác giả có hai quyển sách viết về gia đoạn thập niên 70, đây là cộng đồng pháo hôi do tác giả viết ra.Vì cái gì mà cô xuyên phải cộng đồng pháo hôi vậy trời?Bởi vì tác giả viết về hai chị em, người chị là nữ chính của truyện, cũng là chị của cơ thể mà cô xuyên qua, Ôn Noãn.
Nữ chính Ôn Noãn cùng pháo hôi Ôn Hàn là hai chị em song sinh.
Từ khi sinh ra, cơ thể Ôn Noãn đã không tốt, bệnh tật quấn thân, mà Ôn Hàn lại khỏe mạnh, sống đến mười sáu tuổi chưa một lần bệnh.
Cũng chính vì vậy, mà mẹ Ôn liền cho rằng, lúc ở trong bụng mẹ Ôn Hàn đoạt hết dinh dưỡng của Ôn Noãn, cho nên từ nhỏ đã cưng chiều cô con gái Ôn Noãn, đối với đứa con gái Ôn Hàn không đánh thì chính là mắng.
Cả nhà họ Ôn cũng chịu ảnh hưởng của mẹ Ôn, mọi người trong nhà đều không đối tốt với Ôn Hàn, đặc biệt là Ôn Noãn, cô ta thường xuyên mắng Ôn Hàn, nói cô sao không mau chết đi, cô không nên được sinh ra, chính cô là người hại cô ta thành con ma bệnh..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...