Xuyên Thư Nữ Phụ Sủng Thê Hằng Ngày

  Ánh mắt Ôn Chỉ Đồng rơi tại trên người Nguyễn Tịnh Nghiên vài giây, tầm mắt liền rơi xuống trên người Chu Hiểu Hào đang bối rối chỉnh lý lại quần áo. Nam nhân trưởng thành có gương mặt trắng nõn, ngũ quan sâu sắc, ánh mắt Ôn Chỉ Đồng chuyển xuống dưới, tuy cách lớp áo nhưng nàng có thể cảm nhận được cơ ngực rắn chắc mạnh mẽ, càng không cần nói vừa nãy mới bị mấy giáo viên thổi phồng cơ bụng.
  Ôn Chỉ Đồng từ trong lỗ mũi khẽ hừ một tiếng, thanh âm tuy nhẹ vô cùng nhưng Nguyễn Tịnh Nghiên tâm tư đều ở trên người nàng nên dễ nghe thấy, dư quang dễ dàng bắt lấy ánh mắt ghen tỵ của nàng ấy đối với Chu Hiểu Hào. Nguyễn Tịnh Nghiên quay đầu, khóe miệng không nhịn được khẽ câu lên.
  "Là Ôn Chỉ Đồng à?" Trong phòng làm việc nữ giáo viên có chút lớn tuổi gọi là Vương tỷ là người phản ứng trước tiên cưới hướng về nàng.

 Ôn Chỉ Đồng khóe miệng khẽ nhếch lên một chút, lộ ra nụ cười tiêu chuẩn,"Vương lão sư hảo! Ta lại đây mang một chút lễ vật cho mấy vị lão sư, đây là một chút tâm ý của ta."
  Mặt mày cong cong, đôi mắt sáng lấp lánh, làn da bạch ngọc dưới ánh mặt trời càng tôn lên da thịt nàng, làm cho người ta cảm giác thanh tân thoát tục.
   Vương lão sư đi qua vỗ vỗ vai Ôn Chỉ Đồng cười nói:" Ngươi bây giờ là niềm kiêu ngạo của Nhất Trung chúng ta a, tốt nghiệp còn để tâm trường cũ như vậy, không dễ dàng! Ta thay mặt mấy vị lão sư trong trường cảm ơn ngươi!"

  Ôn Chỉ Đồng không quá thích được khen tặng như vậy, mặc dù đối phương là giáo viên của nàng. Đem lễ vật để xuống, Ôn Chỉ Đồng liền khách sáo với mọi người mấy câu rồi cùng trợ lý rời khỏi văn phòng, từ lúc bước vào đến giờ ánh mắt đều không có nhìn Nguyễn Tịnh Nghiên dù chỉ một chút.
  "Nhìn xem nàng đưa cái gì?" Có nữ giáo viên trẻ tuổi hiếu kỳ, đi qua trước tiên mở lễ vật ra.
  Nguyễn Tịnh Nghiên đới với cái này không có hứng thú, mím mím môi ngồi trước bàn làm việc, ánh mắt vô tình hay cố ý nhìn về phí bên ngoài cửa sổ.
   Nàng có phải là tức giận rồi?

   Nguyễn Tịnh Nghiên sợ Ôn Chỉ Đồng hiểu lầm bản thân liền cúi đầu lấy điện thoại di động ra muốn gửi đi cho nàng cái tin, vai chợt bị người vỗ một cái.
Nguyễn Tịnh Nghiên ngẩng đầu, đối diện là khuôn mặt phóng đại của Tiết Hải Á.
  "Nghiên Nghiên, ngươi xem, là loại túi mới của Chanel nha! Nàng đúng thật là hào phóng!" Tiết Hải Á cho rằng mỗi lão sư đều đưa cái này, nhẹ nhàng chà hai tiếng cảm thán, "Ngươi nói nếu như ngươi không có cùng ca của nàng giải trừ hôn ước, sau này có phải thành phu thân nhà giàu rồi không?"
  Các nàng không biết gia thế bối cảnh của Nguyễn Tịnh Nghiên, tại trong mắt các nàng, Ôn thị cũng đã coi như là nhà giàu rồi.
   Nguyễn Tịnh Nghiên mím môi không lên tiếng

   Thẩm Mộng Trúc ở một bên nhìn, trên mặt lộ ra điểm cười. Nàng cùng Nguyễn Tịnh Nghiên là cùng một năm thi vào Nhất Trung, bởi vì ngồi chung một gian phòng, Thẩm Mộng Trúc dù vô tình hay cố ý đều so sánh mình với Nguyễn Tịnh Nghiên, một mực năng lực dạy học không sánh được với nàng ta, thêm vào nữa lúc trước lại cùng Ôn Thế Sâm đính hôn, tự thấy bản thân giữa nàng địa vị càng lúc càng xa, Thẩm Mộng Trúc trong lòng hâm mộ cũng sẽ có lúc sinh ra chút đố kị không tên.
   Bây giờ nhìn lại Nguyễn Tịnh Nghiên hiện tại một thân một mình mà nàng hiện tại hôn nhân cùng tình yêu trọn vẹn, có thể tính hiện giờ nàng đã thắng Nguyễn Tịnh Nghiên.
  "Nghiên Nghiên người ta sau này còn có thể tìm người tốt hơn, không nghe nói sao, Nghiên Nghiên là người không có tâm cơ mà vào nhà giàu loại dạng tâm sâu như biển, đi theo Ôn Thế Sâm nếu hắn bên ngoài phong lưu cùng đám nữ nhân yêu tinh khác, Nghiên Nghiên sau này làm sao đánh đến?" Thẩm Mộng Trúc khẽ cười duyên đi qua, Tiết Hải Á nghe xong cảm thấy có đạo lý, thu hồi cái đề tài này, bộ dạng phục tùng nhìn túi Chanel Ôn Chỉ Đồng đưa cho các nàng, con mắt tỏa sáng, "Các ngươi nói Ôn Chỉ Đồng tương lai sẽ tìm người là cái dạng gì?"


  "Không biết a! Ta cảm giác ánh mắt nàng rất cao. Các ngươi nói lúc trước ta làm sao không phát hiện nàng lại ưu tú như vậy đây?" Tạ Lâm ở một bên thở ngắn thở dài, vầng trán cau lại, như là đang tiếc hận cái gì.
  "Lâm Lâm, ngươi đủ rồi a! Bạn trai ngươi đã đủ tốt như vậy rồi, ngươi còn muốn cái gì nữa, còn chưa biết thế nào là đủ hả?" Có đồng sự nhịn không được trêu trọc nàng.
   Nguyễn Tịnh Nghiên ngẩng đầu liếc mắt nhìn các nàng đang hứng thú bừng bừng thảo luận đề tài xoay quanh trên người Ôn Chỉ Đồng.
  Trong phòng làm việc nháo một hồi liền có người thúc giục các nàng chuẩn bị tham gia nghi thức khởi công xây dựng thư viện, nhắc tới thư viện này, đề tài không tự chủ lại dẫn đến trên người Ôn Chỉ Đồng.

  Dù sao xây dựng thư viện vẫn là xí nghiệp Ôn thị chi ra tiền, bây giờ Ôn Chỉ Đồng đại biểu Ôn thị tham gia nghi thức khởi công xây dựng, mấy vị nữ giáo viên vừa đi vừa nói, trong giọng nói hoàn toàn lộ ra ca gợi dành cho Ôn Chỉ Đồng.
  "Các ngươi đi trước, ta trở lại lấy chút đồ." Nguyễn Tịnh Nghiên mất tập trung đi theo các nàng ra khỏi văn phòng, vừa bước xuống lầu nàng bỗng nhiên dừng chân lại, xoay người hướng về phía văn phòng đi tới.
  "Nguyễn tỷ muốn lấy cái gì? Ta giúp ngươi đi lấy!" Chu Tiểu Hào ôm đồm quay lại, người đã đi theo Nguyễn Tịnh Nghiên trở về.
  "Đúng vậy a, để Tiểu Chu ở lại lấy cho, hắn là nam nhân chạy tương đối nhanh."
  "Thật sự không cần, chính ta trở lại là tốt rồi!" Nguyễn Tịnh Nghiên ngăn lại Chu Tiểu Hào, đẩy hắn rời đi, "Ngươi nhanh cùng các nàng đi trước đi! Ta lập tức đi tìm các ngươi."

   Nói rồi Nguyễn Tịnh Nghiên không lại chờ các nàng khuyên bảo, nhấc chân chạy như một làn khói không còn thân ảnh.
   Ở cửa hành lang, Chu Tiểu Hào sợ run đứng ở nơi đó, ngây người nhìn chằm chằm phương hướng Nguyễn Tịnh chạy xa.
Sau khi một mình trở lại văn phòng, Nguyễn Tịnh Nghiên đóng kỹ cửa, thân thể tựa về phía sau trên cánh cửa, lấy điện thoại di động ra phát Wechat cho Ôn Chỉ Đồng.
  Nguyễn Tịnh Nghiên: Ngươi đang ở nơi nào?
  Ôn Chỉ Đồng phản hồi rất nhanh, nhưng lời ít mà ý nhiều chỉ có hai chữ: Trong xe.
  Nguyễn Tịnh Nghiên nhíu nhíu mày lại, lại gõ hai chữ gửi đi: Nhớ ngươi.

  Nàng suy đoán Ôn Chỉ Đồng tâm phần mười là nghe được mấy lời trêu chọc của mấy các lão sư khác, cho nên mới nàng mới lạnh lùng không thèm để ý mình như vậy.
  Hai phút sau Ôn Chỉ Đồng mới phục hồi nàng: Ừm!
  Lần này trên mặt Nguyễn Tịnh Nghiên rốt cục có biến hóa, nàng cắn cắn môi nhìn chăm chăm dòng chữ lãnh đạm kia nửa ngày, dứt khoát tàn nhẫn không lại để ý nàng ấy.
   Quả nhiên, chiêu này đối phó được với Ôn Chỉ Đồng, thấy Nguyễn Tịnh Nghiên đã lâu không trả lời nàng, Ôn Chỉ Đồng cuống lên nhưng lại không muốn biểu hiện quá rõ ràng, không thể làm hì khác hơn là nhẫn lại tính tình hỏi: Ở nơi nào?


  Nguyễn Tịnh Nghiên: Văn phòng

  Ôn Chỉ Đồng: Một mình?

  Nguyễn Tịnh Nghiên: Ân ân!
 
  Nguyễn Tịnh Nghiên cho rằng nàng sẽ nói muốn tìm đến mình, nhưng đợi một chút đối phương giống như là mai danh ẩn tích, Nguyễn Tịnh Nghiên liền phát một cái biểu cảm đi qua nhưng lại như là đá chìm vào biển lớn không chút hồi âm.
  "Khốn nạn, tốt nhất ngươi mãi mãi không cần đế ý đến ta." Nguyễn Tịnh Nghiên lần đầu giống như tiểu cô nương oán hận Ôn Chỉ Đồng không biết ôn nhu săn sóc, điện thoại trên tay vừa vặn thả xuống cửa liền như có người bị đẩy ra.
  Nguyễn Tịnh Nghiên mắt nhẹ giương lên, còn chưa kịp phản ứng nhìn rõ kịp người đến là ai, một cái bóng đen bỗng nhiên lủi vào ôm eo nàng, hoa lệ xoay người một cái liền đưa nàng đến đặt lên trên cửa.

  "Ân....." Nguyễn Tịnh Nghiên miệng bị người che lại, trong lòng nàng cả kinh, lúc này mới trợn to hai mắt nhìn rõ ràng người gần kề trước mặt nàng.
  "Đừng kêu!" Ôn Chỉ Đồng tới gần nàng, ánh mắt dừng trên khuôn mặt băn khoăn của Nguyễn Tịnh Nghiên, cả tâm đều như treo ngược lên.
   Đã từng nàng liền muốn tại gian phòng này, cùng Nguyễn Tịnh Nghiên ôm nhau…hôn môi.
   Đầu ngón tay lướt qua gò má Nguyễn Tịnh Nghiên, tức khắc vai nàng ấy run lên, viền mắt lúc này ánh lên lệ quang từ khóe mắt tràn ra. Không phải vì thương tâm mà là thuần túy vì kinh hãi dẫn đến phản ứng sinh lý như vậy.
 
  "Làm sao vậy?" tay Ôn Chỉ Đồng nhẹ nhàng lau đi giọt lệ quang kia, ngón trỏ nâng lên cằm Nguyễn Tịnh Nghiên cùng mình đối diện, "Thích xem cơ bụng?"
  Nguyễn Tịnh Nghiên con mắt chớp chớp, theo bản năng mà lắc đầu.
  Ôn Chỉ Đồng dương môi, tay hướng xuống phía dưới nắm lấy bàn tay đang nắm chặt quần áo của Nguyễn Tịnh Nghiên, "Tay làm sao lại lạnh như vậy? Rất lạnh?"
  Nguyễn Tịnh Nghiên tim đập như nổi trống, nàng chưa từng cùng ai ở văn phòng thân mật như vậy, trước mắt khí tức nóng bỏng của Ôn Chỉ Đồng phả ở trên mặt nàng, đôi tai nàng lặng lẽ đỏ lên, cả người giống như là choáng váng.
  "Đồng Đồng, có thể đừng ở chỗ này sao? Về nhà, sau khi về nhà chúng ta....."

   Thanh âm Nguyễn Tịnh Nghiên khàn khàn, giống như là giây sau liền có thể khóc lên.

   Nàng thực sự lo lắng sẽ có người đẩy cửa vào, cứ việc phía sau lưng nàng chính là tấm ván cửa lạnh lẽo, nhưng phòng làm việc này không có cách âm a! Nghĩ đến vừa mới cùng các đồng sự còn bát quái về chuyện trên người Ôn Chỉ Đồng, nháy mắt một cái lại nhìn thấy nàng cùng Ôn Chỉ Đồng thân mật, hậu quả sẽ là như thế nào?
  Nguyễn Tịnh Nghiên không dám nghĩ tới.

  "Ta đây không phải so với cơ bụng càng có cảm xúc?" Ôn Chỉ Đồng tựa hồ không có ý tứ bỏ qua cho nàng, lên tiếng đánh gãy lời nàng, nắm tay Nguyễn Tịnh Nghiên rơi xuống trước ngực, câu câu môi.
   Mặt Nguyễn Tịnh Nghiên càng lúc càng đỏ hơn, theo bản năng mac gật đầu.
  Ôn Chỉ Đồng câu môi nở nụ cười, nụ cười kia như là vệt nắng ấm xua tan cái lãnh lẽo của mùa đông tiến thẳng vào trong lòng nàng, mũi nàng chua xót, lại không nhịn khỏi mà sinh ra một tia sợ hãi.
  Nguyễn Tịnh Nghiên hai tay nâng lên gò má Ôn Chỉ Đồng, đôi mắt sáng trưng nhìn chằm chằm nàng, chỉ sợ mình chớp mắt một cái, cái người trước mắt mang đến ấm áp cho mình sẽ biến mất.
  "Đồng Đồng..... " loại cảm giác đó quá mức chân thật, tâm Nguyễn Tịnh Nghiên sinh ra cảm giác hoảng loạn không tên.
 
  "Nếu có lần sau nữa, chắc chắn sẽ không nhẹ nhàng tha cho ngươi như vậy!" Ôn Chỉ Đồng cúi đầu từng chút tới gần, tầm mắt chú ý tới lông mi run rẩy của Nguyễn Tịnh Nghiên, cuối cùng vẫn không nhẫn tâm ở đây khi dễ nàng.
  Ôn Chỉ Đồng cằm vừa nhấc, chỉ là đơn giản tại trên trán Nguyễn Tịnh Nghiên hôn xuống, liền buông nàng ra lui về phía sau một bước, kéo dài khoảng cách của hai người.
  Nụ hôn kia không mang theo nửa điểm dục vọng mà là cực kỳ ôn nhu, Nguyễn Tịnh Nghiên mím môi xấu hổ hướng dựa vào bả vai Ôn Chỉ Đồng, nhắm mắt lại thở phào nhẹ nhõm, hảo giống như chỉ có cái ôm ấp áp của Ôn Chỉ Đồng mới có thể xoa dịu tâm trạng chập chùng của nàng.
  Lúc Ôn Chỉ Đồng mở cửa rời đi, dư quang chú ý tới xa xa Chu Tiểu Hào còn đứng ở gần cầu thang, nàng xoay ngang nắm chặt tay lại, vẻ mặt lạnh lẽo không nhìn ra nửa điểm vui hay là giận.

  "Ôn tổng, ngài sắc mặt không tốt lắm, có muốn hay không đi bệnh viện?" Ôn Chỉ Đồng ngồi vào trong xe, tài xế từ gương chiếu hậu nhìn nàng, cau mày hỏi nàng.
  Ôn Chỉ Đồng cũng không biết nàng là làm sao, lúc xuống lầu cảm giác được ngực một trận buồn đau, vào lúc này hít thở không khí bên ngoài một chút mới cảm giác trong lòng đúng là thoải mái một chút.
  "Ta không sao, nghỉ ngơi một chút là được, một lát nữa còn phải tham gia nghi thức khởi công." Ôn Chỉ Đồng nói xong đem đầu dựa vào ghế dựa phía sau, giơ tay xoa nhẹ thái dương, bởi vì mấy ngày qua làm việc quá mức mệt nhọc, liền không bao lâu Ôn Chỉ Đồng liền nặng nề ngủ thiếp đi.
   Trong lúc mở mơ màng màng, nàng hảo giống như mơ một giấc mơ, trong mộng nguyên thân Ôn Chỉ Đồng bỗng dưng xuất hiện, đối phương trong con ngươi đôi mắt không có tiêu cự tản ra thăm thẳm ánh sáng, Ôn Chỉ Đồng nhìn không rõ thâm ý đáy mắt nàng, chỉ biết nàng lúc xoay ngang rời đi tự nói với mình: Nàng mới thực sự là Ôn Chỉ Đồng, nơi này tất cả đều là của nàng, bảo gồm cả Nguyễn Tịnh Nghiên.
 
  Ôn Chỉ Đồng bỗng nhiên thức tỉnh, giữa trán thấm ra một tầng mồ hôi mỏng, nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời trong trẻo ngoài cửa sổ, liền một chút đám mây đều không có, bầu trời thoáng đãng sạch sẽ.
   Đáy lòng Ôn Chỉ Đồng mù mịt lúc này mới tản ra, nàng mở một chai nước khoáng ngửa đầu uống một hơi nửa non bình mới lấy lại chút sức, lúc ngẩng đầu tầm mắt chú ý tới một đám lão sư hướng về phía tòa nhà sau sân luyện tập cùng Nguyễn Tịnh Nghiên, đáy mắt không khỏi như là phủ lên một tầng hơi nước.
   Nàng là có bao nhiêu căng thẳng lo lắng dành cho Nguyễn Tịnh Nghiên mới nằm mơ thấy giấc mộng hoang đường như vậy?

……


  Hiện trường nghi thức khỏi công xây dựng thư viện, sắc đỏ ánh mặt trời chiếu xuống đến mức chói mắt, hầu như tất cả giáo viên cùng học sinh đã vào vị trí của mình.
  Ôn Chỉ Đồng chạy tới nơi, lúc đi ngang qua người Nguyễn Tịnh Nghiên ngón tay như vô ý sượt qua tay nàng một hồi, tim Nguyễn Tịnh Nghiên bỗng nhiên đập loạn, không dám đối diện cùng Ôn Chỉ Đồng, quay đầu giả vờ trấn định cùng đồng sự bên cánh tán gẫu.
   Hiện trường chiêng trống huyên náo, trong đám người lại có một ánh mắt sắc lạnh trước sau dính chặt trên người Nguyễn Tịnh Nghiên, tự nhiên cũng chú ý tới Ôn Chỉ Đồng cùng Nguyễn Tịnh Nghiên có những cử chỉ hành động nhỏ bé đến mức nếu không ai để ý kỹ sẽ không phát hiện ra.
   Nghê An Nhiên cụp mắt, che lấp đi đáy mắt nham hiểm.
   Mà lúc này Ôn Chỉ Đồng chạy đến trên bàn trước ký tên, bởi vì nàng trưởng thành quá mức tinh xảo, ngũ quan tinh tế góc cạnh như là được mài trôi qua, hơn nữa nàng lẫn trong đám lãnh đạo trường học lại là nữ nhân duy nhất, tự nhiên là nhận được sự chú ý của mọi người nhất.

  Trong đội ngũ giáo viên có nữ sĩ bén mắt, đụng Nguyễn Tịnh Nghiên một cái, ánh mắt lại không từ trên người Ôn Chỉ Đồng dời đi, "Nguyễn lão sư, ngươi cùng Ôn tổng mang chính là cùng một loại nhẫn a, rất đắt chứ?" Vừa mới lúc Ôn Chỉ Đồng đi qua nàng, nàng có cố ý liếc mắt liền bị chiếc nhẫn trên ngón tay nàng hấp dẫn.
   Đó là mẫu nhẫn mới nhất của DR bản giới hạn a, một đời người chỉ có thể làm riêng một bản, dùng để tặng người chân ái duy nhất của mình.
   Nguyễn Tịnh Nghiên vuốt ve nhẫn kim cương trên ngón áp út, nhìn Ôn Chỉ Đồng bị một đám lãnh đạo trường học vây quanh, câu môi cười yếu ớt:" Vậy sao? Thật là trùng hợp....? "
 
 

   Tác giả có lời muốn nói:
 
  Chính văn vẫn luôn ngọt ngào, phiên ngoại nghĩ viết trước nhưng không dám viết gì đó, ví dụ như cẩu huyết, câu chuyện ngược tâm, nhưng cuối cùng đều sẽ ngọt ngào. Đến thời điểm thích hợp độc giả có thể tiếp tục đuổi theo, không thích chúng ta có thể hữu duyên tái kiến nga!
  Chính văn nhanh xong xuôi, cụ thể còn có mấy chương ta càng không có cách nào tính toán, nhưng ba trăm ngàn chữ nhiều một chút đi nên.
  Đương nhiên còn có phiên ngoại tiểu câu chuyện nga

~~~


   Edit có lời muốn nói:
  
   Rất xin lỗi mọi người nha, vì mấy tháng trước mình bị mất balo có đựng latop và điện thoại. Tuy mua cái mới rồi nhưng do tài khoản mình đăng ký lập njck wattap là njck Google mình lập 6-7 năm trước nhưng không dùng đến nên khi nhập njck này mình không nhớ được tài khoản Google đó nên không đăng nhập vào wattap được, chắc nghĩ thôi mất njck wattap này rồi nhưng may mắn gần đây mình nghịch linh tinh thì thấy tài khoản game của mình có liên kết với tài khoản Google đó nên giờ mới đăng nhập được, thực xin lỗi mọi người vì đã mất công chờ mình 2 năm đi lính và rồi còn mấy tháng này nữa. Hiện giờ mình sẽ ra chap đều đều hơn để cố gắng hoàn thành bộ truyện này nhanh nhất có thể, tiến độ có thể không nhanh chắc chỉ ít nhất là 1-2 chương 1 tuần. Một lần nữa thực sự xin lỗi mọi người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui