Trong khi mọi người khó hiểu, Ninh Mông chậm rãi giải thích: "Tên phòng làm việc truyện tranh của chúng tôi có tên là Nịnh Mông.
Mà Đỗ Nhược ký kết hợp đồng 5 năm với phòng làm việc nên tất cả tác phẩm xuất phẩm của anh ta đều là sáng tác của phòng làm việc Nịnh Mông."
Mọi người đều bất ngờ bởi lời giải thích này, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.
Ninh Mông nhìn thấy cảnh này, thở phào nhẹ nhỏm.
May thay bút danh của nguyên thân đặt cùng tên với phòng làm việc.
Bằng không mà nói, chuyện lần này đúng là rất khó giải quyết!
Fan hâm mộ nữ lại cắn chặt, "Tôi không chấp nhận lời giải thích này! Nếu như Nịnh Mông là tên phòng làm việc, vậy tại sao người kí tên cho fan hâm mộ lại là cô?"
Đây là câu cho điểm.
Ninh Mông linh hoạt trả lời: "Phòng làm việc truyện tranh Nịnh Mông là mẹ tôi để lại cho tôi.
Nên tôi là chủ của phòng làm việc, thay phòng làm việc ký tên cho mọi người, có gì không ổn sao?"
Mọi người: ? ?
Còn có chuyện thế này sao?!
Fan hâm mộ nữ cũng bị kinh ngạc bởi thao tác vô sỉ này, biết rất rõ không có chuyện như vậy, trong nhất thời lại không biết phản bác làm sao.
Đỗ Nhược nhíu mày.
Sắc mặt âm u nhìn Ninh Mông.
Người phụ nữ tham lam này, rõ ràng là ham mê hư vinh, chiếm lấy thành quả thành của anh ta, bây giờ lại nói một cách hoang đường như thế!
Anh ta mở miệng: "Tôi muốn giải trừ hợp đồng với cô."
Hôm nay náo động như vậy, anh ta là muốn tạo áp lực dư luận, giải trừ hợp đồng.
Đỗ Nhược nghĩ tới đây, siết chặt ngón tay, anh ta chịu đủ rồi, hôm nay nhất định phải rời đi! Bất luận là trả bất cứ giá nào!
Đang nghĩ ngợi, đã thấy Ninh Mông nhìn về phía anh ta, thoải mái mở miệng nói: "Được thôi!"
Đỗ Nhược: ??
Ninh Mông đi tới bên cạnh anh ta, vươn tay vỗ lên bờ vai của anh ta: "Từ hôm nay trở đi, anh tự do!"
Đỗ Nhược: ???
Vì sao anh ta có loại cảm giác mình đang dùng hết sức lực, đấm mạnh một cái vào lớp bông gòn vậy?
Người phụ nữ này, đang giở trò quỷ gì đây?
Chẳng lẽ là, muốn làm anh ta cảm động, để cho anh ta tiếp tục giúp cô vẽ phần 2 sao?
Tuyệt đối là như vậy.
Ánh mắt Đỗ Nhược tối sầm lại lần nữa.
Nếu như Ninh Mông có thể hiểu ý nghĩ trong lòng của anh ta là như vậy.
Cô chắc chắn sẽ hô to hai chữ oan uổng.
Cô chỉ là đơn thuần cảm thấy, nguyên thân đối xử quá đáng với Đỗ Nhược, làm sai việc thì cần phải kịp thời tỉnh ngộ.
Xung quanh đám fan hâm mộ, cũng nhao nhao gật đầu.
Thậm chí có người nhỏ giọng mở miệng: "Biết sai có thể thay đổi.
Kỳ thật Ninh Mông cũng là người không tệ lắm!"
"Đúng vậy!"
Mắt thấy dư luận sắp bị đảo ngược, fan hâm mộ nữ kia có chút bối rối, nhưng lúc này, điện thoại của cô ta run lên, sau khi cô ta nhìn thoáng qua, ánh mắt sáng rực lên, lập tức lại hô to nói: "Ninh Mông, tập tranh hiện tại, là người khác vẽ thay, vậy còn mẹ cô thế nào? Những tập tranh bà ấy ra năm đó, có phải cũng là tìm người vẽ thay hay không?"
Câu nói vừa dứt, có người trực tiếp dẫn tiết tấu:
"Đúng đấy, có câu là thượng bất chính, hạ tất loạn[1], Ninh Mông có thể làm ra loại việc này, không chừng trước kia mẹ của cô ta cũng là lừa đảo đấy!"
[1]: bề trên không ngay thẳng, bề dưới khó nghiêm
"Một chút thiên phú hội họa Ninh Mông cũng không có, rốt cuộc là không có di truyền từ mẹ, hay là mẹ của cô ta cũng không có?"
"Nói mình không phải lừa đảo! Nhưng nếu ngày hôm nay cô ta không bị vạch trần, không biết cô ta có nói cho chúng ta biết chân tướng không nữa!"
"Cả nhà họ đều là lừa đảo! Chỉ là mẹ của cô ta làm cao cấp hơn, không có bị chúng ta phát hiện thôi!"
Ngôn luận đột nhiên kịch liệt, từng người một công kích lấy người thân của Ninh Mông.
Ninh Mông nhíu mày, sắc mặt nghiêm trọng.
Cô ghét nhất chính là mâu thuẫn mà nói đến cả người nhà mình.
Dù là, cô chưa từng gặp qua người mẹ đó, thế nhưng là người đã qua đời, không nên bị người khác lăng mạ như vậy!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...